Đới Húc bảo Chung Hàn cùng mình lái xe tới sân bay, vì đối phương có năm người tới, một chiếc xe chắc chắn không đủ. Chung Hàn cho anh câu trả lời tương đối thống kɧօáϊ: “Không đi, nếu họ không tìm thấy xe, vậy ở sân bay đi, hoặc nếu tức giận thì tự trả tiền mua vé máy bay về.”

“Nhìn con người cậu kìa, một chút cũng không kiên nhẫn.” Đới Húc sớm đã đoán được anh sẽ có phản ứng này, “Gia đình Hoàng Tiểu Hồng ngoại trừ chị cả của cô ta, những người khác đều là kẻ vô lại, hiện tại người đã được chúng ta khuyên tới đây, tiền vé máy bay và phí ăn như việc cậu leo núi bái Phật, chín mươi chín cái dập đầu cũng đã xong, hiện tại chỉ còn bước cuối cùng là công đức viên mãn, cậu cảm thấy đây là thời điểm so đo sao?”

“Cậu cũng biết họ là kẻ vô lại, cậu không sợ tới bên này, họ lại đưa ra yêu cầu mới hả?” Chung Hàn chán ghét nhất loại người này, đặc biệt là khi đối mặt với người thân đã chết, họ còn máu lạnh cò kè mặc cả, mưu lợi cho chính mình, thái độ của anh trước nay vô cùng kiên định, bàn điều kiện? Đây căn bản không phù hợp với tính cách của anh.

“Quản làm gì, bọn họ không tới tôi mới sợ, tới nơi này rồi, là sân nhà của chúng ta, tôi còn phải lo lắng!” Đới Húc nói, bản thân cũng do dự một chút, bỗng nhiên vỗ đầu, “Đúng rồi, vẫn là để con át chủ bài như cậu ở lại, chờ sau này dùng tới, chuyện ra sân bay đón người, tôi nhờ Thang Lực đi cùng tôi, cậu ta không vô nghĩa nhiều như vậy!”

Chung Hàn bất mãn trừng mắt nhìn anh, ngược lại không nói gì thêm, dù sao bản thân cũng không muốn đi cùng Đới Húc ra sân bay đón người, huống chi công việc đó đòi hỏi sự bình tĩnh, mà cả đội cảnh sát này không ai so được với Thang Lực.

Bên Thang Lực vừa lúc kết thúc một vụ án, đang trong giai đoạn thanh nhàn, không có công việc khẩn cấp cần giải quyết. Đới Húc qua đó tìm anh hỗ trợ, anh không nói hai lời đã sảng kɧօáϊ đồng ý, tuy Chung Hàn và Đới Húc là người cũ nhất trong đội cảnh sát, nhưng qua mấy lần hợp tác, Thang Lực đã thân thiết với hai đồng nghiệp này.

Đới Húc và Thang Lực ra sân bay đón người, Phương Viên và Mã Khải ở lại cục chờ. Trước đó nhóm anh chị em của Hoàng Tiểu Hồng không ngừng kiếm chuyện, tận dụng mọi thứ để đưa ra yêu cầu, lát nữa cũng không biết sẽ thế nào, cho nên phải chuẩn bị trước.

Không biết Lâm Phi Ca lại đi đâu, từ sau khi hoàn thành công việc, tâm trí cô ấy hoàn toàn không ở bên này, tuy sớm hay muộn đều tới văn phòng, nhưng chỉ cần rảnh rỗi liền biến mất, có đôi khi thấy cô ấy ở hành lang nói chuyện với tổ khác. Đới Húc không gọi cô ấy về, Mã Khải và Phương Viên cũng muốn phân tâm, cứ như vậy, Lâm Phi Ca xem như đã bị thụt lùi so với đội.

