Không phải chỉ có đến khuỷu tay mà là cả cánh tay nguyên vẹn, mặc dù chỉ dài độ nửa đốt ngón tay, nhưng trong lòng Tiêu Thần lại coi trọng tựa núi Thái Sơn.

Không có tẹo teo lực lượng xung động, cũng không có một thần lực xíu xiu. Đoạn tay cụt hoàn toàn lặng lẽ nhập vào cơ thể Tiêu Thần, phát ra một tiếng " keng" giòn tan rồi như có lực hấp dẫn của nam châm mà nó bị hút vào chỗ Thạch Nhân vẫn còn khiếm khuyết ở trong cơ thể Tiêu Thần.

Mặc dù là không trọn vẹn, nhưng chân đá và tay đá đều có quang hoa mờ ảo nối liền. Còn những phần vẫn khiếm khuyết như được hào quang mô phỏng bổ khuyết lại. Cả Thạch Nhân lẳng lặng ngồi ngay ngắn trong thân thể Tiêu Thần.

Con bướm màu lươn chấp chới rồi nhẹ nhàng giảm bớt ánh hào quang đi mấy phần. Trang Chu rời xa chiến trường bay về phía trước mặt Tiêu Thần.

Như đang nằm trong mộng, Tiêu Thần tận mắt nhìn con người trong truyền thuyết với tài năng chói lọi đủ để coi thường cả bậc thánh nhân thượng cổ mà có cảm giác như trong mơ. Hắn lại được ở gần Trang tử như thế sao.

Tâm thần đang bay bổng chợt rung động, Tiêu Thần phát giác đống phế tích trước mắt đã biến mất, đại thảo nguyên mênh mông cũng chẳng thấy đâu. Còn hắn lại đang ở trên không trung, chỉ có hắn và con bướm sặc sỡ mà thôi.

" Đạo là gì?"

Một thanh âm vô cảm vo ve ở bên tai Tiêu Thần.

Tiêu Thần cũng chẳng biết tại sao bậc Thánh nhân có tinh thần đạt đến mức vô cùng gần gủi với Tổ Thần lại đặt câu hỏi cho hắn. Không hề suy nghĩ hắn thật thà đáp:" Không môn phái, là nơi Trời Đất bắt đầu"

Con bướm màu nhẹ nhàng vỗ cánh, âm thanh lạnh lùng từ không trung vang lên rành rọt:" Có đúng không?"

" Không môn phái mới là đạo. Đạo vô hình, vì vậy không thể có môn phái. Ngay từ khai thiên lập địa thì đạo đã có rồi. Khí tức hình thành cũng xuất phát từ hư vô, vì đất trời ban đầu vốn đã như vậy"

" Ngươi chân chính hiểu rõ đạo sao? Đó là đạo của ngươi sao?"

Đối mặt với vấn đề này, Tiêu Thần không nói gì để phản bác, trầm mặc chỉ chốc lát rồi mới mở miệng:" Cái này......"

" Trời đất tồn tại cùng ta, vạn vật cùng ta là một. Còn ngươi thì sao?" Trang Chu lạnh nhạt nói.

Cảnh giới tinh thần của Trang tử đã gần đạt đến mức của Tổ Thần, dường như Ngài cố ý chỉ điểm. Tiêu Thần nhanh chóng làm cho chính mình trầm tĩnh lại để yên lặng suy nghĩ.

Nhưng mà cảnh giới của Trang Chu quá mức cao siêu, Tiêu Thần không cách nào nắm bắt nổi. Mà ngay lúc này, một âm thanh hờ hững lại truyền đến:" Đạo ở nơi nào?"

Tiêu Thần như đang rơi xuống cái vực u ám, chìm sâu vào thế giới mù mịt mà không thấy được một chút ánh sáng, điệu bộ vô cùng hoảng hốt.

Còn ở nơi cao nhất phía trên bầu trời. Tứ kiếm Thông Thiên, Thất Bảo Diệu thụ, bàn tay khổng lồ của An Lạp (Allah), võ thánh Tôn Võ đã đắm chìm vào một khoảng không Hỗn Độn. Nơi đó chấn động vô cùng kinh khủng, mỗi phương đều liều mạng tùy tiện xuất ra lực lượng Hỗn Độn, sợ rằng đều có thể chấn vỡ một đống tu giả.

