Cố Vân Đông một lần nữa trở lại chỗ mấy người Dương thị đang trốn, đeo chiếc giỏ trên mặt đất lên: "Đi thôi, lát nữa sẽ có nhiều.

"Cửa thành đã đánh nhau, những người có chút không muốn lẫn vào khẳng định sẽ rời đi đấy.

Cố Vân Khả cũng đã tỉnh lại, tiểu cô nương vuốt vuốt mắt của mình, giọng nói tràn hơi sữa nhỏ nhẹ vang lên: "Đại tỷ, đói.

""! " Cố Vân Đông nâng trán, rồi mới từ trong bao vải lấy ra mấy viên cơm nắm nhỏ, sau khi cho con bé một tay một cái, lại kín đáo đưa cho Cố Vân Thư cùng Dương thị mấy cái, mình cũng ăn hết hai cái.

Cơm nắm nhỏ này là do bọn họ làm trước khi xuất phát, bên trong còn có một chút rau ngâm.


Trong dưa chua còn có chút dầu, chút muối, còn có thể làm cho mùi vị cơm nắm trở nên ngon hơn, là đồ ăn thích hợp nhất để lấp dạ dày trên đường chạy nạn.

Trước kia ở cửa thành, Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, không dễ lấy ra, hiện tại lại vừa vặn để lót bụng.

Sau khi ăn xong, Cố Vân Đông mới mang theo ba người lên đường.

Đi trên đường đến phủ Tuyên Hòa, quả nhiên so với đoạn đường trước kia thì yên tĩnh hơn rất nhiều.

Người chạy nạn vẫn có, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng không giống nhau.

Phần lớn người đều có xe trâu xe lừa xe ngựa, hầu như không có bất kỳ người bạn đồng hành nào trên đường.

Tự nhiên, cũng sẽ không có người đến tìm mấy người thoạt nhìn rõ ràng cũng rất sa sút tinh thần, không có tiền, không có lương thực như Cố Vân Đông.

Cứ đi như vậy vài ngày, Cố Vân Đông rốt cuộc cũng lấy một chiếc xe kéo từ trong không gian ra.

Đây là lúc ở tận thế, có lần đi qua một cái thôn trang nhỏ thu thập vật tư mà thấy đấy, lúc ấy trên xe chồng chất vài túi ngô, cô liền thu hổi toàn bộ xe vào trong không gian.

Về sau ngô đã tháo xuống rồi, mà chiếc xe vẫn bị cô chất trong góc, hôm nay vừa vặn cần dùng đến.

Hơn nữa may mắn chính là, hai bánh xe làm bằng gỗ đấy, sẽ không quá gây chú ý với mọi người.


Cố Vân Đông tìm được cơ hội liền nói với Dương thị: "Mọi người ở chỗ này nghỉ ngơi một hồi, con qua bên kia nhìn một chút.

"Cô chạy tới bụi cỏ cao cỡ nửa người, lúc trở ra, sau lưng đã kéo theo một chiếc xe kéo.

Cố Vân Thư đã sợ đến ngây người: "Đại tỷ, lấy được ở chỗ nào vậy?""Tìm được trong bụi cỏ bên kia đấy, có thể là ai đó không cần nên đã ném lại đấy.

" Cố Vân Đông nói với Cố Vân Khả cùng Dương thị cũng đang hiếu kỳ: "Mọi người đều lên đây đi, để xem con có thể kéo hết tất cả không.

”Mà chiếc xe kéo này tương đối dài, người ngồi ở dựa sát vào nhau một chút, người kéo xe sẽ cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều.

Hơn nữa hôm nay bọn họ đi theo đường chính, con đường hình thành cũng dễ đi.

Dương thị đem Cố Vân Thư cùng Cố Vân Khả đều ôm lên, còn mình lại do dự, sau đó mới hơi mới lạ lại cẩn thận từng li từng tí mà đi lên.

Cố Vân Đông hôm nay khí lực lớn, đem đầu xe chúi xuống, cầm lấy hai tay cầm lấy tay cầm đi lên phía trước.

Lúc đầu còn có chút gian nan, thời gian dần qua, cũng không cần bao nhiêu lực bánh xe cũng sẽ dựa vào quán tính mà lăn về phía trước.

Cố Vân Thư lắc lắc thân thể vui vẻ chết mất: "Thật tốt quá, có cái xe này, mẹ cùng đại tỷ cũng không cần khổ cực như vậy sau rồi.


""Có thể nằm.

" Cố Vân Khả vóc dáng mặc dù nhỏ, có thể là cho tới nay đều nằm trong giỏ, tay chân không duỗi được, cũng rất khó chịu.

Dương thị sờ lên hai bên vách ngăn của xe kéo, phía sau xe cũng có vách ngăn để không bị ngã.

Cố Vân Đông quay đầu nhìn ba người bọn họ, khóe miệng cũng không tự giác được mà giương lên.

Đã có xe kéo, tốc độ của bọn họ xác thực nhanh hơn không ít.

Cố Vân Đông cùng Dương thị đổi cho nhau, buổi tối Cố Vân Đông gác đêm, ngày hôm sau cũng có thể ngủ trên xe, tiết kiệm không ít thời gian.

Bởi vậy lúc bọn họ đến cửa thành phủ Tuyên Hòa, vậy mà chưa tới một tháng, điều này thật sự ngoài dự liệu của Cố Vân Đông.

.