Kiếm Ma từ nhỏ cực khổ. Suốt đời ra chỉ vì kiếm. Nay do cường giả Nam Hoang bị nhục mà hiện thân. Thiết Kiếm ngang trời, đại chiến quần hùng, phá Tử Ngục Không Gian, đánh vỡ Minh Vương Bảo Luân (vòng ngọc), đánh bại mấy người đứng đầu vài phương Vương tộc Ân Đô, trấn trụ toàn bộ cao thủ.

Giờ phút này, một trong Ân Đô tứ kiệt đã trở lại, tuyên bố trong tám mươi chiêu chém Độc Cô Kiếm Ma, rất có khí khái của Nam Hoang man tộc.

Sở Hành Cuồng khoác áo bào tím, quanh thân nguyên khí mênh mông làm áo khoác không gió mà bay phất phới. Đám thế gia đệ tử bên cạnh hắn đều bị chấn lui. Đôi mắt hắn bắn ra lưỡng đạo tử quang, phóng xa tới hai thước, gần như thực chất hóa có khí thế bức nhân như hai thanh thần kiếm.

Rất nhiều tu giả ở chung quanh có tu vi hơi yếu kêu thảm thiết, vội vàng nhắm hai mắt lại. Vừa rồi, không biết là vì lưỡng đạo thần quang nọ, hay bởi vì sát ý trùng thiên của Sở Hành Cuồng, làm không ít người xung quanh như bị sét đánh, toàn thân run rẩy.

Có thể tưởng tượng Sở Hành Cuồng cường đại và đáng sợ như thế nào. Ân Đô tứ kiệt danh chấn đế đô, tuyệt không phải hạng người hư danh!

Tiêu Thần bất động như núi, nhìn tràng diện xung quanh mà vô cùng bình tĩnh. Mặc dù sát khí đằng đằng như biển giận sóng gầm, mãnh liệt hướng đến hắn, sát khí lành lạnh gần như thực chất hóa như muốn nuốt sống hắn. Nhưng hắn vững vàng như bàn thạch, sừng sững bất động, ngang nhiên mà đứng. Vào giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người hắn.

Đại Thương quốc Tam công chúa lại càng khó tin hơn vén khăn che mặt, lộ ra nửa khuôn mặt tú lệ như thần ngọc, quang mang rực rỡ. Đôi mắt đẹp của nàng tỏa ra tia sáng kỳ dị, chăm chú nhìn vị cường giả được Độc Cô Kiếm Ma sùng bái này. Tất cả các đôi mắt đẹp khác của mỹ nữ có tiếng nơi đê đô cũng đều nhìn chằm chằm về phía vị cao thủ thần bí này.

Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm, cùng mấy nhà Vương tộc càng nhìn không chớp mắt về phía Tiêu Thần. Độc Cô Kiếm Ma một thanh Thiết Kiếm quét ngang Thư Kiếm Trà hội, vốn đã chấn động lòng người. Hiện giờ hắn lại nói người này còn mạnh hơn hắn, nhân vật này là người như thế nào đây?

Bọn họ mục quang sang chói mắt, tựa hồ xuyên nhập thân thể Tiêu Thần, xem hắn là người thế nào.

Hiện trường rất an tĩnh, chỉ có âm thanh yếu ớt truyền ra. Ánh mắt mọi người đều đang tập trung ở trên người kia.

Xa xa, hổ mục của Ân Phong lóe lên, nói: "Là hắn, rốt cục đã đến."

Từng đánh một trận ở Vọng Nguyệt lâu, Ân Phong biết rõ vị thần bí cao thủ này cường đại và đáng sợ thế nào. Cho dù đối thủ là Sở Hành Cuồng cũng có thể kịch chiến một phen. Còn có thể thắng không, hắn cũng không dám tin tưởng. Dù sao Ân Đô tứ kiệt có ảnh hưởng quá sâu, thực lực cường đại đã tạo nên ấn tượng không thể xóa nhòa trong các Ân Đô thế gia đệ tử.

Yến Khuynh Thành đôi mắt đẹp toát lên một tia nghi hoặc, như thế nào lại là hắn? Người này là cao thủ Nam Hoang, vì sao chưa gặp bao giờ? Chẳng lẽ là người thần bí nhất Nam Hoang tứ cường, Triệu Trọng Dương?

Tiêu Thần thay đổi hình dáng, thu liễm khí chất sắc bén, so với trước kia khác nhau vô cùng. Nàng căn bản vô phương nhận ra.

Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong trong bụng cũng nghi hoặc, bọn họ biết người này tuyệt không phải Triệu Trọng Dương. Bởi vì cả hai người đều đã từng gặp qua Triệu Trọng Dương.

Vô phương suy đoán, đến cao thủ Nam Hoang cũng không biết thân phận người thanh niên này.

"Ngươi chính là Nam Hoang đệ nhất cao thủ?!" Sở Hành Cuồng nhướn mày xếch lên, đôi mắt quang mang chói lọi, toàn thân phát ra khí chất rất khó tả. Quả thật có sát phạt khí bất diệt trên chiến trường, làm mọi người không khỏi tim đập nhanh.

Càng làm cho những đôi mắt của mĩ nữ tiếng tăm đê đô sáng ngời. Dù sao hắn là Ân Đô tứ kiệt, từng làm không ít nữ tử khuynh tâm.

"Không phải" Tiêu Thần bình tĩnh đáp. Đối mặt với tứ phương cao thủ nhìn chăm chú, hắn lộ vẻ thản nhiên thong dong, vững vàng như cây tùng, đứng yên đương tràng.

"Không phải?!" Sở Hành Cuồng mày kiếm đã dựng thẳng lên.

Mấy ngàn người ồ lên, chẳng lẽ nhận nhầm người, là Độc Cô Kiếm Ma trêu mọi người? Hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Mà ngay cả Đại Thương quốc Tam công chúa cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc. Càng có không ít người la hét ầm ĩ, rất nhiều nhân ảnh quét mắt về phía Thiết Kiếm sau lưng Độc Cô Kiếm Ma.

"Ta là hải ngoại tán tu" Vừa lúc đó, Tiêu Thần nói tiếp. Lời vừa nói ra, hắn một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người.

Hải ngoại tán tu, hơn mười năm không thấy một người đến Trường Sinh đại lục, trong mắt mọi người là cực kỳ thần bí.

Độc Cô Kiếm Ma phụ họa: "Ta cũng không nói hắn là Nam Hoang đệ nhất cao thủ, ta chỉ nói hắn mạnh hơn ta. Hắn từng cùng Nam Hoang đệ nhất cao thủ kịch chiến một đêm, chưa phân thắng bại".

Bên bở Nguyệt Hồ một mảnh ồn ào, Mọi người nhao nhao nghị luận, tất cả đều mang kinh hãi nhìn Tiêu Thần. Nghĩ lại, Độc Cô Kiếm Ma đã nói, hình như thật sự không nói người này là Nam Hoang đệ nhất cao thủ, chỉ nói người này mạnh hơn hắn, mọi người đều hoàn toàn bị rẽ lối.

Cùng Nam Hoang đệ nhất cao thủ đánh hòa, làm Độc Cô Kiếm Ma thừa nhận không địch lại. Tiêu Thần đã dẫn tới chú ý, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Đối với những lời này Tiêu Thần cũng không tiếp tục phủ nhận, chỉ lẳng lặng nhìn Độc Cô Kiếm Ma.

"Ha ha, điều này nghĩa là nếu ta đánh bại hắn, sẽ đánh bại được Nam Hoang đệ nhất cao thủ?" Sở Hành Cuồng cười to, tràn ngập cường đại tự tin.

Mấy ngàn người tâm tư cũng khẽ động, chờ mong thấy Ân Đô tứ kiệt Sở Hành Cuồng đại chiến hải ngoại tán tu từng không phân thắng bại với Nam Hoang đệ nhất cao thủ, đây chắc chắn là một trận đấu đỉnh cao.

"Nam Hoang đệ nhất cao thủ là ai?" Tựa hồ có chút tiếc nuối, Sở Hành Cuồng cười to xong thì quay đầu về phía Độc Cô Kiếm Ma.

"Đã biến mất." Độc Cô Kiếm Ma cả năm cũng không nói nhiều như hôm nay, nhất là nhắc tới Nam Hoang đệ nhất cao thủ, không hề tiếc lời vàng.

"Là ai?" Sở Hành Cuồng tựa hồ vô cùng hứng thú.

Tất cả mọi người ở hiện trường cũng bị lời nói của Độc Cô Kiếm Ma gợi lòng hiếu kỳ. Bên bờ Nguyệt Hồ, mọi người đều muốn biết người kia rốt cục là ai, dù sao Độc Cô Kiếm Ma cũng thừa nhận không địch lại đệ nhất cao thủ kia.

Ngay cả Yến Khuynh Thành, Tề Áo, Vũ Văn Phong cũng phá lệ chú ý, muốn biết đáp án kia.