Thời gian ra sân bay đón người dài hơn dự tính, ba anh trai của Hoàng Tiểu Hồng ngồi xe của Thang Lực, hai chị gái ngồi xe của Đới Húc, ngoại trừ chị cả của Hoàng Tiểu Hồng tương đối khách khí, bốn người còn lại thoạt nhìn có vẻ không vui.

Vào văn phòng, Đới Húc liền vẫy tay với Phương Viên: “Phương Viên, em hỗ trợ chạy công việc vặt chút đi, ra siêu thị gần đây mua chút bánh mỳ bánh quy hay sữa bò gì đó, bọn họ nói trêи máy bay không có cơm, đói bụng.”

Phương Viên gật đầu, cô biết khẳng định dọc đường đi bọn họ lại đưa ra thêm yêu cầu, cô khó chịu nhìn người không biết xấu hổ kia, trong lòng thầm thương cảm cho Hoàng Tiểu Hông, cho dù cô không biết gia đình Hoàng Tiểu Hồng đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất hiện tại em gái họ xảy ra chuyện, làm người nhà, thời điểm này một chút cũng không cảm thấy đau khổ hay lo lắng, ngược lại còn lo cho bàn tính của mình, thật khiến người ta chướng mắt.

“Khoan đã, cô đừng đi vội!” Phương Viên vừa định rời đi, không biết là anh trai nào của Hoàng Tiểu Hồng, hắn đưa một ngón tay về phía cô, thép lớn, “Loại đồ ăn như bánh mì bánh quy khô khan chúng tôi ăn không quen, cũng không thích ăn, cô gọi cho chúng tôi vài món khác, tốt nhất là có thêm canh.”

Phương Viên đã rất phản cảm với họ, hiện tại người nọ còn kén cá chọn canh, việc này khiến cô không thể nhịn nổi, có điều bản thân chỉ là thực tập sinh, nơi này không do cô quyết định, cũng không thể nhất thời mất khống chế cảm xúc, gây thêm phiền toái cho Đới Húc, vì thế cô nhìn anh, lời nói lộ chút giận dỗi: “Tiền bối, gần chỗ chúng ta chỉ có thể mua bánh mì, làm sao đây?”

Cô tuy nói với Đới Húc, thực chất là để các anh trai của Hoàng Tiểu Hồng nghe, xung quanh Cục Công An tuy không quá náo nhiệt, nhưng không có quán cơm đương nhiên là điều không thể, có điều mấy người này thật sự quá đáng, cho nên Phương Viên không muốn tiếp tục nghe theo ý họ.

“Vậy thôi, em không cần đi nữa.” Đới Húc vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Phương Viên rõ ràng có ý cười, anh làm sao không biết Phương Viên đang nghĩ gì chứ, “Nếu họ đã không quen ăn bánh quy bánh mì, vậy có mua về cũng không có ý nghĩa, dùng sao bây giờ cũng lỡ dở, chờ đến tối về nhà khách, bên đó sẽ chuẩn bị cơm.”

“Mấy người đùa giỡn kiểu gì vậy? Lúc này vừa qua giữa trưa, anh bảo chúng tôi nhịn đói tới tối sao?” Chất vấn là người vừa nói chuyện với Phương Viên, hắn là anh ba của Hoàng Tiểu Hồng, “Chúng tôi đúng là bị lừa đến thảm! Là tên khốn nào nói với tôi trêи máy bay có cơm ăn, hơn nữa muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không tốn tiền hả? Sáng sớm từ lúc ra khỏi cửa tôi chưa ăn cái gì, chỉ chờ lên máy bay ăn, kết quả đám tiếp viên nói chỗ ngồi của chúng tôi không đặt sẵn cơm, kết quả khiến chúng tôi đói tới bây giờ!”

“Được rồi, đừng nói nữa, chưa đủ mất mặt hả!” Chị hai của Hoàng Tiểu Hồng trừng mắt nhìn hắn, “Muốn ăn còn nhiều chuyện như vậy, bây giờ tạm lót bụng đi, chờ chúng ta làm việc với cảnh sát xong, giúp bọn họ một việc lớn như vậy, bọn họ còn có thể không biết xấu hổ không chiêu đãi chúng ta một bữa thịnh soạn sao?”

