Nghe câu trả lời của hai nữ sinh, Đới Húc dời tầm mắt nhìn giảng viên phụ đạo đứng ở cửa vẫn luôn không nói chuyện, chị ta vừa thấy anh nhìn mình, ban đầu là ngẩn ra, nhớ lại câu chuyện của họ, lúc này mới co quắp trả lời: “Về phương diện này, tôi cũng không rõ.”

Đới Húc gật đầu, cũng không hỏi nhiều, rốt cuộc sinh viên có làm thêm hay không không nằm trong chức trách quản lý của nhà trường, chị ta không biết cũng không phải việc đáng trách.

Phương Viên nói thầm trong lòng, trước đó nữ sinh dáng người nhỏ nhắn nói Trương Ức Dao đang thực tập, cũng có khả năng cô ấy lợi dụng kỳ thực tập này mà tham gia lớp phụ đạo lên thạc sĩ, căn bản không chắc cô ấy đang làm gì. Hiện tại Trương Ức Dao không ở ký túc xá, cho nên Đới Húc mới có thể hỏi công việc bán thời gian, rốt cuộc cho dù là thực tập hay học bổ túc, thời gian kết thúc cũng không quá muộn, mà người làm bán thời gian cần phải thức khuya, nếu cô ấy đi làm thêm, ít nhất có thể xác định được một mục tiêu và phương hướng điều tra, xem cô ấy có phải vì đi làm đêm mà vô tình gặp nạn hay không. Trêи người nạn nhân có rất nhiều vết thương, móng tay cũng bị nhổ đi, vì vậy rất khó phán đoán trước khi bị hung thủ giam cầm, cô ấy có giãy giụa hay không, hung thủ rốt cuộc là người quen nên nạn nhân khi bị tấn công không hề phòng bị, hay là hung thủ và người chết không quá thân, cô ấy bị đánh lén nên không biết.

Hai nữ sinh đều đã lâu không gặp Trương Ức Dao, ấn tượng với cô ấy đều như nhau, hiện tại đề ra nghi vấn với họ sợ là không có ý nghĩa gì, mà trong phòng chỉ còn một nữ sinh năm ba, tạm thời không ở trong phòng, còn lại đều là sinh viên năm tư như Trương Ức Dao, lúc này đang ở ngoài thực tập, căn bản không trở về.

Phương Viên nhỏ giọng hỏi ý kiến Đới Húc, Đới Húc thoáng trầm tư, vui vẻ cảm ơn hai nữ sinh kia, nữ sinh to con thật ra không có gì, nhưng cô bé vóc dáng nhỏ nhắn dường như vẫn còn sợ anh, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Phản ứng này khiến Đới Húc dở khóc dở cười, lại không thể bộc lộ ra ngoài, đành coi như không nhìn thấy, cùng Phương Viên và giảng viên phụ đạo kia xuống lầu.

“Chị có biết bạn học cùng lớp hoặc cùng khoa với Trương Ức Dao cũng rời trường trong lúc thực tập hay không? Cho dù vẫn ở lại trường cũng có thể, chúng tôi muốn tìm hiểu thêm chút tình hình.” Xuống lầu, thời điểm giảng viên cho rằng đã không còn chuyện của mình, có thể rời đi, Đới Húc đột nhiên hỏi.

Lời tạm biệt đã tới bên miệng, bị Đới Húc hỏi như vậy, giảng viên phụ đạo đành nuốt trở vào, nghĩ nghĩ, nói: “Đã đi thực tập rồi tôi không biết còn có thể liên lạc hay không, có điều theo tôi được biết, trước kia Trương Ức Dao từng là MC của kênh sinh viên trong trường, vì hình tượng tốt, giọng ngọt nên rất được hoan nghênh, tôi dẫn anh chị qua đó, có lẽ bên kia vẫn có người.”

Đới Húc nói câu cảm ơn, ba người xuyên qua vườn trường tới một góc tương đối an tĩnh, nơi này là một tòa nhà ba tầng, ngoài cửa không có bảng hiệu gì, nếu không phải được giảng viên phụ đạo dẫn đường, chỉ sợ Đới Húc và Phương Viên cũng không ngờ rằng nơi này là đài truyền hình của trường học.

