"Về vấn đề phương hướng nghề nghiệp sao, nói thật, học cái ngành này ra đời thường rẽ hướng làm rất nhiều việc. Trong lứa sinh viên năm đó, có người làm nhân viên công vụ, ở tỉnh thành hay cơ sở đều có, còn có mấy người trở thành giáo viên, có người thì đi làm công nhân ở nhà máy xí nghiệp, còn mấy người học lên thạc sĩ, cái này không tính là việc làm."

Đới Húc gật đầu, lại hỏi: "Vậy có ai làm biên tập hay phóng viên không?"

"Có lẽ có, tôi không biết cụ thể có ai làm ngành này hay không, sinh viên sau khi tốt nghiệp, đa phần sẽ không giữ liên lạc với tôi nữa, có điều ngành phóng viên biên tập cũng cần cái miệng như chuyên ngành chúng học, có lẽ có khả năng."

"Vậy trong lớp thầy dạy có sinh viên nào tên Hướng Văn Ngạn không?"

"Hướng Văn Ngạn?" Giảng viên nhíu mày, "Nam sinh sao? Chắc là không, nam sinh lứa đầu tôi dạy tôi vẫn còn nhỏ, tuy rằng không thân, nhưng ít nhất vẫn nhớ hơn nhớ tên nữ sinh." 


Phương Viên không biết sao Đới Húc lại hỏi một vấn đề như vậy, cô cũng gật mình, tuy rằng mấy ngày nay Hướng Văn Ngạn thật sự khiến họ đau đầu, nhưng ngoại trừ đăng tin không đúng sự thật, hắn dường như không hề có liên quan tới vụ án.

Nghe giảng viên nói không quen người như vậy, Đới Húc không hề tỏ vẻ thất vọng, chỉ gật đầu, nhờ giảng viên hỗ trợ xác nhận xem Cát Niệm Lôi hiện đang học thạc sĩ ở đâu. Sau khi để lại cách liên lạc, anh chào tạm biệt, cầm địa chỉ của Cát Niệm Lôi định đi tìm người.

Rời khỏi tòa nhà, quay về bãi đỗ xe, sau khi lên xe, Đới Húc không lập tức nổ máy. Vị trí dừng xe vừa lúc dưới bóng cây, ngồi bên trong hoàn toàn không bị nắng. Ngồi vào vị trí điều khiến, đóng cửa xe lại, Đới Húc tựa lưng ra sau, hai tay gối sau đầu, nhắm mắt, nhìn dáng vẻ hình như là mệt mỏi, nhưng cũng giống vui vẻ thoải mái, muốn nghỉ ngơi một lúc.


Nếu là quá khứ, có lẽ Phương Viên sẽ buồn bực, nhưng ở chung lâu như vậy, cũng đã hợp tác mấy lần, cô đã dần quen với cách làm việc của Đới Húc, biết anh như vậy không phải ngủ hay nghỉ ngơi, ngược lại đầu óc có lẽ đang suy nghĩ một vấn đề nào đó. Mỗi người có phong cách làm việc khác nhau, có người cần viết ra tất cả manh mối, sau đó lý luận, có người cần tranh luận, thuận tiện chải chuốt suy nghĩ của mình, mà Đới Húc, thời điểm cần bình tĩnh lại, anh sẽ im lặng không nói gì.

Trong lúc Đới Húc nhắm mắt suy nghĩ, Phương Viên cũng không muốn nhàn rỗi, cô không thể giống anh nhắm mắt giả ngủ như vậy, sợ rằng bản thân không cẩn thận sẽ trực tiếp ngủ mất, vì thế tay phải cô chống cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cẩn thận suy xét lại những gì giảng viên mới nói.


Cát Niệm Lôi là người tiếp theo bọn họ chuẩn bị đi tìm, lý do tìm cô ta đương nhiên không khó, không phải cô ta tự xưng là bạn thân của Vương Nghiên Nhã sao, lại còn là bạn học của Loan Thượng Nghĩa, do vậy, dù lấy lý do bạn học mất tích hay bạn trai của bạn thân mất tích tìm cô ta đều không đột ngột.