Anh ba của Hoàng Tiểu Hồng có lẽ cảm thấy lời này hợp lý, không kiên nhẫn mà xua tay: “Được rồi, tôi nhịn, không bắt bẻ nữa, bánh mì bánh quy thì bánh mì bánh quy.”

Phương Viên mặc kệ hắn, nhìn Đới Húc, thấy Đới Húc gật đầu, cô lúc này mới đứng dậy chạy ra ngoài. Chạy đến cửa văn phòng, chị cả của Hoàng Tiểu Hồng đuổi theo phía sau, tỏ vẻ xin lỗi: “Ngại quá, em gái, mấy đứa em của tôi không hiểu chuyện. Chúng tôi tới vì chuyện của em gái mình, cảnh sát mọi người cực khổ muốn bắt kẻ xấu, theo lý thuyết chúng tôi không nên đòi hỏi, nào có đạo lý để mọi người chiêu đãi, tôi đi cùng cô.”

Phương Viên thấy cô ấy thành khẩn, liền mỉm cười, không từ chối, cùng cô ấy rời đi.

Hoàng Tiểu Hồng năm nay ba mươi hai tuổi, là con út trong nhà, đứng hàng thứ sáu. Chị cả của cô ấy năm nay bốn mươi lăm, thoạt nhìn giống người đã hơn năm mươi tuổi. Đối với điểm này, Phương Viên không hề kinh ngạc, có nhiều em trai em gái ích kỷ như vậy, chị cả trong nhà có cuộc sống thế nào, vừa nghĩ liền biết.

“Quan hệ giữa Hoàng Tiểu Hồng và anh chị khác trong nhà đều không tốt sao?” Phương Viên vừa đi vừa bắt chuyện với chị cả của Hoàng Tiểu Hồng, hi vọng nhờ cơ hội ở riêng này, từ chỗ cô ấy tìm hiểu được tin tức không tiện nói trước mặt người khác.

Chị cả của Hoàng Tiểu hồng thở dài, lúc này hai người đã xuống lầu, chị ta không cần lo bị những đứa em trong văn phòng nghe thấy, liền nói: “Đúng thật không tốt lắm, mấy đứa nó đều trách Tiểu Hồng làm ăn được bên ngoài nhưng không chịu giúp đỡ gia đình, kỳ thật… A, tôi có thể hiểu, tôi là chị cả, cho nên không còn cách nào khác, khi đó ba mẹ cần tôi giúp đỡ họ, tôi không thể mặc kệ, đến thế hệ của Tiểu Hồng, con bé rất thông minh, là người có đầu óc, nó không biết bị gia đình sắp xếp, cho nên quyết định tự ra ngoài lập nghiệp. Tôi cảm thấy như vậy khá tốt, cũng rất hâm mộ nó, nó có rời đi hay không, cuộc sống của tôi vẫn như vậy, cho nên tôi ủng hộ nó, cũng hiểu nó. Nhưng đứa em gái ngay sau tôi lại không hiểu, nó cảm thấy nếu lúc trước Tiểu Hồng không bỏ nhà đi, vậy gánh nặng trong nhà sẽ chia đều cho ba chị em tôi gánh vác, cuộc sống của nó ít nhiều cũng nhẹ nhàng một chút, kết quả Tiểu Hồng đi rồi, chỉ còn tôi và nó gánh vác trách nhiệm.”

“Vậy Hoàng Tiểu Hồng mặc kệ gia đình luôn sao?” Phương Viên hỏi.

