Ánh trăng sáng tỏ tỏa khắp núi rừng, như tầng tầng lớp lớp lông vũ trắng lóa rải xuống mặt đất. Ánh trăng như nước khiến con đường rộng rãi xuyên qua núi rừng tựa như con rồng lớn màu vàng sẫm.

Năm trăm tên kỵ sĩ vẻ mặt trang nghiêm, người nào cũng hệt như chiến thần sống lại. Toàn thân thiết y bảo giáp, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo đặc trưng cho kim loại. Trên mỗi bộ áo giáp đều có dấu vết của đao kiếm lưu lại dấu vết năm tháng, nhắc nhở về những thời khắc huy hoàng của chúng.

Đây chính là Thái Dương Kị Sĩ đoàn tiếng tăm lừng lẫy của Tây phương tộc, ở thời kì thượng cổ đã từng trảm thần diệt ma. Mặc dù những kỵ sĩ đều sớm đã mất, nhưng áo giáp của họ vẫn truyền lưu tiếp, đây là một loại vinh dự, đây là một loại tôn vinh!

Trở thành Thái Dương kỵ sĩ, là giấc mộng của nhiều nam nhân Tây phương tộc.

Năm trăm kỵ sĩ nỗi người sát khí lẫm liệt hội tụ cùng nhau bốc lên tới trời cao, loại khí thế khiếp người làm cho người ta hoảng sợ. Bọn họ hoặc lưng đeo kim sắc chiến mâu, hoặc lưng gài hai thanh đại kiếm. Trên mỗi người đều có huyết khí lượn lờ, có thể tưởng tượng bọn họ đều đã trải qua vô số những thử thách đẫm máu của cường đại tu giả. Những mái tóc dài màu vàng nhẹ nhàng gợn sóng như ánh thái dương thực chói mắt.

Tọa kị bọn họ cưỡi cũng không phải là vật phàm, hoặc là địa long cả người lân giáp lành lạnh của chủng á long, hoặc là man thú kì dị như báo lớn có cánh ( sinh dực cự báo).

Chấn động, năm trăm kỵ sĩ gây cho người ta ấn tượng cảm tưởng ngoài chấn động thì vẫn chỉ có chấn động.

Tiêu Thần cùng Độc Cô Kiếm Ma, Ngưu Nhân, Kim Tam Ức đã lùi lại, đứng trên không trung đằng xa yên lặng quan sát. Tất cả đều cảm giác được chiến lực của năm trăm kỵ sĩ này không thể tưởng tượng. Tựa hồ có thể quét ngang hết thảy ngăn cản, chính là tại trăm vạn đại quân liều chết, cũng sẽ không bị bẻ gẫy!

Năm trăm kỵ sĩ bao quanh Triệu Lâm Nhi. Tiểu Thiên Mã toàn thân tuyết trắng như là từ mỹ ngọc tạc nên, dưới ánh trăng sáng tỏa ra chói lọi càng thêm có vẻ bất phàm. Long đảo từ biệt đã được bốn năm đi qua, Tiểu Thiên Mã đã trở thành chú ngựa lớn, càng tỏ ra vẻ thần tuấn.

Triệu Lâm Nhi ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, dưới ánh trăng mờ ảo có vẻ siêu trần thoát tục, xinh đẹp không gì sánh bằng. Có thể thấy ra được địa vị của nàng ở giữa đội ngũ tương đối cao, năm trăm kỵ sĩ như ngàn sao xúm xít quanh mặt trăng mà hộ vệ nàng.

Điều này làm cho Tiêu Thần hoàn toàn im lặng, hắn cùng với Triệu Lâm Nhi ân ân oán oán đã rất khó nói rõ ra. Trải qua một lần Thiên Kiêu Tiên tử Lan Nặc hòa giải nên đã không sinh tử đấu nhau nữa, đến giờ lại gặp thật không ngờ nàng có được địa vị như vậy. Công chúa xuất thân hoàng gia nên thủ đoạn quả nhiên khác thường.

" Đó không phải là Triệu cô nương sao, so với trên Long đảo quả thật khác xa" Ngưu Nhân lắc lưc đôi sừng thật lớn mà đăm chiêu.

Về phần Độc Cô Kiếm Ma bất quá tại chỉ hơi nhìn lướt qua trên người Triệu Lâm Nhi mà thôi. Hắn đã để tất cả chú ý vào năm trăm kỵ sĩ.

