Mai Truyền Kỳ cười không nói.

Xa Thiếu Hoa nhìn cậu cười, trong lòng có dự cảm không tốt.

Trong ba năm này, hắn cũng chỉ coi trọng ‘Truyền Kỳ’ ở đấu trường cơ giáp, cũng chỉ chiêu mộ người này, lẽ nào…
Xa Thiếu Hoa thử thăm dò: “Ngươi là Truyền Kỳ?”
Mai Truyền Kỳ cười càng sâu hơn.

“Không thể!” Xa Thiếu Hoa không tin: “Ngươi nếu là ‘Truyền Kỳ’…”
Hắn nhìn về phía Ô Lãng: “Vậy hắn là ai?”
Ô Lãng lập tức hướng hắn kính theo nghi lễ quân đội: “Báo cáo đại tá, tôi gọi Ô Lãng.


Xa Thiếu Hoa giận dữ: “Ta đương nhiên biết ngươi tên Ô Lãng, ý của ta là ngươi có phải là ‘Truyền Kỳ’ ta chiêu mộ không?”
“Báo cáo đại tá, không phải!”
“Ngươi…” Xa Thiếu Hoa phẫn nộ hai mắt đỏ lên: “Ngươi dám gạt ta!”
“Tôi chưa bao giờ lừa gạt đại tá, cũng chưa từng nói qua mình là ‘Truyền Kỳ’.


“…” Xa Thiếu Hoa hồi tưởng lần đầu gặp gỡ Ô Lãng, ngày ấy xác thực đối phương không thừa nhận qua hắn là ‘Truyền Kỳ’.

Hắn trừng mắt nhìn hai người, như hổ báo hung tàn đang rất đói, vô cùng doạ người, nhưng lại không nói gì liền quay người rời đi.

Ô Lãng thở ra một hơi: “Chúng ta xem như là triệt để đắc tội hắn.


Hắn khoát tay lên vai Mai Truyền Kỳ: “Thiếu tướng phu nhân, sau này phải bảo vệ tôi nhiều hơn nha.


Mai Truyền Kỳ cười nói: “Yên tâm, thiếu tướng sẽ không để hắn bắt nạt chúng ta.


——
Xa Thiếu Hoa trở lại đội ngũ.

Năm sĩ quan cấp tá dưới tay hắn nhanh chóng vây quanh: “Đại tá, Mai Truyền Kỳ kia là sao? Sao hắn lại ở đây?”
Xa Thiếu Hoa đã đè xuống lửa giận liền dâng lên lại: “Hắn là sĩ quan ở đội chúng ta.


Năm người kinh ngạc nhìn hắn: “Sao có thể được chứ! Hắn không phải đã bị khai trừ quân tịch rồi sao? Chẳng lẽ Phong thiếu tướng đưa hắn vào?”
“Câm miệng!” Xa Thiếu Hoa sắc mặt vô cùng khó coi.

Hắn chỉ cần nghĩ đến Mai Truyền Kỳ là hắn đưa vào, thì có loại kích động muốn đánh mình một trận.


Năm người nhìn nhau một cái, biết Xa gia cùng Mai gia từ trước tới nay như nước với lửa, cho là Xa Thiếu Hoa đang giận vì Mai Truyền Kỳ dựa vào mối quan hệ mà tiến vào đội của họ, thức thời không lên tiếng nữa.

Xa Thiếu Hoa tức thì tức, nhưng cũng không quên nhắc nhở thuộc hạ của mình: “Các ngươi mặc dù là Trung tá, quân chức so với Mai Truyền Kỳ còn cao hơn, thế nhưng, đừng quên hắn là người Mai gia, là bạn lữ của Thiếu tướng chúng ta, không nên tùy tiện đi trêu chọc hắn, biết không?”
“Đã biết.


“Đi cất đồ trước đi, rồi đến phòng ăn.


“Vâng.