Nhưng mà tứ đại tuyệt thế cường giả cũng không muốn tạo sát nghiệt. Các ngài phong bế chốn không gian đó lại nên lực lượng phá vỡ đất trời kia hoàn toàn bị cấm cố ở trong đống Hỗn Độn mà bọn họ mở ra.

Còn ở phía dưới bọn họ, đám tu giả vì tranh đoạt hơn mười kiện dị bảo rơi xuống cũng đang tiến hành đại chiến kịch liệt. Mặc dù uy lực so ra không bằng đám người Thông Thiên, nhưng mức độ thảm khốc thì không kém chút nào.

Nhai Tí, con rồng trong truyền thuyết trông tựa kẻ sài lang, hắc sắc lân giáp quanh người lóe lên rờn rợn. Huyết vụ lượn lờ, nó đang lao vào tung hoành giữa đám Đọa Lạc Thiên sứ.

Đọa Lạc Thiên sứ trời sinh chiến lực cường đại. Chỉ cần trưởng thành thì có tu vi bán thần trở lên, được coi là chủng tộc thần linh hạng nhược tiểu đôi chút. Đôi cánh đen sì khẽ vỗ, sương mù đen kịt liền lan tràn vô tận, trên bầu trời lập tức tối đen như mực.

" Gừm ......" Một tiếng rống to lay trời chuyển đất, Nhai Tí mặc dù thân thể khổng lồ vô cùng, nhưng tốc độ lại càng lúc càng nhanh, cuối cùng dĩ nhiên hóa thành một đạo huyết quang.

Con thú mười trượng như một đạo huyết đao trong phút chốc đảo qua vài tên Đọa Lạc Thiên sứ." Phốc phốc" vài tiếng, huyết quang bắn lên tung tóe. Đã thấy Nhai Tí bổ đôi hai gã Đọa Lạc Thiên sứ, lông đen bay tán loạn, máu tươi tung tóe, trên bầu trời xuất hiện một vùng đẫm máu.

Bên kia, Ngũ Sắc Thần quan chiếu rọi, Khổng Tuyên căn bản không lộ ra chân thân. Hắn ẩn trong thần quang quét qua một đám tu giả. So với sự hung dữ của Nhai Tí thì hắn còn đáng sợ hơn rất nhiều. Ngũ Sắc Thần quang giống như là cối xay thịt, những nơi nó đi qua thì không ngừng có tu giả nát bấy, không người nào có thể ngăn cản.

Dường như để phát tiết sự bất mãn trong lòng vì không cách nào tham gia tranh đoạt chí bảo của Tổ Thần, hiện tại hắn ra tay không chút nào dung tình. Vù một cái, Khổng Tuyên xuất hiện bên cạnh một con Dực Long khổng lồ lớn mấy chục thước. Xanh, vàng, đỏ, đen, trắng Ngũ Quang cùng quét qua, trên bầu trời lập tức vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết.

Long lân ( vảy rồng) tung tóe ra bay khắp bầu trời, máu phun thành vòi, bầu trời bao la nhuốm máu. Thân thể khổng lồ của Dực Long trong phút chốc hóa thành mảnh vụn, con rồng khổng lồ mang theo dáng vẻ không cam lòng rơi xuống đất.

Một con Dực Long chiến lực cường đại trong phút chốc đã bị chém.

Khổng Tuyên như Ma vương giết người tái thế làm cho tất cả mọi người không ngừng trốn tránh, không còn người nào dám tới gần.

Trên bầu trời kiếm khí tung hoành đối kháng lẫn nhau, máu đào ngập tràn. Cung điện của Tổ Thần xuất hiện dị bảo đã làm cho rất nhiều tu giả quên hết sống chết tranh đoạt, trên không trung sát khí ngút trời.

Mà ngay cả trên mặt đất mọi người cũng đều nho nhoe chộn rộn. Mấy vạn người ngước nhìn lên trời cao, thế nhưng bọn họ bản lĩnh thấp kém, căn bản khó có khả năng đi tới tranh hùng. Cuối cùng không ít tu giả bắt đầu lao đến đống phế tích rớt từ trên bầu trời xuống dưới mặt đất, hy vọng có thể kiếm được gì đó.