" Ngươi ngươi ngươi ...... Các ngươi nói. Vậy vậy, nọ vậy ...... Tiểu Thiên Mã theo ...... Theo theo theo ...... Theo ta với ...... với con lừa nhỏ này phối giống xứng không? Lại lại lại ...... Còn có ...... Người cưỡi cưỡi cưỡi ...... Cưỡi Thiên Mã nho nhỏ tiểu ...... Cô nương theo ...... Theo theo theo ...... Theo ta có xứng không?" Đôi mắt đào hoa của nam nhân bỉ ổi có thể nói như tặc quang loạn bốc lên nhìn theo chăm chú. Ngưu Nhân bĩu môi, vô tình đả kích: "Đừng nằm mơ ban ngày, con cóc còn muốn ăn thiên nga thịt."

" Này này này...... Này đâu phải nằm mơ, cái này gọi là có có ...... Có lý tưởng. Có khát vọng!" Kim Tam Ức đôi mắt say đắm nói:" Không không không ...... Không có nghe nghe người ta nói ...... Nói một chút ...... Nói qua sao? Không không không ...... Không muốn ăn thiên nga là cáp...... Cáp cáp cáp...... Cóc không...... Không không không...... Không phải cóc tốt"

Năm trăm kỵ sĩ hộ vệ Triệu Lâm Nhi khi đi qua chốn chiến trường vừa mới rồi thì lập tức ngừng lại.

Dù vừa rồi việc tiến hành chủ yếu là không chiến, nhưng vẫn còn sót lại năng lượng, còn không có hoàn toàn tiêu tán đi mà nhộn nhạo tới tận mặt đất. Mà đám cao thủ này cũng đến từ lúc chiến đấu gần kết thục nên càng dễ cảm thấy được đất trời chỗ này dị thường. Chỉ là bọn hắn không nghĩ nhiều chuyện mà thôi, nên không muốn đến đó dò xét.

Năm trăm kỵ sĩ tất cả đều cầm mâu cầm kiếm mà cẩn thận đề phòng. Cuối cùng cho đến ba gã kỵ sĩ lão luyện tiến lên đi dẫn đường, bọn họ mới lại đi tiếp.Nhưng mà tất cả mọi người đều cầm chắc vũ khí. Khí sát phạt bốc tận mây xanh.

" Cảnh giác thật đúng là cao." Tiêu Thần nhìn theo bóng lưng bọn họ đi xa mà nói:" Sợ rằng sắp có đại sự kiện xảy ra."

" Đó là Thái Dương Kỵ Sĩ đoàn!" Độc Cô Kiếm Ma trầm mặc không nói gì nãy giờ chỉ nói ra vài chữ này.

Đến lúc này mọi người đã hiểu được, đây tuyệt đối là là người của đế quốc La Mã trong năm đại đế quốc bá chủ. Đế quốc La Mã là một quốc gia mà tôn giáo thống trị. Nhưng cũng không phải chỉ có tín ngưỡng duy nhất. Do vài đại tôn giáo thay phiên nắm trong tay vận mệnh quốc gia, quân chủ nước này do Giáo hoàng khâm điểm bổ nhiệm.

Thái Dương giáo, đó là tương trung cho quang minh và thần thánh là một trong vài đại chính giáo phái thay phiên. Thàn tối cao của thái dương được gọi là Quang huy thánh thần.

Thái Dương Kỵ Sĩ đoàn chính là hộ pháp kỵ sĩ của Thái Dương giáo, ở trong trận chiến thời thượng cổ từng tỏa ánh hào quang rực rỡ.

" Phách phách ...... Phách phách ...... Phách phách ...... Bá chủ quốc ...... muốn muốn muốn...... muốn khai chiến sao?" Kim Tam Ức đã nhạy cảm nhận ra cái gì.

Xa xa nhìn thấy cửa thành Ân Đô mở rộng ra, một đội nhân mã đi ra đón đoàn năm trăm kỵ sĩ tiến vào kinh đô Đại Thương.

" Huynh ...... Huynh huynh huynh ...... Các huynh đệ đi ...... Đi một chút đi ...... Đi bán hổ da. Mang mang mang ...... Mang bọn ngươi chỗ tốt chơi đùa, nọ vậy nọ vậy nọ vậy ...... Nhưng là trong truyền thuyết ...... Thần thần thần ...... Thần Thôn a, nói không chừng thì ...... có có có ...... có tiên nữ làm lão bà đấy!" Nam nhân bỉ ổi vẻ mặt dâm đãng.