"Tiêu Thần". Nguồn tại http://Truyện FULL

Chỉ có hai chữ ngắn ngủn, nói xong Độc Cô Kiếm Ma liền lưng đeo Thiết Kiếm, sải bước rời đi.

"Tiêu Thần…". Tất cả mọi người khi nhắc đến tên này, đều kinh ngạc lên tiếng. Nhất là Ân Đô thế gia đệ tử. Bọn họ tin tức linh thông, tự nhiên biết đây là một cái tên từng danh chấn Nam Hoang.

Ân Phong lại đã từng ở Vọng Nguyệt lâu nói qua, ở Nam Hoang duy nhất Tiêu Thần có thể cùng tối cường cao thủ của Ân Đô đánh một trận.

Bạc Sĩ cùng Trần Hàng Cẩm đám người lại càng kinh ngạc, máy nhà Vương tộc đều biết được sự kiện một đêm máu chảy ở Thiên Đế thành..

Đại Thương quốc Tam công chúa càng như nhớ lại chuyện cũ, tiếc hận thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Thì ra là hắn…"

Chung quanh người đẹp Ân Đô này đều toàn là những nhân vật tinh ranh. Một người trong đó cười nói: "Công chúa đã gặp người kia?"

Tam công chúa mỉm cười lắc đầu, không nói một chữ.

Yến Khuynh Thành vừa nghe thấy, một hồi ngẩn ngơ, hồi ức hiện về, là người đó ba năm trước sao … Tâm tình nàng có chút phức tạp, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Tề Lạp Áo cùng Vũ Văn Phong lại càng kinh ngạc, nhất là Vũ Văn Phong từng thảm bại dưới tay Tiêu Thần. Nhưng tỉnh táo nghĩ lại, hắn không thể thừa nhận, trận chiến năm đó hắn bại không oan.

"Ha ha…" Sở Hành Cuồng ngừa mặt lên trời cười to nói: "Ta tưởng là ai, nguyên lai là hắn, ta từng nghe nói qua. Nếu là hắn, ta chỉ có thể nói, Nam Hoang này bất quá như vậy thôi!"

"Quá cuồng vọng!"

"Người này quá kiêu ngạo!"

Đến Hait Thượng Minh Nguyệt tham gia Thư Kiếm Trà hội ( hội thơ, trà, kiếm), có không ít người Tây Cương, Mạc Bắc, Nam hoang, nghe vậy đều vô cùng phản cảm và phẫn nộ.

Lãnh quang lưu chuyển trong mắt nhìn quanh bốn phương, Sở Hành Cuồng âm thanh lạnh lùng nói: "Ta nghe nói hắn nắm giữ một loại bí thuật thiêu đốt tính mạnh của mình. Giết chết vài tên bán thần có là gì? Cũng không phải chân chính tu vi. Nếu không dùng phương pháp tự hại mình như vậy, hắn tính là gì? Dám đến cùng ta đánh một trận, trong chín mươi chiêu ta sẽ chém đầu hắn! Chẳng qua là một tên man di thôi!".

Sở Hành Cuồng bản tính như thế, cùng tên vô cùng xứng đôi. Tuy nhiên hắn cũng không phải người lỗ mãng. Tuy hắn luôn coi rẻ địch nhân, tin tưởng sức mạnh bản thân, nhưng khi chân chính đại chiến lại không hề coi thường bất cứ địch thủ nào.

"Hừ"

Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lãnh đạm quét qua mọi người, nói: "Các ngươi chính là không phục? Cứ xem ta làm thế nào đánh bại hắn." Hắn vừa nói, vừa chỉ tay về phía Tiêu Thần.

Giờ phút này, Độc Cô Kiếm Ma lưng đeo Thiết Kiếm tới gần Tiêu Thần, âm thanh như có như không vang bên tai hắn: "Hiện tại ta xác định… là ngươi."

Ba ngày trước Độc Cô Kiếm Ma mới gặp Tiêu Thần ở Vọng Nguyệt Lâu, cũng đã có sinh nghi. Hôm nay hắn xuất hiện ở bên bờ Nguyệt Hồ từ sớm, đợi cho đến khi Tiêu Thần xuất hiện.

Có người nói hiểu rõ mình nhất không phải bằng hữu, mà là địch nhân, là đối thủ. Có lẽ thật sự có chút đạo lý. Độc Cô Kiếm Ma cùng Tiêu Thần không thể nói tới tình bạn gì. Trong lòng Độc Cô Kiếm Ma, Tiêu Thần chỉ là một đối thủ cường đại.

