Chương 118

Tần Trạm lái xe chạy trên phố lớn, trong nhất thời có chút không thể chấp nhận được.

Mặc dù cụ già kia nói không sai, nhưng người bên cạnh mình yêu thương nhất đột nhiên biến mất, bất kì ai cũng không có cách nào chấp nhận được.

Ở băng nguyên Bắc cực, có một cụ già lưng còng, đang dẫn một cô gái có vẻ ngoài như tiên nữ đi chầm chậm trong băng nguyên.

“Rốt cuộc ông là ai.” Đối mặt với những hoàn cảnh như thế này, Tô Uyên cực kỳ bình tĩnh.

Cụ già điềm đạm nói: “Tôi sẽ không làm hại cô đâu.”

“Để tôi quay về.” Giọng nói của Tô Uyên chân thật đáng tin.

Cụ già cười, ông ta không khỏi khế cảm thán: “Trong hoàn cảnh tồi tệ như thế này, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến vậy mà lại là quay về.”

Tô Uyên lặng lẽ không nói gì, Tô Uyên đã không thể chịu nổi cái gió rét thấu xương này lâu rồi.

Nhưng cô ấy vẫn kiên quyết không nhắc đến một lời.

Cụ già khẽ thở dài một hơi, ông ta quay người lại, đặt bàn tay lên đầu của Tô Uyên.

Không lâu sau, một luồng hơi ấm lan tỏa khắp người Tô Uyên.

“Tôi biết cô muốn gặp ông nội của cô, cô muốn gặp Tần Trạm.” Giọng điệu của cụ già đã dịu dàng hơn nhiều: “Nhưng mà, cô ở bên cạnh Tân Trạm sẽ gặp nguy hiểm.”

“Tôi không sợ.” Giọng nói Tô Uyên kiên định: “Tôi biết ông không phải là người bình thường, nhưng mà nếu như ông dám làm hại Tần Trạm, tôi thề là cho dù sử dụng sức mạnh của ban an ninh thì cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho ông.”

Cụ già cười, ông ta không nói tiếp về vấn đề này nữa, mà lại nói: “Cô không sợ, nhưng Tân Trạm sợ. Cô có từng nghĩ qua, cô ở bên cạnh cậu ta, thì cậu ta buộc phải phân tâm ra để chăm sóc cho cô không?”

Một lời nói làm tỉnh người trong mộng, Tô Uyên đột nhiên ngây người.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tần Trạm đã không còn là một chàng trai cần cô ấy bảo vệ mới có thể an toàn được.

“Nếu như cậu ta biến mất, thì ai có thể bảo vệ cho cô?” Cụ già lắc lắc đầu: “Ở bên cạnh tôi, vừa có thể đảm bảo được sự an toàn của cô mà vừa có thể tránh được việc cậu ta sẽ phân tâm trong lúc tu luyện, cô thấy sao?”

Tô Uyên lặng lẽ không nói gì, dường như đã đồng ý với lời của cụ già.

“Nếu như bây giờ cô vẫn còn muốn quay về, tôi có thể đưa cô về.” Cụ già vuốt râu, nhìn ra xa về hướng Bắc.

Tô Uyên đột nhiên đứng dậy từ dưới đất, cô ấy ít sâu một hơi rồi nói: “Tôi hy vọng ông có thể bảo đảm được sự an toàn của anh ấy.”

Cụ già ngây người, sau đó cười nói:

“Được, tôi đồng ý với cô.”

Sau đó, ông ta lại tiếp tục đi về phía trước.

Lần này, Tô Uyên không có chần chừ, nhanh bước tiến tới.

Tần Trạm đang chạy xe từ từ trên phố lớn ở Đạm Thành.

Anh cố gắng hồi phục lại tâm trạng của mình, trước khi bế quan nhất định phải khiến cho tâm tình bình tĩnh lại.

Sau khi suy nghĩ tìm tòi trong giây phút, Tần Trạm lấy điện thoại ra, gọi điện cho Kiếm Hổ.

Thấy Tần Trạm gọi điện thoại đến, Kiếm Hổ vừa phấn khích vừa lo sợ.

Hắn ta dò hỏi thử: “Cậu Trạm, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Ừm.” Tần Trạm đáp lại một tiếng: “Gần đây tôi có thể phải biến mất một thời gian, lâu thì hai tháng, nhanh thì nửa tháng, có chuyện tôi muốn anh đi làm

Kiếm Hổ ngây người, vội vàng nói: “Cậu Trạm có gì cứ nói!”

Tần Trạm trầm tĩnh trong giây lát, rồi nói: “Tôi muốn anh dốc toàn sức lực đi thu lấy dược liệu xung quanh thành phố, thời hạn càng lâu càng tốt.”

Kiếm Hổ nói có chút lúng túng: “Cái này…Cậu Trạm, đây là cậu đang làm khó tôi, tôi không hiểu nhiều về phương diện này..”

“Không làm được?” Giọng nói của Tần Trạm có chút uy hiếp.

Kiếm Hổ cắn răng, vội vàng nói: “Tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực!”

Tần Trạm khẽ gật đầu, nói: “Yên tâm, tôi sẽ không dùng anh không công đâu. Đến thời cơ thích hợp, tôi sẽ khiến cho nhà họ Kiểm trở thành dòng họ dẫn đầu ở Đạm Thành.”

Kiếm Hổ nghe thấy vậy liền vui mừng không ngớt.