Đối với Thần Thôn trong truyền thuyết, ngay người lạnh lùng như Độc Cô Kiếm Ma đều cảm thấy rất hứng thú. Mấy người cũng không có dị nghị, theo Kim Tam Ức cùng nhau đi hàng trăm dặm đường.

Có điều là ...... Tới địa điểm rồi nhưng lại phát hiện cái gọi là Thần Thôn chẳng có gì giống chốn này. Đây là một bãi tha ma khắp nơi đều là phần mộ chon lung tung. Ma trơi lập lòe, lửa xanh lửa đỏ giữa đêm khuya càng đặc biệt đáng sợ.

Xa xa, còn có các loại âm thanh ô ô không hiểu truyền đến. Hơn nữa ngẫu nhiên lại còn dẫm lên xương trắng lòi ra khỏi đất, nơi này thật sự là không có một điểm thần khí, ngược lại thì giống như là một chỗ Quỷ Vực.

" Đến ...... Đến đến đến ...... Tới rồi. Vậy vậy vậy ...... vậy mảng Thần Thôn đã trôi đi, theo theo theo ...... theo như nghe nói sắp tới sẽ tới trên không ở khu vực này"

Xích Long vương, Hắc Long vương, chú lừa nhỏ chở chủ nhân mình bay lên trời. Tiêu Thần đi ngay phía sau bọn họ.

Trên bầu trời mây thưa gió nhẹ cũng không có bất cứ gì dị thường. Những vì sao nhấp nháy, ánh trăng soi vằng vặc, căn bản là không phát hiện thấy cái gọi là Thần Thôn.

"Cà lăm ngươi lại lừa dối chúng ta. Thật sự là của nợ!"

" Không không không ...... Không có, ta ta ta ...... Ta là nghe một người lão lão ...... Sư thúc nói, tuyệt không sai mà"

Nhưng là mặc kệ nói lắp giải thích như thế, mấy người cũng không phát hiện Thần Thôn rốt cuộc ở nơi nào, cuối cùng chỉ có thể rời đi.

Nhưng khi mọi người ở đây vừa đi hơn mười dặm, đột nhiên cảm giác trên bầu trời truyền đến trận trận ba động. Nhất tảng lớn mây đen thổi qua, trong phút chốc che lấp trăng sao làm cho bãi tha ma phía trước thành một mảnh đen ngòm. Nhìn không thấy tới một đốm sáng.

"Cái này ...... Chính là Thần Thôn mà ngươi nói?"

Tiêu Thần và đám người Độc Cô Kiếm Ma nhạy cảm phát giác ra đám mây đen vô tận trên bầu trời tuyệt đối không đơn giản. Nó khiến người ta cực kì khó thở, bọn họ cũng không có lỗ mãng xông lên, mà là lựa chọn ở đằng xa quan sát.

" Phách phách bạch bạch......"

Những tia chớp loằng ngoằng từ đám mây đen bổ xuống, mỗi cái như con rắn bạc to như quả núi nhỏ, so với tia chớp tầm thường đáng sợ gấp vô số lần. Có thể tưởng tượng nếu như tùy tiện tiến lên. Tất nhiên sẽ sét đánh hôi phi yên diệt.

Nam nhân bỉ ổi rụt cổ nói lắp bắp:" Xem một chút xem ...... Xem ra có hạn chế a, không không không ...... Không phải chúng ta có thể đến đó chứ"

" Làm sao mà giống như ma thôn."

Tò mò thì tò mò, nhưng cả mấy người cũng không muốn mang mạng mình ra đùa giỡn. Cũng muốn đi tới xem đến tột cùng là gì, nhưng đối mặt với sấm chớp đáng sợ như vậy. Bọn họ cuối cùng vẫn lựa chọn rút đi.

" Ca ca...... Ca ca...... Ca ca...... Bạn thân tái ...... Tái tái tái ...... Gặp lại , chờ ta bán xong Thiên Tứ Thần Vân Bạch hổ da sẽ đi đi đi ...... Tìm các ngươi phân ...... Phân phân phân...... Phân chia!"

Nam nhân bỉ ổi Kim Tam Ức cưỡi con lừa nhỏ chuồn mất .