Cũng không phải từ khí tức của Tiêu Thần, càng không phải từ hình dáng mà đoán ra. Độc Cô Kiếm Ma hoàn toàn dựa vào trực giác để nhận ra hắn.

Tiêu Thần im lặng.

Độc Cô Kiếm Ma rời đi, trở thành một người xem cuộc chiến (không phải mua vé ^ ^).

Sở Hành Cuồng bước dài tiến lên, đối diện với Tiêu Thần, rồi quét mắt về phía Ân Đô thế gia đệ tử, nói: "Ta sẽ lấy lại thể diện cho các ngươi, hôm nay sẽ chém đầu hắn."

Hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại. Sở Hành Cuồng đối chiến hải ngoại tán tu, đáng để kì vọng

"Ngươi đã sẵn sàng chưa?" Sở Hành Cuồng chăm chú nhìn Tiêu Thần, hùng hổ nói.

"Ta tại sao phải đánh với ngươi? Ta tịnh không muốn động thủ." Mặc dù thân ở xoáy nước, Tiêu Thần vẫn thong dong tự tại.

"Bở vì ta muốn đánh với ngươi!" Sở Hành Cuồng khí thế bức nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm. "Ngươi không thể không chiến!"

"Ngươi tính là gì?" Như đùa cợt, cũng như khinh thường, Tiêu Thần bình tĩnh nói, rồi quay người bỏ đi.

"Ha ha…" Sở Hành Cuồng cười to nói: "Còn muốn chạy, không có cửa đâu!"

Oanh

Giống như sét đánh, hắn lập tức bổ ra một chưởng. Nguyên khí lóe như chớp, năng lượng màu tím như sóng lớn, cuồn cuộn ập tới, mạnh mẽ đầy sát khí đổ lên người Tiêu Thần.

Tiêu Thần không quay đầu lại, ngón trỏ tay phải đưa lên, nhẹ nhàng bắn ra.

Linh Tê kiếm ba, truyền thừa từ lão nhân Man tộc Tê Ngưu, kiếm khí thực không tầm thường. Lấy Tiêu Thần làm trung tâm mà dập dờn chuyển động, như gợn sóng đẩy ra.

Cảm giác rất nhu nhược, nhưng khi va chạm vào tử sắc lực lượng, kiếm ba lập tức trở cuồng bạo, như hang ngàn cơn sóng bạc đầu ập xuống, bên bờ Nguyệt hồ phát ra âm thanh ầm ầm rung trời.

Có thể thấy rõ một nguồn sáng năng lượng đường kính bốn mươi mét bốc lên như biển động, trung tâm là Tiêu Thần.

Toàn bộ tử sắc năng lượng bị chấn tán loạn, Sở Hành Cuồng chấn động lộn một vòng bay ra ngoài, lui khỏi đường kính bốn mươi thước đó.

Mặc dù động tác hắn rất nhanh, nhưng nửa ống tay áo không kịp lui khỏi vòng tròn đó, trong phút chốc bị đánh tan, hóa thành bụi biến mất trên không trung.

Một chiêu bức lui Sở Hành Cuồng, làm mọi người khiếp sợ không thôi, mấy ngàn người cứng họng.

Một tu giả cơ trí liền làm thí nghiệm, ném bội kiếm ra. Kiếm quang đường kính 40 mét đó còn chưa hoàn toàn biến mất. Tuy chấn động vô cùng nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt chấn nát thanh trường kiếm, lập tức hóa thành tro bụi.

Mấy ngàn người trợn mắt há hộc mồm. Linh Tê kiếm ba quả thật đáng sợ, tựa hồ có thể hủy diệt tất cả! Khó trách … Sở Hành Cuồng cũng phải bay ngược ra ngoài.

Đây là cao thủ được Độc Cô Kiếm Ma sùng bái sao? Cường giả cùng Nam Hoang đệ nhất cao thủ Tiêu Thần đánh ngang tay?

Đại Thương quốc Tam công chúa cùng hơn mười siêu mĩ nữ Ân Đô, toàn bộ đều từ chỗ ngồi đứng hẳn lên. Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm cùng vài phương Vương tộc thế gia đệ tử tất cả đều kinh hãi tiến vài bước.

Yến Khuynh Thành, Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong càng lộ vẻ mặt kinh sợ. A Thủy, A Băng, Hỏa Niểu của Tây Cương cũng kinh dị không thôi.

Mọi người đang xem cuộc chiến không khỏi kinh hãi, hiện trường một lần nữa trở nên im lặng. Thần bí hải ngoại tán tu này tựa hộ sâu không lường được, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Sở Hành Cuồng cũng không có vẻ xấu hổ gì, ngược lại gật đầu nói: "Ta đã xem thường ngươi, vậy mới đáng là đối thủ."