Phương Viên cảm thấy Cát Niệm Lôi là người thú vị, từ cách giảng viên miêu tả, không khó kết luận cách ăn nói làm việc thường ngày cùng tích cách của cô ta. Đầu tiên là nói chuyện như rồng leo, làm việc như mèo mửa, trong lòng có chí thiên nga, nhưng thực lực chỉ ngang bằng chim sẻ, đây là một kiểu tự phụ và tự ti. Có người bên trong tự phụ, bề ngoài lại hay nói chuyện kiểu tự ti, mục đích là muốn người xung quanh vì thế mà khen ngợi mình, từ đó cảm thấy thỏa mãn. Có người thật ra vô cùng tự ti, tự ti đến cực đoan, nhưng hành vi lại giống như có hơi tự phụ, tỏ vẻ bản thân ưu tú xuất sắc hơn người khác. Cách thể hiện này không phải vì thật sự cho rằng mình tốt, mà là vì tự ti nên nhạy cả, lòng tự trọng cũng rất yếu ớt, cho nên mới muốn ngụy trang trước mặt người khác để biến thành con người thoạt nhìn rất tự phụ.
Cát Niệm Lôi đương nhiên là trường hợp thứ hai, cô ta tự phụ chẳng qua là cách để che giấu sự tự ti, cho nên ở trường cô ta mới tỏ vẻ cao ngạo, một mặt là hãm hại nữ sinh xinh đẹp và có điều kiện của mình, nhưng mặt khác lại lén hâm mộ người ta. Cô ta thấy người khác mua laptop xịn, không kìm chế được nên nhân cơ hội người ta không ở phòng ngủ lén lấy đùa nghịch, điều này nói lên rằng tuy không phải coi tiền như cặn bã, nhưng với Cát Niệm Lôi vật chất vẫn có dụ hoặc nhất định.

Biểu hiện mâu thuẫn như vậy còn xảy ra trong một chuyện khác, lúc trước Loan Thượng Chí được khuyến khích mở công ty, khi ấy trong số người tích cực tham gia có Cát Niệm Lôi, nhưng việc mở công ty cuối cùng lại không thành công. Nếu Cát Niệm Lôi hận Loan Thượng Chí, dường như không khó tưởng tượng, dù sao Loan Thượng Chí và cô bạn cùng phòng của cô ta đều thuộc tuýp "làm giàu bất nhân".
Như vậy vì sao Cát Niệm Lôi lại chơi với Vương Nghiên Nhã?

Thời điểm công kích Cát Niệm Lôi công kích nữ sinh cùng phòng, cô ta tung tin đồn đối phương đánh đổi vẻ bề ngoài để đổi lấy lợi ích vật chất, đó là hành vi xấu xa dơ bẩn. Như vậy, tại sao Vương Nghiên Nhã trong mắt cô ta lại là một ngoại lệ?

Hoặc là, có lẽ Vương Nghiên Nhã cũng không phải ngoại lệ trong mắt Cát Niệm Lôi, vậy cô ta tiếp cận bạn gái của người mà mình không thích, nguyên do sau đó chắc chắn rất đáng cân nhắc.

Trong lúc Phương Viên còn đang suy nghĩ miên man vấn đề của Cát Niệm Lôi, Đới Húc bên cạnh bỗng mở mắt, ngồi thẳng người, quay đầu hỏi: "Trước đây khi Daily Life đăng bài về vụ án có nhắc tới 'người báo nặc danh'. Em cảm thấy người này có thể là ai?"

Phương Viên sửng sốt, cô tưởng Đới Húc như vậy nửa ngày khẳng định là đang phân tích mối quan hệ của Loan Thượng Chí, không ngờ anh vừa mở mắt lại hỏi như thế.
"Vấn đề này rất khó nói, suy nghĩ bây giờ của em cũng đã thay đổi. Vốn dĩ em nghĩ là Mã Khải, chuyện này anh cũng biết. Cậu ấy từng tới hỏi đông hỏi tây em, em không để ý cậu ấy, cậu ấy liền tức giận bỏ đi. Khi đó em thật sự cảm thấy cậu ấy rất đáng nghi, nhưng sau này anh nói với em tính cách Mã Khải không hợp làʍ ŧìиɦ báo, em cũng thấy đúng. Trong số những người em quen cũng chỉ có Lâm Phi Ca thích những trò khôn vặt này."

"Ý em là em đang nghi ngờ Lâm Phi Ca." Đới Húc xác nhận lại.

Phương Viên gật đầu: "Đúng vậy, trước mắt người em nghi ngờ nhất là cô ấy. Anh thấy sao?"