Trên bầu trời xa xôi, Thông Thiên giáo chủ thoạt nhìn anh tuấn phi phàm đang đứng trên một tòa thần đảo cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Đồng thời chống lại Thất Bảo Diệu thụ cùng chân chủ An Lạp, mặc dù thực lực cường đại như Ngài cũng không có thể ngăn cản. Bây giờ lại vừa xông tới võ thánh Tôn Võ chiến lực vô song nên càng chống không lại. Vốn đã cố tình đem phối hợp trận đồ Tru Tiên, Tuyệt Tiên, Lục Tiên, Hãm Tiên tứ kiếm đánh ra. Nhưng rồi cuối cùng nghĩ đến có thể còn người nào đó âm thầm chưa ra tay đang như hổ rình mồi nên ngài quyết định rút lui. Hai kiện chí bảo có thể lọt vào tay một kiện cũng đã đủ tốt rồi.

Từ trong đống đổ nát trên không trung, Tru Tiên kiếm và Tuyệt Tiên kiếm chém ra mãnh liệt, cuối cùng lại đưa Thạch Chủy bị chúng chế trụ bay đi ra ngoài mà không hề để ý gì nữa. Võ thánh rống to phá vỡ Hỗn Độn, cưỡi Thiên mã vung tay chộp về phía Thạch Chủy. Thất Bảo Diệu thụ và bàn tay khổng lồ của chân chủ An Lạp không cam chịu tụt lại phía sau đồng thời tiến lên.

Tru Tiên, Tuyệt Tiên, Lục Tiên, Hãm Tiên bốn thanh hung kiếm đồng lòng bảo vệ Thạch Cầu. Kiếm khí hỗn độn chấn nát không trung rồi theo một đường hầm thông thiên mở ra từ trong Hỗn Độn trong phút chốc đi xa mà biến mất. Thất Bảo Diệu thụ muốn ngăn lại, nhưng cuối cùng đành phải buông tha. Thông Thiên giáo chủ không phải là người dễ chọc vào, nếu như buộc Ngài phải bỏ lại cả hai kiện chí bảo thì cuối cùng sẽ tuyệt đối còn náo động đến trời mây.

Trong Hỗn Độn ba cường giả tiếp tục tranh đoạt Thạch Chủy, tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt .

Đứng giữa không trung chẳng theo ai, Tiêu Thần vẫn cứ ngây người. xem tại TruyenFull.vn

" Đạo của ngươi ở nơi nào?" Âm thanh lạnh lùng không chút cảm tình, lại vang lên ở trên không trung một lần nữa.

" Đạo của ta ...... ở phương xa, cần phải tìm hiểu nữa" Tiêu Thần đang vắt óc suy nghĩ. Trên bia đá cổ ở Hoàng hà, trên Long đảo dường như đều từng ghi lại dấu ấn của đạo. Các lão nhân ở Tịnh Thổ cũng từng nói dài dòng với hắn về " Đạo " rất khác nhau. Nhưng là đều rất mờ ảo, tựa hồ tại phương xa, rất khó nắm bắt.

Con bướm sặc sỡ nhanh nhẹn vỗ đôi cánh gần như trong suốt gây ra rung động lan tràn. Hư không như là đang bị nghiền nát mà một đạo hào quang thần thánh cũng vì vậy xuyên qua bóng tối của màn sương đen kịt.

Tiêu Thần có vẻ tỉnh táo lại một ít mà nói:" Đạo ở phía trước, chỉ cần đi tới."

Trang Chu thở dài khiến cho Tiêu Thần lại lâm vào vẻ mơ hồ khi nói:" Đạo ở phía sau, quay người lại là gặp" Hắn nghĩ tới từng mấy lần rơi vào Không Linh cảnh giới, cái loại này cùng đạo hợp nhất, cảm giác cùng tồn tại với đất trời thực huyền diệu khó giải thích. Nói không nên lời, mà đạo cũng không rõ, nếu như có thể quay đầu lại là thấy được thì có vẻ đã nắm bắt được bản chất rồi.

" Đạo của ngươi đến tột cùng ở đâu?" Trang Chu vẫn hỏi như thế.

Lúc này đây, Tiêu Thần dường như thật sự hoàn toàn bừng tỉnh. Suốt một hồi lâu hắn rơi vào trạng thái trầm mặc cuối cùng mới mở miệng:" Đạo dưới chân ta, đường ta đi qua chính là đạo." ( cả trong tiếng việt lẫn hán thì đạo cũng là đường đi).