"Xin hỏi tên ngươi?" Đến giờ Sở Hành Cuồng mới hỏi tên Tiêu Thần.

Mọi người thầm nghĩ, Sở cuồng nhân ( kẻ điên) đúng là cuồng vọng, đến giờ mới coi trọng đối thủ. Mọi người cũng muốn biết tên vị cao thủ thần bí này.

Tiêu Thần nhìn bốn phương, nói: "Ta tên Tiêu Thệ Thủy. Bất quá ta tới đây không phải vì chiến đấu, không muốn cùng người động thủ."

"Linh Tê kiếm ba mỗi thời đại đều từng chấn nhiếp thiên hạ. Hôm nay nếu một lần nữa hiện thế, sao có thể để ta thất vọng!" Sở Hành Cuồng cười lạnh nói: "Hôm nay ta thu lại lời nói, không chém đầu ngươi, lưu ngươi một mạng, ngươi yên tâm ra tay đi."

Sở Hành Cuồng kiêu ngạo cùng tự tin, sẵng sàng gây sự.

Tiêu Thần lạnh lùng nhìn về phía hắn. Không muốn gặp thị phi, nhưng tịnh không có nghĩa là sợ phiền phức. Hôm nay hắn tu được Bát Tướng Thế Giới, thần thông sơ thành. Không nói uy lực, chỉ riêng tốc độ mà nói, kể cả Trường Sinh cao thủ cũng khó giữ được. Nếu thực sự gặp phải thị phi, hắn cũng tự tin bỏ chạy được.

"Đừng ép ta giết ngươi." Năm chữ như thế, từ miệng Tiêu Thần thốt ra, không chỉ làm Sở Hành Cuồng ngẩn ngơ, càng làm mấy ngàn người ở hiện trường há hốc mồm.

Người này … tựa hồ càng cường thế!

Năm chữ sáng tỏ tâm ý, không phải sợ chiến, mà không muốn chiến. Động thủ sẽ trực tiếp giết người!

Mọi người đều sợ hãi ngây người. Vị hải ngoại tán tu này thật đúng là so với Độc Cô Kiếm Ma còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn, so với Sở Hành Cuồng còn cuồng hơn. Bên trong vẻ bình tĩnh đó là một trái tim chiến giả.

Tiêu Thệ Thủy, cái tên lúc này được mọi người ghi nhớ thật sâu.

"Chiến đi!"

"Hải ngoại tán tu đại chiến Sở Hành Cuồng"

Mọi người hô vang, càng thêm chờ mong trận đại chiến này.

Sở Hành Cuồng cười lạnh, cũng không thèm để ý, phóng như bay về phía trước, quát: "Để ta xem ngươi có lĩnh nghộ được chân ý của Linh Tê kiếm ba không."

Trong phút chốc vọt tới, Sở Hành Cuồng thân thể như xoắn ốc, phi trên không trung, toàn thân tử quang lượn lờ, quang hoa màu tím ngưng tụ thành một thanh thần kiếm trên tay hắn, lập tức chém xuống.

Tiêu Thần vững như bàn thạch, đồ sộ bất động, nhưng đôi mắt phát ra hai đạo quang mang lăng lẹ, như hai đạo thiểm điện rạch ngang trời.

Lần này Linh tê kiếm ba cũng không xuất hiện. Tiêu Thần thân tùy tâm động, hai tay vẽ ra quỹ tích kỳ dị, thân thể kết xuất tâm ngữ, pháp ấn tự thành.

Vô Úy Sư Tử Ấn!

Cương mãnh như sao băng, vạch nên một đạo quang mang sáng lạn, hướng thẳng lên trời, bổ vào tử sắc thần kiếm.

Tĩnh như núi, nhanh như gió.

Tiêu Thần phóng lên cao, phút chốc cùng Sở Hành Cuồng đánh trăm chiêu, lưu lại từng đạo tàn ảnh. Vô Úy Sư Tử Ấn cuồng mãnh phát huy tới cực hạn.

Hai người sau trăm chiêu đều tự đáp xuống.

Sở Hành Cuồng nâng kiếm vọt lên phía trước, khi tụ khi tỏa, kiếm khí chém về phía Tiêu Thần. Thần kiếm không ngừng chấn vỡ hư không, lực lượng trên đó không cần phải nói, phát ra từng đạo âm thanh thê lương, bầu trời rung chuyển.