Từ sau khi nhà họ Tô rút lui khỏi Đạm Thành, thì kết cấu của cả Đạm Thành phát triển nhanh theo khuynh hướng ngầm, thậm chí những nhân sĩ ở nơi khác cũng muốn chen một chân vào, nhưng mà ai cũng không dám ra tay tùy tiện.

Hôm nay có câu nói này của Tần Trạm, trong lòng Kiếm Hổ cũng xem như là yên tâm rồi.

“Cậu Trạm, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được giúp cho cậu!” Kiếm Hổ đầy lòng hăng hái.

Đúng vào lúc này, đột nhiên bên cạnh có hai chiếc Porsche phóng qua trước mặt xe Tần Trạm.

Hai chiếc xe này chặn ngang trước xe của Tần Trạm, sau đó có bốn năm người bước xuống xe.

“Mẹ nó, đi dạo trên đường à? Sao mày không xuống xe đẩy bộ mà đi?” Một tên nhóc nhuộm tóc vàng nói kháy với Tần Trạm.

“Xuống xe cho ông!” Những người còn lại thì đập cửa chiếc xe Big G này không ngừng.

Sắc mặt Tần Trạm lạnh lẽo, anh đưa tay, đẩy mạnh cửa xe ra, mấy người đó bị làm cho hoảng hồn ngồi bệt xuống đất.

“Mấy người không biết chiếc xe này sao?” Tân Trạm chỉ chiếc Mercedes-Benz Big G, hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.

Trong cả Đạm Thành, người có máu mặt đều biết chiếc xe này là xe của cô chủ nhà họ Tô, không có con nhà giàu sang quyền quý nào dám đụng chạm.

Nhưng mấy người này lại không hề kiêng nể gì cả.

“Tao không quan tâm là xe của ai!” Tóc vàng chửi mát rồi chạy lại: “Hôm nay ông đây muốn dạy dỗ mày!”

Tần Trạm liếc một cái hiệu xe, phát hiện hai chiếc xe này đều đến từ Ninh Thành.

“Thì ra không phải xe ở đây.” Tần Trạm bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Mẹ mày, mày đánh người anh em của tao, bây giờ hoặc là mày quỳ xuống xin lỗi cho tạo, hoặc là tao đập nát xe của mày, mày có tin không?” Tóc vàng đi đến chỉ vào chóp mũi của Tần Trạm và hỏi.

Tần Trạm nhìn anh ta với vẻ mặt không biểu cảm, anh trầm giọng nói líu ríu: “Đã rất lâu rồi không có người chỉ tay vào mũi tao rồi.”

Lời vừa dứt, Tần Trạm đột nhiên ra tay, một tay nắm chặt lấy ngón tay của anh ta, sau đó ra sức bẻ gãy đầu ngón tay này!

Ngay sau đó, Tần Trạm đá một chân vào cái bụng nhỏ của anh ta, tên tóc vàng này liền bay đi.

Tâm trạng Tần Trạm vốn đã không tốt, cho nên cú đá này hoàn toàn không có chừa lại sức lực nào, khiến cho phần bụng của tóc vàng xuất hiện một lỗ máu, cả người không có sức sống nằm dưới đất.

Sắc mặt của những người còn lại trở nên khó coi vô cùng, bọn họ không hề nghĩ đến, Tần Trạm nói chuyện không khớp với hành động, trực tiếp giết người thế này.

“Mau…mau chạy thôi!” Không biết ai đã hét lên một tiếng, mấy người vội vã chạy về hướng xe.

Tần Trạm lạnh lùng nhìn xác chết của tóc vàng, trong ánh mắt không hề có chút thương hại nào.

Anh ngồi lên xe, rất nhanh đã chạy đến sơn trang Phùng Thị.

Lúc này, khu nhà trọ vẫn đang được gấp rút dỡ bỏ, để kịp tiến độ nên đích thân Diêu Giai Mẫn giám sát.

Nhưng cho dù là như thế, hiện trường vẫn còn lại vô số sụt lở.

“Tổng giám đốc Trạm” Sau khi Diêu Giai Mẫn nhìn thấy Tần Trạm thì bước nhanh đến chào hỏi.

Thường Lạc ở bên cạnh cũng lúng túng gọi một tiếng tổng giám đốc Trạm.

“Tổng giám đốc Trạm, theo tiến độ bây giờ, tôi nghĩ là ngày mai có thể hoàn thành.” Viên Giai Mẫn nói.

Tần Trạm khua tay, nói: “Phong tỏa sơn trang này lại, tạm thời dừng công trình lại.”

“Hả?” Diêu Giai Mẫn ngạc nhiên:

“Nhưng mà… tổng giám đốc Phùng yêu cầu là trong vòng ba tháng nhất định phải cắt băng..”

Tần Trạm không nói gì, chỉ là quay đầu lại lườm Diêu Giai Mẫn một cái.

Diêu Giai Mẫn cảm thấy ớn lạnh sau lưng, cô ta vội vàng nói lại: “Tổng giám đốc Trạm, tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

Tần Trạm không nói gì, anh từ từ giơ tay lên, tất cả linh khí, ngưng tụ lại trên hai tay trong nháy mắt!

Một lát sau, màu xanh biếc ngưng tụ trong lòng bàn tay của anh, nhìn ra xa giống như một chiếc xe tải nhỏ!

“Nội kình biến thành hình!” Thường Lạc há hốc mồm, mặc dù anh ta không phải là người trong võ đạo, nhưng có nghe người khác nhắc đến!

“Âm!”

Tân Trạm vung tay lên, khu nhà trọ rách nát đó trong phút chốc biến thành đá vụn!