Độc Cô Kiếm Ma vốn chẳng nói gì, chỉ sai Xích Long vương bay vào thâm sơn. Còn chính mình thì như một đạo quang nhanh chóng bay về Ân Đô. Trong thời gian ngắn hắn sẽ không rời khỏi kinh đô Đại Thương. Ba thiên kiếm ý của Trương Tam Phong Chân nhân đã hấp dẫn hắn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngưu Nhân vỗ vỗ Hắc Long vương, nói:" Không nên theo Xích Long vương đánh nhau, đi một vùng núi khác đi"

Không phải hắn sợ Hắc Long vương bị hại. Dù sao cùng Độc Cô Kiếm Ma không phải cừu địch. Nếu như Hắc Long vương vận dụng Long Tộc thánh kiếm rồi đích thực chém Xích Long vương. Sợ rằng sau này liền phải cùng Độc Cô Kiếm Ma sinh tử tương tàn tiếp.

"Long vương cũng không nhất định muốn tất cả đều phải quyết sinh tử với nhau, cuối cùng có thể còn sống tới vài con chứ. Bây giờ còn không phải lúc các ngươi quyết chiến đâu." Ngưu Nhân đối với long tộc thân thiết, vô cùng thong cảm mà an ủi Hắc Long

Cuối cùng, một đạo ô quang cũng bay về phía dãy núi phương xa.

Ngưu Nhân nhìn Tiêu Thần nói:" Ngươi nên mau chóng rời đi Ân Đô đi. Tráng Lão Hổ bị chúng ta làm thịt, ở dưới loại tình huống này tất cả mọi người sẽ hoài nghi cùng ngươi có liên quan."

" Không sao, có thể đổi lại gương mặt mà. Ân Đô có thể sẽ rất náo nhiệt, ta không nỡ đi"

Tiêu Thần làm cho Ngưu Nhân đi trước, rồi sau đó chính mình triển khai Bát Tướng Thế Giới thần thông lao về hướng khác trong trời đêm.

Những tia nắng sớm bình minh sặc sỡ đang từ phương đông nhô lên rải xuống khắp Ân Đô, một ngày mới bắt đầu rồi.

Hôm nay, nhất định không yên ổn.

Ở ngoài cửa tây thành Ân Đô trên một mảnh đất hoang, nửa đoạn thi thể được người ta nhận ra là của đầu Tráng Lão Hổ cảnh giới bán thần của Hổ gia Trung thổ.

Một bán thần cứ như vậy đã chết ...... Tin tức này truyền đến Ân Đô lạp tức làm cho rất nhiều người sinh ra các loại liên tưởng.

Hổ gia kia tuyệt đối siêu cấp vọng tộc Trung thổ đã truyền thừa từ rất xưa, thực lực khó có thể đo lường. Có người có dũng khí nhổ răng hổ thực là cỡ nào dũng khí.

Chỉ cần lão tổ tông Bạch Hổ Thánh Hoàng của Hổ gia còn tồn tại một ngày, bọn họ sẽ tuyệt đối là gia tộc khó true chọc nhất trên đời.

Phải biết rằng Bạch Hổ Thánh Hoàng có thể cùng Vương trong long tộc có địa vị chính thức ngang nhau. Lại từng cứng đối cứng với phật đà, mặc dù chưa thắng, nhưng toàn thân trở ra , chiến lực " Nhất Tháp Hồ Đồ" quả thực kinh người.

Liên tưởng chuyện phát sinh gần đây, Tiêu Thệ Thủy tự nhiên là đối tượng bị hoài nghi.

Rất nhiều người đều ở âm thầm phỏng đoán, có lẽ thần thông của Tiêu Thệ Thủy thật sự có thể đối kháng cùng bán thần. Bản lĩnh cao cường kinh khủng hoàn toàn có thể nhanh chóng kết thúc cuộc chiến. Rất nhiều người đều cảm giác được có khả năng là Tiêu Thệ Thủy giết Tráng Lão Hổ.

Đương nhiên cũng có người hoài nghi, Tiêu Thệ Thủy dù có lợi hại, cũng chẳng qua là một người cao thủ thanh niên Thức Tàng cảnh giới mà thôi, khó có khả năng giết một bán thần. Nhất định đây là một âm mưu, có lão bối cao thủ giết Tráng Lão Hổ, cố ý quấy rối để trả thù Hổ gia.

Còn có người thậm chí hoài nghi Tiêu Thần tái hiện, mặc dù truyền thuyết hắn chết ở tại cái đêm ba năm trước đây Nhưng lại không có ai thấy qua thi thể hắn, không ít người đoán Tiêu Thần dẫn cao thủ tới báo thù.