Tiêu Thần đương nhiên không sợ hãi. Vô Úy Sư Tử Ấn quét ngang, thân thể như ảo ảnh, nhẹ nhàng như gió, mạnh mẽ như sấm.

Keng. Keng

Thủ ấn của Tiêu Thần va chạm thần kiếm, phát ra từng chuỗi quang hoa sáng lạn như sao xa, liên tục tiến công, cường thế vô cùng.

Cuối cùng, Tiêu Thần hai tay hợp ấn, một tiếng sư tử rống kinh thiên động địa truyền ra. Một hình ảnh Hoàng Kim sư tử vương ba đầu hiện ra, hướng về Sở Hành Cuồng đánh tới.

Đây là chân ý Vô Úy Sư Tử ấn sao!

Sư tử hư ảnh cực kỳ giống ba năm trước Nam Hoang thú vương quyết chiến Hoàng Kim sư tử vương ba đầu đó.

Ấn pháp này là thần kỹ Tiêu Thần học được ở Tịnh Thổ, gần như là thần thông. Truyền cho hắn là Vương Tiên bà, năm đó từng kết hợp Phật giáo vô thượng áo nghĩa, kết hợp bí pháp của Sâm Lâm tộc, sáng tạo nên bất thế tuyệt học. Tuy nhiên bà cũng không quên những thần thông phật giáo, liền truyền cho Tiêu Thần.

Sau khi tu tập Vô Úy sư tử ấn, Tiêu Thần từng hoài nghi, Nam Hoang thú vương quyết chiến với Hoàng Kim Sư Tử vương năm đó có khi nào là một pho tượng phật!

"Hống…"

Hoàng Kim Sư Tử gần như chân thực hóa, ba đầu ngửa lên trời rống lên, đánh về phía Sở Hành Cuồng. Hoàng Kim thần quang bạo phát làm tất cả mọi người phải nhắm mắt lại.

Trời đất như rung chuyển, bầu trời đảo lộn, năng lượng không ngừng bạo phát. Ngay cả nước trong Nguyệt Hồ cũng cuồn cuộn sôi sục. Xa xa nhiều người xem đều lung lay, không ít người ngã quỵ trên mặt đất.

Đợi cho quang mang tan hết, Hoàng Kim Sư Tử vương biến mất, mà tử sắc thần kiếm trong tay Sở Hành Cuồng cũng bị chấn vỡ nát.

Mọi người đều khiếp sợ vô cùng. Hải ngoại tán tu Tiêu Thệ Thủy này quá cường đại. Nguyên tưởng rằng hắn cậy vào Linh Tê kiếm ba, bây giờ xem ra đó cũng không phải thần thông duy nhất của hắn.

"Hừ"

Sở Hành Cuồng hừ lạnh một tiếng, bước dài tiến lên, trong tay "Leng keng" một tiếng, tử sắc quang hoa lưu chuyển, một thanh tử sắc thần kiếm lại được ngưng tụ thành.

Bất động như núi, Tiêu Thần lạnh lùng nhìn Sở Hành Cuồng. Hai tay lại một lần nữa kết xuất pháp ấn.

Bất Động Minh Vương ấn!

Lần này, Tiêu Thần trực tiếp lấy hai tay hợp ấn. Hình ảnh Chủ tôn Minh Vương hiện ra, thân ảnh chống đỡ nửa bầu trời, ầm ầm xuất cự chưởng đánh xuống, chấn động thập phương.

Oanh

Đánh vỡ tử sắc thần kiếm, quét ngang Sở Hành Cuồng, đánh hắn chật vật té bay ra ngoài.

Một tràng ồ lên. Không nghi ngờ là Tiêu Thần mạnh mẽ, nhưng thân thủ kinh khủng như thế, mọi người không thể tin được.

Sở Hành Cuồng rơi xuống đất, không chút uể oải, lại càng thêm lăng lệ chiến ý. Hắn hiện tại mặt mày ngưng trọng, thấy Tiêu Thần liên tiếp thi triển thần thông, hắn quyết định không hề giữ lại, đem đại thần thông pháp môn có thể ngạo thị thanh niên ra.

"Báo!"

Vừa lúc đó, xa xa truyền một tiếng la, một quân binh thân mặc giáp vọt tới bên đấu trường, chân sau quỳ trên mặt đất, hướng Sở Hành Cuồng bẩm báo: "Có tin tức khẩn cấp!"

Sở Hành Cuồng lui về phía sau, rồi bước ra khỏi đấu trường.

Đại chiến bị cắt đứt.

Không chờ Sở Hành Cuồng mở thư tín, hai tên tu giả vây lấy hắn.

"Sở huynh, để chúng ta giải quyết tên kia."