Sáu người cùng tiến vào thang máy, Xa Thiếu Hoa lấy thông tấn khí ra, lập tức vang lên liên tiếp tin nhắn truyền tới.

Xa Thiếu Hoa nhìn thấy đa số là phụ thân gọi, nhíu mày gọi lại: “Phụ thân!”
“Mai Truyền Kỳ có phải đang ở đội ngươi không?” Xa phụ trực tiếp hỏi.

“Vâng.


Xa phụ hít sâu một hơi: “Mai Truyền Kỳ có phải là ngươi chiêu mộ vào đúng không.


Xa Thiếu Hoa trầm mặt, không lên tiếng.

Xa phụ thấy hắn rõ ràng ngầm thừa nhận, tức giận run cả người: “Thiếu Hoa a Thiếu Hoa, mặt mũi Xa gia đều bị ngươi làm mất hết, phụ thân như ta chưa từng thấy ai lại đem kẻ đối đầu với mình chiêu mộ vào quân đội, ngươi nói ta nên làm gì mới tốt đây?”
“Lúc đó con căn bản không biết hắn là Mai Truyền Kỳ, vừa nãy mới biết thân phận của hắn đấy thôi.


Xa phụ không muốn nhiều lời: “Chính ngươi tự xem tin tức mấy ngày trước đi.


Xa Thiếu Hoa nghe phụ thân cúp máy, sắc mặt càng lạnh lẽo.

Ra khỏi thang máy, trực tiếp về phòng xem tin tức, khi nghe Tiêu Lập nói, tức giận dùng sức đá lên bàn: “Con mẹ nó, Tiêu Lập, mày nhớ kỹ cho tao.


Chờ bình tĩnh lại, Xa Thiếu Hoa nghĩ nghĩ Mai Truyền Kỳ có thể thuận lợi tiến vào quân đội rồi lên cấp thiếu tá, chẳng qua hắn chỉ đưa Mai Truyền Kỳ vào quân đội, lúc sau, nếu không phải hắn làm nhiệm vụ thì đã sớm đem người đá ra rồi.

Đúng rồi, năm đó làm nhiệm vụ là Phong Tĩnh Đằng đề cử hắn đi, làm như vậy không phải vì sợ hắn vạch trần thân phận Mai Truyền Kỳ sao.

Huống hồ Mai Truyền Kỳ là bạn lữ Phong Tĩnh Đằng, đương nhiên phải giúp đỡ che giấu, hơn nữa, còn có thể đã sớm biết ‘Truyền Kỳ’ chính là Mai Truyền Kỳ.

Xa Thiếu Hoa càng nghĩ càng giận, hắn xem Phong Tĩnh Đằng là bằng hữu, cho dù Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ kết thành bạn lữ, hắn vẫn đối đãi như trước, còn Phong Tĩnh Đằng thì sao?
Hắn tức tối, quay người đi tìm Phong Tĩnh Đằng.


Phong Tĩnh Đằng sớm đoán được Xa Thiếu Hoa sẽ tìm đến mình, trực tiếp hỏi: “Là vì chuyện Truyền Kỳ sao?”
“Tôi vẫn luôn cho rằng Phong thiếu tướng sẽ là người không làm việc tư, không ngờ khi đối mặt bạn lữ, vẫn tránh không được thế tục.

” Xa Thiếu Hoa nghiêm khắc trách mắng.

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Xa đại tá, ý cậu là Mai Truyền Kỳ có thể thăng lên cấp Tá nhanh như vậy, là bởi vì tôi ở sau lưng dùng thủ đoạn?”
“Không phải sao?”
“Xa đại tá, cậu có biết đây là hoài nghi năng lực tuyển người của cậu không, cũng hoài nghi ánh mắt nhìn người của mình, nếu cảm thấy em ấy không có bản lĩnh, lúc ấy vì sao cậu phải mời em ấy gia nhập?”
Xa Thiếu Hoa bị á khẩu không trả lời được.