Trong lúc nhất thời lời đồn loan ra, mọi người đều nghị luận.

Mà một sự kiện lớn khác đã từ trong các thế gia đệ tử Ân Đô truyền ra. Thái Dương Thần Giáo Thánh nữ của đại đế quốc La Mã có năm trăm kỵ sĩ hộ vệ đã tới kinh đô Đại Thương, hai nước sắp sửa liên minh để chung sức đối kháng một quốc gia bá chủ khác -------- Phạm quốc.

Mặc dù chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ. Nhưng những người hiểu được tình thế đại lục đều biết rõ, Phạm quốc cùng La Mã đế quốc sớm muộn gì sẽ đánh một trận, gần đây thường xuyên bộc phát xung đột. Mà Phạm quốc cùng Đại Thương đế quốc trong mấy trăm năm qua cũng sinh ra không ít cọ xát. La đại đế quốc phái người đến liên hợp, điều này cũng không kì quái.

Nhưng phàm là chí sĩ có ý thức đều đã biết được, chiến tranh sắp sửa đến gần. Trong lúc nhất thời Ân Đô ồn ào sôi sục.

Kế tiếp mấy ngày, đại biểu La Mã đế quốc cùng Đại Thương đế quốc thường xuyên mật đàm.

Đến ngày thứ năm, trong một tòa lâm viên của hoàng gia. Triệu Lâm Nhi xinh đẹp tuyệt trần đứng ở lầu nghỉ mát ven hồ. Thần sắc lạnh lùng vô bờ dùng sức bóp nát chén ngọc cầm trong tay làm hoa sen lộng lẫy trong hồ nghiêng ngả tứ tán đi.

Tiểu Thiên Mã đang ở trong bãi cỏ cách đó không xa ăn Ngọc Tham liền ngẩng đầu hồ nghi nhìn về hướng này.

Vài tên Thái Dương kỵ sĩ bước nhanh đi vào lầu nghỉ mát, bọn họ đều là người tuổi trẻ. Không chỉ có là năm trăm kỵ sĩ trung cường giả, càng lại thánh nữ trung thành nhất địa đi theo giả, mấy người đều tức giận không thôi.

" Thương quốc khinh người quá đáng, Nhị hoàng tử kia lại muốn Thánh nữ làm Vương phi của hắn, thật sự là đáng chết!"

" Thánh nữ thỉnh cho phép ta đi cùng hắn quyết đấu, nhất định chém được đầu hắn!"

" Chúng ta nguyện vi Thánh nữ mà chiến!"

Triệu Lâm Nhi dần dần bình tĩnh trở lại, âm thanh tự nhiên lượn lờ trong lầu nghỉ mát:" Không nên vọng động, điều kiện của bọn họ vô lễ, chúng ta từ chối là được. Không cần phải động can qua. Đây là ở Ân Đô. Không phải La Mã, không nên gây ra rắc rối"

" Nhưng là ...... Bọn họ khinh người quá đáng. Biết giáo lí của ta, Thánh nữ không thể khinh nhờn, nhưng lại vẫn như thế vô lễ."

" Không sao, Thánh nữ ta đã có chủ ý, thỉnh cho phép chúng ta đi khiêu chiến Ân Đô cao thủ. Chúng ta sẽ không tạo thành xung đột đổ máu, chỉ đến là dừng. Nếu bọn họ nhục mạ chúng ta, như vậy chúng ta cần phải đánh trả. Nhất định phải để cho bọn họ mất hết mặt mũi, để cho toàn bộ tinh anh cao thủ thanh niên của bọn họ thảm bại."

" Tôn quý Thánh nữ cứ tin tưởng, chúng ta sẽ giữ đúng mực"

Da như mỡ đông, mắt như thu thủy, Triệu Lâm Nhi như Dao Trì tiên tử đứng ở ven hồ. Một cơn gió thổi đến, bộ quần áo trắng khẽ đu đưa theo gió, phảng phất như tùy sắp sửa bị cuốn đi.

Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:" Ta là sợ các ngươi có lầm lẫn, đây là kinh đô Đại Thương đế quốc. Mặc dù các ngươi đánh bại bọn thanh niên cao thủ kinh đô thì đã sao? Đây là tại quốc gia của bọn họ. Nếu như bọn họ coi trọng mặt mũi, có thể tùy thời điều đến cao thủ thanh niên mạnh nhất của Thương quốc. Đến lúc đó có hại chính là các ngươi"

" Cao thủ thanh niên mạnh nhất Thương quốc ......"