Một người thân hình cao lớn, cao hơn người thường ba cái đầu, ánh mắt lãnh liệt, vừa nhìn đã biết là loại kiêu ngạo bất tuân. Tên còn lại mặt trắng không râu, vóc người cao gầy, thoạt nhìn có chút gầy yếu, nhưng lại làm cho người ta thấy âm nhu lành lạnh.

"Không được, chờ ta xem thư tín, sẽ cùng hắn tiếp tục quyết chiến." Sở Hành Cuồng quả quyết cự tuyệt.

"Chúng ta không nên đánh mà không …"

Tất cả mọi người thấy ba người tranh luận, không khỏi hoài nghi thân phận của hai người kia. Cũng dám nói như vậy với Sở Hành Cuồng, tất nhiên không phải người thường.

Ngay lúc đó, có một người càng không để ý đến ngăn cản của Sở Hành Cuồng, rất nhanh tiến vào đấu tràng, tới gần Tiêu Thần.

Bên ngoài chiến trường, Sở Hành Cuồng giận dữ, nhưng cuối cùng cưỡng chế lửa giận. Hai người này làm khách của hắn không lâu, thân phận không tầm thường, chính là đệ tử ra ngoài lịch lãm của Hổ gia thần bí.

Bạch Lão Hổ ở Trung thổ rất khó dây. Nếu không phải cố kỵ thân phận bọn họ, đồng thời thực lực bọn họ xác thực phi thường cường đại, Sở Hành Cuồng hiện tại hận không thể sai người chém bọn họ.

Bất quá, sau khi xé mở phong thư, tâm tình của hắn lại tốt hẳn lên, cười ha ha nói: "Tên hỗn đản này cũng đã trở về, lại dùng tin khẩn cấp này trêu ta, đế đô này nhất định sẽ náo nhiệt. Hắc hắc…"

Hổ Tử Thông thân hình cao lớn, kiêu ngạo bất tuân, vừa nhìn đã biết là nhân vật khó dây. Hắn ngắm nhìn Tiêu Thần, nói: "Ba năm trước ngươi đã từng cùng Tiêu Thần giao thủ?"

"Ngươi muốn biết cái gì ?" Tiêu Thần bình tĩnh nhìn hắn.

"Các ngươi cuối cùng đấu ngang tay?"

Tiêu Thần không trả lời, chỉ hừ một tiếng.

"Nói như vậy các ngươi có chút giao tình?"

"Vậy thì sao?"

"Ta đã biết, các ngươi chó gặp chó mà thành bằng hữu, vậy hôm nay ngươi chết không oan!" Hổ Tử Thông cao lớn như con tinh tinh, điềm nhiên nói.

"Ngươi là ai, vì sao nói thế." Tiêu Thần lạnh lùng nhìn hắn.

Gã khổng lồ kiêu ngạo bất tuân đè thấp âm thanh nói: "Ta là Hổ Tử Thông. Ba năm trước tên chết tiệt Tiêu Thần giết một huynh đệ của chúng ta, còn giết hai tên bán thần của Hổ gia, làm chúng ta mất hết danh tiếng. Huynh đệ chúng ta thề phải hủy diệt hắn! Giết ngươi, nếu hắn còn chưa chết thì nhất định sẽ hiện thân."

"Đây là lý luận gì vậy?" Tiêu Thần ánh mắt dần nổi hàn khí, nói: "Nơi này không phải nơi Hổ gia các ngươi có thể một tay che trời. Chết thảm ở đây, cũng không ai nói giúp các ngươi đâu!"

"Ha ha…" Hổ Tử Thông ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Ở trước Hổ gia thần kỹ, ngươi có cơ hội chiến thắng sao? Tạm thời, thân thể ta có một nửa huyết mạch của Bạch Hổ."

Tiêu Thần cười, thản nhiên nói: "Như vậy, dùng hành động thực tế chứng minh đi."

Lại gặp người của Hổ gia. Tiêu Thần vốn không muốn lạm sát người vô tội, không muốn động đến đệ tử tầm thường của Hổ gia. Nhưng nhìn tâm tính của đối phương, hắn phút chốc thay đổi chủ ý.

Muốn thả ngươi, không dễ dàng.

Giết ngươi, không thương lượng!

Bây giờ cho dù Hổ Tử Thông không muốn đánh, Tiêu Thần cũng không bỏ qua hắn, đã phán hắn tội chết. Tiêu Thần quyết định xuất toàn lực, không lưu lại chút nào.