Bên ngoài không có ai đi lại, nhưng vào trong liền cảm nhận được sự náo nhiệt, không ít sinh viên đi tới đi lui, bận bận rộn rộn. Phụ đạo viên giúp bọn họ tìm một nam sinh, giới thiệu đây là biên đạo của kênh sinh viên nhà trường, tương đối thân với Trương Ức Dao, trước kia từng làm việc chung, nói không chừng có thể giúp đỡ họ, hoặc ít nhất có thể giúp họ tìm những người khác.

Nam sinh kia vừa nghe nói hai người là cảnh sát, thái độ liền trở nên khách khí, nhiệt tình chào hỏi, luôn miệng nói bản thân nhất định sẽ phối hợp. Thời gian không còn sớm, cậu ta kêu phụ đạo cứ trở về nghỉ ngơi, chị ta cũng không muốn tiếp tục đi với họ, vừa nghe đề nghị này liền tượng trưng trưng cầu ý kiến của Đới Húc, thấy Đới Húc không phản đối liền tạm biệt bọn họ, một mình đi trước.

Nam sinh kia họ Từ, tên Thành Nhân, nhiệt tình dẫn Đới Húc và Phương Viên tới phòng dành cho biên đạo, dù sao nơi này cũng là đài truyền hình sinh viên, hơn nữa cũng không phải truyền thông chuyên nghiệp, cho nên nơi này phân chia theo tính chất, không có quy định nghiêm khắc, hiện tại trong phòng biên đạo không có người làm việc, ngoại trừ Từ Thành Nhân dẫn bọn họ tới, trong phòng chỉ có ba nam sinh đang ngồi vây quanh một cái bàn đánh bài.

“Nè, đừng chơi nữa, cảnh sát tới, muốn hỏi chúng ta chuyện của Trương Ức Dao.” Từ Thanh Nhân vào phòng, lên tiếng kêu ba người kia dừng cuộc đại chiến.

Trong đó có một nam sinh cao gầy đeo kính ngẩng đầu, hỏi: “Trương Ức Dao làm sao vậy?”

Một người mặt đen ngồi cạnh bật cười ra tiếng: “Cậu căng thẳng gì chứ?”

“Nói nhiều, cậu có phải ngốc không Tiểu Hắc? Thái Phong có thể không căng thẳng sao, Trương Ức Dao là tình nhân trong mộng của cậu ta mà!” Nam sinh còn lại cười hì hì tiếp lời.

“Mấy người có thể đừng nói nhảm nhiều như vậy không!” Nam sinh tên Thái Phong bị chọc mất mặt, nhịn không được mà phản bác, “Cậu tưởng ai cũng như các cậu hả, gặp phụ nữ xinh đẹp liền ảo tưởng, đầu óc đúng là không có chút trong sáng!”

“Vô nghĩa.” Tiểu Hắc căn bản không để ý tới vẻ bực bội của cậu ta, vẫn cười hì hì, “Cậu có biết chúng ta bao nhiêu tuổi rồi không? Chúng ta đều là nam thanh niên độc thân, tới tuổi này gặp phụ nữ xinh đẹp còn suy nghĩ trong sáng, ba mẹ cậu chắc chắn sẽ sầu tới chết!”

“Được rồi được rồi, mấy người các cậu đừng ồn nữa.” Từ Thành Nhân cười cắt ngang, cũng không biết vì lo Đới Húc và Phương Viên không kiên nhẫn, hay sợ nam sinh tên Thái Phong kia bị hai người còn lại chọc cho nóng nảy, “Mau nói chuyện đứng đắn đi, các cậu nhàn rỗi đánh bài, nhưng cảnh sát người ta đang vội đấy!”

Ba nam sinh đương nhiên cho cậu ta mặt mũi, không nói nữa, mắt nhìn Đới Húc, chờ anh lên tiếng. Đới Húc lấy bức chân dung đặt trêи bàn, nhờ bọn họ phân biệt. Bốn nam sinh dò đầu lại gần, đều xác nhận đây là Trương Ức Dao bọn họ quen biết.

“Các cậu rất thân với Trương Ức Dao sao?” Thấy mấy nam sinh này tương đối thả lỏng, Đới Húc cũng không khách sáo với họ, không cần người khác làm, chính anh tự kéo hai cái ghế, một đẩy cho Phương Viên bên cạnh, cái còn lại tự mình ngồi xuống, “Nghe nói trước kia cô ấy từng làm MC ở chỗ này?”