Phong Tĩnh Đằng đứng dậy lấy một chồng văn kiện trong két bảo hiểm ra: “Chính cậu tự nhìn đi, đây đều là báo cáo của các binh lính, nếu cậu cảm thấy có nửa điểm giả dối, có thể tự mình đi tìm người đó hỏi một chút.


Xa Thiếu Hoa tùy ý mở ra một tờ, liền thấy tên Mai Truyền Kỳ, bên trong viết Mai Truyền Kỳ tại thời khắc nguy cơ cứu mấy người bọn họ.

Hắn liền mở trang kế tiếp, bên trong cũng có tên Mai Truyền Kỳ, bên trong viết là Mai Truyền Kỳ mang theo bọn họ một đội đi cứu con tin.

Lại mở trang kế tiếp, vẫn là nhắc tới Mai Truyền Kỳ làm sao dũng cảm đối mặt nhiệm vụ.

Nếu không phải báo cáo đều là binh lính tự mình viết, chữ viết cũng không giống nhau, Xa Thiếu Hoa đều sắp cảm thấy đây là làm giả.

Lúc sau hắn tùy tay lại lật vài tờ, trên báo cáo vẫn là nhắc tới Mai Truyền Kỳ khi làm nhiệm vụ biểu hiện xuất sắc ra sao.

Phong Tĩnh Đằng nhìn Xa Thiếu Hoa mày nhăn càng chặt, không nhanh không chậm nói: “Nếu bạn lữ của tôi không có nửa điểm năng lực, tôi sẽ không để em ấy trong đội Ẩn Ảnh.


Anh không hy vọng bạn lữ mình xảy ra chuyện.

Xa Thiếu Hoa giương mắt nhìn anh, mím môi không nói lời nào.

“Còn nữa, Xa đại tá, tôi hy vọng thúc thúc cậu Xa Tu Nam thiếu tướng, đừng lại đánh chủ ý lên người con tôi, bằng không, chớ trách tôi không khách khí.


Trong đêm cứu con trai ra, anh có phái người theo dõi Ti Kiếm Đường, nhìn thấy Xa Tu Nam đặc biệt lái xe tới đón Ti Kiếm Đường, cho nên việc đứa nhỏ bị bắt, Xa Tu Nam nhất định thoát không được quan hệ.

Xa Thiếu Hoa hơi ngây người, trong mắt nhanh chóng dâng lên một cổ lửa giận hừng hực, chỉ bằng một tên thiếu tướng nhà cậu, có thể xem thường Xa gia được sao.

Nhưng ngẫm lại, hiện tại Phong Tĩnh Đằng không còn là thanh niên không có bối cảnh như hồi mới vào quân đội.

Bây giờ Phong thiếu tướng, không những là nhi tử Phong gia gia chủ, còn là con rể Mai gia, càng là cháu ngoại trai Cổ đại tướng, hơn nữa, ở trong quân đội nhiều năm, đã sớm có được nhân mạch nhất định, có thực lực đối kháng Xa gia.

Xa Thiếu Hoa trừng Phong Tĩnh Đằng, trong lòng phỏng đoán thúc thúc mình rốt cuộc đã làm gì Mai Nguy Hiểm.


Đúng lúc này, thông tấn khí trong phòng vang lên.

Anh kết nối liên lạc: “Phong thiếu tướng, tổng bộ truyền tin tới.


“Nối máy đi.


Cũng không biết đối phương nói gì, Xa Thiếu Hoa thấy sắc mặt Phong Tĩnh Đằng càng ngày càng nghiêm túc, hắn không khỏi nghiêm nghị lại.

“Vâng!”
Phong Tĩnh Đằng cúp máy, lại liên lạc sĩ quan của mình: “Thông báo xuống, tập hợp toàn bộ sĩ quan cấp tá đến phòng hội nghị.


Xa Thiếu Hoa nhìn anh cắt đứt thông tin, lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phong Tĩnh Đằng lập tức nói: “Hiện có tám tinh cầu đồng ý cùng Diroya chúng ta luyện tập tấn công Trùng tộc.