Giọng nói vô cùng kiên định, như là hoàn toàn phá tan được màn sương mù trong lòng, hắn biết chính mình nên tiếp tục như thế nào.

" Tốt lắm. Còn gì nữa không?"

Ánh mắt Tiêu Thần càng kiên định, nói:" Đạo trên người các người, ta vượt qua các người chính là nhập đạo."

Tiếng cười của Trang tử truyền ra, ngài cũng không phản đối cách nhìn về " Đạo " của Tiêu Thần." Thánh nhân bất tử, đạo còn hơn thế" Ngài cũng từng nói qua những câu chấn động bao đời như vậy. Vì thế gian thiết lập chuẩn mực hành động, trở thành khuôn phép cho loài người. Điều này đã trở thành một loại lực lượng kìm hãm " Trời sinh ra thánh nhân, vì đời xây phép tắc" Phải phá cái cũ đi thì mới có thể mở rộng hơn được.

Con bướm nhẹ nhàng chấp chới đôi cánh, hư không vỡ vụn, bóng dáng Trang Chu biến mất.

Còn Tiêu Thần phát hiện hắn đã lần nữa đứng ở mặt đất đống đổ nát trên, nhãn quang kiên định nhìn phương xa. Khoảnh khắc ngộ ra đạo đã làm cho hắn cảm thụ phi phàm, hiểu rõ con đường tương lai của mình.

Hắn vẫn không nhúc nhích giống như đã dung nhập vào trong đất trời đó. Tiếng chém giết trên bầu trời phảng phất đã câm lặng, mấy vạn người trên mặt đất dường như cũng đã biến mất. Trong đất trời này chỉ còn lại chính hắn.

Như lạc vào cõi thần tiên, tựa hồ đang đứng trên bầu trời cao nhìn bao quát xuống dưới. Một con sông lớn đang gầm thét lao nhanh, hơi nước mịt mờ tỏa ra ngàn dặm. Một tấm bia đá cổ như ẩn như hiện trong nước sông, lập lờ chìm nổi.

Một hòn đảo đơn độc, lẻ loi giữa biển, tiếng rồng ngâm vang vọng. Một tòa thành chết như ẩn như hiện, một khối bia đá cổ chậm rãi từ trong thành bắt đầu bay lên.

Những dòng phù ấn khắc trên bia cổ hiện lên trong người Tiêu Thần, Huyền Công tự động vận chuyển, trong ý thức hải đột nhiên ngộ ra điều huyền diệu một cách khác thường. Cùng lúc đó mười sáu đại thần huyệt cũng đồng thời tỏa sáng rực rỡ vô biên mà tuôn trào một luồng Tinh nguyên sinh mạng hướng về tứ chi bát mạch của hắn mà chảy đến.

Trong huyệt đạo được Thần hóa, từng chùm ánh sáng chói mắt liên tiếp tỏa ra. Thần mạch đang ngưng luyện, Tinh nguyên sinh mạng trào ra tràn trề thấm đẫm thân thể Tiêu Thần đang gần như khô cạn thọ mệnh.

Như là đã vượt qua được thử thách chí mạng, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách mạch, gân cốt toàn thân, từng làn da thớ thịt trên người đều được Tinh Nguyên sinh mạng bù đắp.

Như hoang mạc hoang vu nay được một dòng sông Sinh mạng rộng lớn chảy qua tận tình bù đắp.

Quá trình tu hành bị đình trệ hơn hai năm vào giờ khắc này như hồng thủy làm vỡ con đê

Phá! Phá! Phá!

Phá rồi lại lập, không ngừng đột phá cửa ải. Thần mạch hiển hiện, Tinh nguyên tính mạng trong máu thịt lại tràn đầy. Hai trăm năm tuổi thọ bị mất đi nay hoàn toàn được Tinh nguyên từ trong Thần huyệt bắt đầu tràn ra tưới tắm bù đắp lại cả.

Trong khoảnh khắc này, Tiêu Thần rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể có tiếng vỡ của thứ gì đó, như là hàng rào bị đánh vỡ. Trong phút chốc, hắn từ Thức Tàng cảnh giới Tam trọng thiên liên tiếp đột phá qua ba cửa ải thăng tiến thẳng tới Thức Tàng cảnh giới Lục trọng thiên