“Đúng vậy, cô ấy cùng tổ với chúng tôi, chúng tôi phụ trách làm tin tức ngoại ngữ, tổng cộng có ba MC, một là Trương Ức Dao, cô ấy học tiếng Anh, một là nữ sinh khoa tiếng Hàn, còn lại là một nam sinh khoa tiếng Nhật, cơ bản ba người đó thay phiên nhau, nhưng khi Trương Ức Dao lên năm tư, bắt đầu bận rộn cho nên phải rời khỏi, thỉnh thoảng có tới giúp đỡ, nhưng không còn làm MC.” Từ Thành Nhân trả lời, sau đó vẫn nhịn không được mà tò mò hỏi thăm, “Anh chị sao lại hỏi thăm chuyện của cô ấy?”

“Gần đây các cậu có gặp Trương Ức Dao không?” Đới Húc không trả lời vấn đề của cậu ta, mà tiếp tục đặt câu hỏi.

Từ Thành Nhân lắc đầu: “Không có, sau khi cô ấy rời khỏi đây, tôi dường như chưa gặp lại cô ấy.”

“Tôi có gặp mấy lần, có điều là học kỳ một trước kỳ nghỉ đông, khi đó tôi và bạn bè ra ngoài ăn cơm uống rượu, gặp một mình cô ấy, cô ấy nói đang đi với bạn, mà nhóm của tôi cũng có người thúc giục, vì thế tôi đi trước, từ đó về sau thì không còn gặp lại.” Thái Phong trả lời xong, có chút lo lắng mà hỏi, “Không phải cô ấy xảy ra chuyện đấy chứ?”

“Sao lại hỏi như vậy?” Đới Húc hỏi lại.

Thái Phong nhíu mày: “Một cô gái như cô ấy, còn xinh đẹp như vậy, nếu có kẻ có suy nghĩ đen tối… Thời nay loại người nào cũng có, đặc biệt là biến thái…”

“Có ai khoa trương như cậu? Chắc không phải đâu?” Tuy rằng ngoài miệng phủ nhận suy đoán của Thái Phong, nhưng cách nói chuyện của Từ Thành Nhân không hề kiên định, vừa nói vừa quan sát Đới Húc, mong nhìn ra chút manh mối từ anh.

“Chúng tôi nghi ngờ Trương Ức Dao mất tích, cho nên muốn tìm cô ấy. Các cậu có ai biết ngày thường cô ấy thích làm gì không? À đúng rồi, nghe nói cô ấy thuê trọ bên ngoài, các cậu có biết ở đâu không?” Đới Húc che giấu chuyện bầm thây kia, chỉ nói khả năng Trương Ức Dao mất tích.

“Chỗ ở của cô ấy hình như gần đây, ra khỏi trường đi một đoạn có hai chung cư, cụ thể là cái nào thì tôi không biết.” Thái Phong không cần nghĩ ngợi đã trả lời.

Nam sinh có nickname Tiểu Hắc kia vừa nghe lời này, lập tức như tìm được chuyện vui, nhịn không được mà trêu chọc: “A, nói nghe cứ như thật, sao cậu biết nhiều như vậy? Cậu theo dõi người ta sao?”

“Tiểu Hắc, đừng nói bậy, cảnh sát còn đang làm việc” Từ Thành Nhân nghiêm túc cắt ngang, không còn bộ dáng tươi cười như vừa rồi.

Có lẽ này thường Từ Thành Nhân có chút quyền uy, thấy cậu ta thay đổi sắc mặt, Tiểu Hắc cũng xấu hổ thu hồi tâm tư vui đùa, không dám hé răng, nhưng Thái Phong bị cậu ta trêu chọc như vậy, mặc kệ Tiểu Hắc còn muốn tìm hiểu chuyện này hay không, cậu ta đã vội vàng giải thích: “Tớ không có xấu xa như cậu nghĩ, tớ không phải biến thái, theo dõi người ta làm gì! Tớ ở bên ngoài thấy cô ấy đi về hướng đó, hơn nữa không phải cảnh sát vừa nói cô ấy dọn ra ngoài ở rồi sao, tớ chỉ là liên hệ hai việc với nhau mà thôi!”