Chị cả của Hoàng Tiểu Hồng lắc đầu: “Không phải, lúc ba mẹ còn sống, Tiểu Hồng rất tốt với gia đình, con bé bận rộn bên ngoài, có đôi khi ba mẹ hối thúc, nó lập tức gửi tiền hay quần áo về. Ba mẹ tôi trêи cơ bản dùng tiền của Tiểu Hồng cho ba thằng em trai kia, tuy nói là vậy, nhưng không thể nghĩ Tiểu Hồng mặc kệ gia đình, nhưng vì sao bọn nó đều tức giận như vậy, có lẽ chúng trông cậy vào Tiểu Hồng sẽ giúp đỡ chúng, kết quả Tiểu Hồng chỉ lo cho ba mẹ, mặc kệ chúng, xét đến cùng chỉ là lòng tham không đáy, hận không thể lấy tiền của người khác bỏ vào túi mình.”

“Nghe nói Hoàng Tiểu Hồng bỏ quê rời đi là vì gia đình muốn sắp xếp hôn nhân cho cô ấy?” Phương Viên nhớ tới một chi tiết Vương Lị từng nhắc tới, liền muốn xác nhận với chị cả của Hoàng Tiểu Hồng.

Chị ta xấu hổ, cười gượng mấy tiếng, yên lặng một hồi, dường như đang đấu tranh tư tưởng, cuối cùng mới thở dài, kể: “Chuyện là thế này, nói ra cũng thật mất mặt, đặc biệt là những người trẻ tuổi như cô nghe, chắc chắn sẽ cảm thấy nực cười, đã là thời đại nào còn có người làm như vậy, nhưng dưới quê tôi thật sự rất lạc hậu, nhất là những thế hệ trước, không ít người cả đời chưa từng đi xe lửa, cũng không xem TV, chữ thì chỉ biết cái, căn bản không biết thế giới bên ngoài như thế nào. Bọn họ cảm thấy con trai mới là trụ cột gia đình, con gái nuôi lớn rồi phải gả ra ngoài, nếu không thể giúp nhà ngoại được gì, vậy thì bồi thường. Cuộc hôn nhân của tôi là tự tôi tìm, điều kiện nhà anh ấy không tốt lắm, không giúp được gì cho nhà mẹ, vì thế sau khi kết hôn, vợ chồng chúng tôi không ngừng nỗ lực làm việc để phụ giúp hai bên, coi như là bồi thường, tôi biết thanh niên mấy cô không thể hiểu nổi, chỗ tư tưởng chỗ chúng tôi là như thế, cũng không cảm thấy có gì bất bình thường. Tiểu Hồng thì không giống, con bé học hết cấp ba, thành tích học tập vốn khá tốt, nhưng sau khi hai thằng em trai đầu trong gia đình cưới vợ, ba mẹ tôi thật sự hết cách, thằng ba còn chưa lập gia đình, đúng lúc có người tới hỏi cưới, bên đó cũng đáng tin, cho nên nhà chúng tôi đồng ý. Ba mẹ nói với Tiểu Hồng, kêu con bé nghỉ học, lấy chồng rồi đi làm phụ giúp gia đình, ban đầu con bé không tỏ vẻ phản đối, không nói gì cả, chỉ muốn xin thêm một ngày đến trường tạm biệt bạn bè, kết quả đợi hai ba ngày không thấy nó về, lên trường hỏi mới biết nó đã bỏ đi. Trong nhà khi ấy liền luống cuống, tìm khắp nơi cũng không thấy con bé, mãi qua hai ba năm, Tiểu Hồng mới liên lạc về, nói đang làm việc ở bên ngoài, cuộc sống khá tốt nhưng lại rất nhớ nhà, nếu gia đình tha thứ cho nó, nó sẽ về thăm, khi đó thằng ba nhà tôi đã kết hôn, ba mẹ kêu nó về, nó vừa về một chuyến liền bị những người khác mặt nặng mày nhẹ, nó cảm thấy không thoải mái, ở nhà được mấy ngày lại bỏ đi.”