Sắc mặt mấy vị Thái Dương kị sĩ cứng lại, lập tức trong đầu bọn họ hiện lên mấy bóng dáng, nhớ tới mấy vị nam nữ trong truyền thuyết của Thương quốc. Đối với cao thủ thanh niên trong thiên hạ, bọn họ đã có cách khác để chú ý tới nên đương nhiên có hiểu biết nhất định. Nhưng mà mấy người cuối cùng cười rộ.

" Chúng ta chỉ đến là dừng, sẽ không cùng bọn chúng gây ra can qua. Còn nữa, mặc dù cao thủ mạnh nhất của bọn họ xuất hiện thì đã sao? Sau đó không lâu mấy đại cao thủ Thái Dương giáo sẽ tới rồi. Mà mặt khác vài nhân vật kiệt xuất đại tông giáo cũng muốn chạy tới. Đến lúc đó, đủ để áp chế cường giả to mồm tranh luận ở đất Đại Thương quốc rồi"

Tráng Lão Hổ bị giết đã chết, nhưng mà Tiêu Thệ Thủy chẳng những không hề bỏ trốn, lại còn thoải mái xuất hiện. Điều này làm cho tất cả mọi người hồ nghi không thôi. Nếu như thật sự là Tiêu Thệ Thủy liên quan thì liệu hắn còn dám nán ở lại Ân Đô nữa sao?

Dù sao, Tráng Lão Hổ không thể so với tầm thường, tục truyền có thể là đầu mối để Bạch Hổ Thánh Hoàng sắp sửa trọng điểm bồi dưỡng. Rất nhiều người đều phỏng đoán, có thể thật sự cùng Tiêu Thần không có chút liên hệ nào. Nếu không hắn quyết không thể ngây người ở Ân Đô thêm một giây đồng hồ.

Mà mấy ngày kế tiếp, Ân Đô có thể nói là náo nhiệt vô cùng, Thái Dương Thánh Giáo cao thủ tại Ân Đô khiêu chiến khắp nơi. Tất cả môn khách của Nhị hoàng tử đều bị thảm bại, làm cho Nhị hoàng tử mất hết mặt mũi.

Thần ngữ chú sư cùng võ giả nắm giữ Tây phương tộc chiến kĩ ở tại Ân Đô gay ra một cỗ gió lốc quét sạch một lớp thanh niên.

Nhị hoàng tử đại bại chỉ là mở đầu mà thôi. Sau đó khiêu chiến từng bước thăng cấp, đến ngay cả Ân Đô vài phương vương tộc đều bị liên lụy lôi kéo vào. Không kể đám người Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm thắng liên tiếp vài trận, nhưng mà các thế gia đệ tử khác lại phần lớn thảm bại.

Tiêu Thần hoàn toàn giữ thái độ làm khan giả. Thấy khiêu chiến nhất định đi xem vô cùng tiêu diêu tự tại. Mấy ngày này, hắn đều tại tránh né Tam công chúa. Bởi vì hắn đoán Tam công chúa sớm muộn gì sẽ mời hắn cùng với Độc Cô Kiếm Ma ra tay, mà Tiêu Thần cũng không muốn bị cuốn vào dòng nước này.

Ân Đô gió báo ào ào, trong Ân Đô tứ kiệt thì hai người khác cũng đang nhanh chóng quay về. Mà Đại hương quốc Tam công chúa càng đích thân viết thư mời mấy vị thanh niên cao thủ trong truyền thuyết đến đế đô.

Cùng lúc đó, mấy đại cao thủ Thái Dương giáo cũng sắp sửa chạy tới, vài cường giả thanh niên kiệt xuất đại tông giáo khác không lâu sau đó đã tìm đến Ân Đô.

Đối với chuyện này, cho dù là nhân vật lão bối Đại Thương quốc hay là giái chủ Thái Dương giáo đều chỉ là cười cười mà thôi. Kết minh là xu thế tất nhiên, nhưng một ít" Va chạm" cứ để cho tiến hành . Bọn họ mặc dù không có tự mình an bài nhưng đều chú ý, muốn nhìn một chút nhân vật có thể áp chế thế hệ tiếp theo của đối phương.