Xoẹt

Như một tia chớp lóe lên, Tiêu Thần phút chốc vọt tới, toàn lực xuất thủ. Truyền thừa của Man tộc Tê Ngưu lão nhân, Linh Tê kiếm ba xuất thủ!

Ngón trỏ và ngón giữa chỉ đạn, vòng tròn đường kính sáu mươi mét xuất hiện, rung động dập dờn. Dao động kinh khủng phút chốc cuồn cuộn phóng ra.

"Lên!" Hổ Tử Thông tựa hồ biết lợi hại, gào lớn. Toàn thân bạch quang lóe lên, một đầu Bạch Hổ hiện ra, ở sau lưng hắn nhe nanh mua vuốt, phát ra lực lượng vô cùng. Một quyền của hắn đánh về phía trước, không ngờ làm một đạo lôi quang hiện ra. Đây là thần thông của hắn – Hủy Diệt lôi điện.

Nhưng là…

Căn bản vô phương ngăn cản, lôi điện phút chốc bị kiếm khí đánh vỡ, tán loạn vô hình.

Kiếm khí dập dờn, giống như tiếng chuông rung nhẹ, âm thanh vô cùng ung dung mờ ảo. Từng đợt kiếm ba giống như từng đợt chuông báo tử ngân lên.

"Đương…"

Dư âm lượn lờ.

"A…"

Hổ Tử Thông kêu thảm, tay chân phút chốc nát bấy, hóa thành tro bụi. Hắn hoảng sợ phóng lên cao, tránh khỏi kế cục hình thần câu diệt.

Mặc dù đã chạy khỏi đường kính sáu mươi mét, nhưng hai chân đã nát bấy, tốc độ sao có thể nhanh đây? Tiêu Thần vô tình cười lạnh, lưu lại một đạo tàn ảnh vọt tới.

Truyền thừa của Sâm Lâm tộc Vương Tiên bà, tối cường Áo Nghĩa xuất thủ.

Thần vận niêm hoa ấn!

Một hư ảnh khổng lồ xuất hiện, có thần vận vô cùng giống Tiêu Thần, lãnh khốc vô tình đồng thời mang tiếu ý nhàn nhạt, trong tay một đóa hoa không thể nói tên.

Xoẹt.

Thần hoa rời tay, phút chốc phóng to ra. Cánh hoa trong suốt, mạnh mẽ bay xuống như những lưỡi đao sắc bén.

"Phốc"

Huyết quang bắn tung tóe, hai tay cùng ngực, bụng Hổ Tử Thông trong phút chốc bị chém rời. Từng cánh tay cũng không còn nguyên vẹn, chỉ lưu một mảng huyết vụ trên không trung.

Chỉ còn lại một cái đầu tràn ngập thần sắc hoảng sợ trôi nổi trên bầu trời đầy hoa.

Cách đó không xa, mặt trắng không râu Hổ Tử Phong suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Đường đệ thảm bại như vậy, trong phút chốc bị giết chết, làm hắn không dám tin vào hai mắt mình, rống giận vọt tới.

Xa xa, Sở Hành Cuồng đem tất cả thu vào mắt, dù lo lắng cũng không có biện pháp, muốn ngăn cản cũng không kịp.

"Đáng chết! Hai tên hỗn đản… Chết thì chết, nhưng là … trong thành còn một Tráng Lão Hổ, thật là phiền phức cho ta rồi!"

Sở Hành Cuồng hối hận không thôi, thật không nên thu hai tên này làm khách. Mặc dù hai người phi thường cường đại, nhưng hiện tại xảy ra vấn đề, với bối cảnh của bọn họ … Thật là phiền phức đây.

Tàn hoa trôi nổi quanh đầu của Hổ Tử Thông. Thần sắc mặt mày hoảng sợ, mang theo một chút không cam lòng, truyền ra một tia tinh thần ba động: "Ta đã là cao thủ Thức Tàng cảnh giới Lục trọng thiên sơ cấp, thế mà bị giết…"

"Dù Thất trọng thiên cũng bị như thường!"

Âm thanh băng lãnh của Tiêu Thần đánh tan ý chí cuối cùng của hắn. Lúc Hổ Tử Phong vọt tới phụ cận, Tiêu Thần vươn ngón áp út, rồi nhẹ nhàng bắn ra.

Đầu lâu đang trôi nổi bên tàn hoa, lúc kiếm ba hạ xuống, "Phanh" một tiếng, nát bấy!

Bên Nguyệt hồ, hoàn toàn sôi sục. Mấy ngàn người hò hét phấn khích. Biểu hiện của Tiêu Thần làm mọi người vô cùng kinh hãi.