"Tôi thì lại thấy vấn đề người ẩn danh kia có tồn tại hay không chỉ sợ còn khó nói, nói không chừng đây chỉ là một nhân vật trong giả thuyết dùng để ngụy trang mà thôi." Đáp án của Đới Húc cũng không giống mong muốn của Phương Viên, anh thấy cô theo bản năng lộ vẻ kinh ngạc, liền cười nói, "Đương nhiên, em nghi ngờ Lâm Phi Ca cũng hợp lý, dù sao ngày thường cô ấy ngoại trừ thích đi hỏi thăm, còn hay nói lung tung, nhưng nếu em cẩn thận suy nghĩ lại tính cách của Lâm Phi Ca, em sẽ phát hiện giả thiết cô ấy là tình báo hình như không đúng lắm."
"Sao thế? Chuyện này sao lại không phù hợp với tính cách của Lâm Phi Ca?" Phương Viên khó hiểu.

"Em và Lâm Phi Ca không phải bạn học à? Tuy tôi biết hai người không thân, nhưng dù sao cũng là bạn học, hành vi lời nói ngày thường của cô ấy chắc em cũng chứng kiến. Em suy nghĩ cẩn thận thử xem, dù là quá khứ hay hiện tại, cô ấy chỉ thích làm ầm ĩ, không hề gây ra chuyện gì hại người ta để bản thân có lợi đúng không? Trong ấn tượng em có thấy cô ấy làm thế bao giờ chưa?" Đới Húc kiên nhẫn dẫn dắt.

Nhắc tới đề tài này, Phương Viên có chút không vui, cô gật đầu, nói: "Có, lần trước ở văn phòng cô ấy làm ầm lên chuyện ba mẹ em ly dị."

Đới Húc thở dài, chuyện này tuy rằng Phương Viên tỏ vẻ không để ý, nhưng sau trong nội tâm đã chịu thương tổn, có điều đây cũng là điều thường tình, con người ai cũng có tình cảm, gia đình đang tốt đẹp bỗng tan nát như vậy, vết thương lòng không thể khép lại, chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận.
"Việc đó tính ra cũng không phải cô ấy muốn hại người ta để bản thân có ích lợi, trên lập trường của Lâm Phi Ca, coi như cô ấy có lợi, bởi vì cô ấy và em không thân, hơn nữa mọi mặt em đều thể hiện ưu tú hơn cô ấy, cho nên chỉ cần chọc vào chỗ đau của em, tuy về mặt khách quan cô ấy không được lợi gì, nhưng về tâm lý xem như cũng có thu hoạch." Đới Húc phân tích cho Phương Viên hiểu, "Bởi vậy ngoại trừ việc đó, em có thể nghĩ ra chuyện xấu gì Lâm Phi Ca làm mà bản thân được lợi không?"

Phương Viên cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng như Đới Húc nói.

Đới Húc nhìn thái độ của Phương Viên biết cô đã hiểu, lúc này mới nói cụ thể suy nghĩ của mình: "Cho nên trong chuyện đưa tin cho Daily Life, thật ra lập trường của mỗi chúng ta đều rất đơn giản, hoặc là bảo vệ lợi ích của Cục Công An, từ chối làm việc này, đắc tội truyền thông, hoặc là vì ích lợi cá nhân, đồng ý làm nội gián, tổn hại tới danh dự của Cục Công An, việc này chỉ có khả năng trắng hoặc đen, không có trung lập. Nếu có một người như vậy, đồng ý làm nội gián, bán đứng đồng đội tung tin ra ngoài, nhưng kết quả tin tức cung cấp lại không chính xác, như vậy chẳng phải vừa đắc tội bên truyền thông, cũng bán đứng Cục Công An sao? Em nói xem có phải không?"
Phương Viên gật đầu, từ tình hình trước mặt mà xem, đúng là như vậy.

"Vậy em nói xem, giữa Mã Khải và Lâm Phi Ca, hai người họ ai sẽ mắc sai lầm này?" Đới Húc hỏi.

Phương Viên suy nghĩ, tuy rằng Mã Khải hơi độc mồm độc miệng, nhưng cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, nếu có người mời cậu ta làm nội gián, khẳng định cậu ta sẽ không đồng ý. Còn về Lâm Phi Ca, nến có dụ hoặc đủ lớn, Phương Viên không nghĩ lập trường cô ấy sẽ đủ kiên định, có điều với chuyện đi làm nội gián, quả thật Lâm Phi Ca không ngốc đến mức đó.

"Vậy... Tại sao phải ngụy trang có một người như vậy?" Phương Viên nghi ngờ.