“Tấn công Trùng tộc?”
“Cậu vừa trở về, không biết Trùng tộc lại hoạt động xung quanh tinh cầu chúng ta, có gần vạn binh lính hy sinh, nếu chúng ta không chủ động xuất kích, chúng nó sẽ lại lần nữa công kích tinh cầu chúng ta.


Xa Thiếu Hoa nhíu chặt mày, nghĩ đến tràng đại chiến hơn ba năm trước, hiện tại trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Lúc ấy, Diroya tinh cầu nữa thảm bại kết thúc, sau đó, mặc dù quân đội giành thắng lợi, nhưng tổn thất phi thường thảm trọng, nguyên khí đại thương.

Nếu không phải Phong Tĩnh Đằng dẫn đội đánh thắng Trùng tộc, tinh cầu bọn họ chắc chắn sẽ bị Trùng tộc chiếm lĩnh, kết cục không phải bị diệt sát, thì chính là bị trục xuất.

Chờ Xa Thiếu Hoa lấy lại tinh thần, những sĩ quan cấp Tá không làm nhiệm vụ đều có mặt đầy đủ.

Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng vừa lúc ăn xong bữa sáng liền chạy tới.

Phong Tĩnh Đằng đưa mắt nhìn tất cả mọi người: “Tôi gọi mọi người đến đây, là muốn cùng mọi người thương thảo chuyện tấn công Trùng tộc.


Trừ Mai Truyền Kỳ và Xa Thiếu Hoa, những người còn lại đều lộ vẻ kinh ngạc.

Phong Tĩnh Đằng mở hình chiếu, trên bàn hội nghị hiện ra một tinh cầu màu vàng.

“Chúng ta lúc trước từng phái người đến thăm dò Trùng tộc tinh cầu, trước mắt là tinh cầu chúng nó, diện tích gấp mười lần Diroya, nhưng bởi vì tốc độ sinh sản quá nhanh, dẫn tới tinh cầu hiện tại không thể chứa hết, đồng thời cũng suy giảm tài nguyên, cho nên chúng nó mới xâm lược tinh cầu khác.


“Hiện tại, chúng ta phải làm chính là trong vòng một tháng, nghĩ ra chiến lược có thể công phá Trùng tộc tinh cầu, sau đó hội hợp quân đội tinh cầu khác cùng tấn công chúng nó.


“Ai cũng biết lực phòng ngự của Trùng tộc phi thường cao, tốc độ sinh sản rất nhanh, cho nên hỏa lực của chúng ta cần vượt qua lực phòng ngự cùng tốc độ sinh sản của chúng mới có thể có cơ hội đánh bại chúng được.


“Bởi vậy, Diroya tinh cầu sẽ phái một ngàn vạn binh lính tấn công Trùng tộc, những tinh cầu khác cũng sẽ như vậy.



Mọi người nghe Phong Tĩnh Đằng nói xong, có người trong lòng lo lắng, cũng có người hết sức kích động.

Nếu mỗi tinh cầu đều phái ra một ngàn vạn binh lính, vậy sẽ có gần trăm triệu binh lính tấn công Trùng tộc tinh cầu, chuyện này sẽ là một sẽ là một đại hình chiến dịch xưa nay chưa từng có, cũng sẽ có vô số binh lính hy sinh trên chiến trường.

Đây không phải là điều bọn họ muốn nhìn thấy, thế nhưng trận chiến này phải đánh.

Mới có thể vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

Hiện tại, bọn họ có thể làm chính là đem tử vong giảm đến thấp nhất.

Sau hôm nay, không khí trong quân đội trở nên vô cùng căng thẳng, ngay cả Nam, Tây, Bắc ba đại ký túc xá cũng như thế.

Tuy các binh lính không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nghe được một ít tiếng gió muốn tấn công Trùng tộc.

Đồng thời, cũng phát hiện các sĩ quan cấp Tá trở lên mỗi ngày đều phải đến phòng hội nghị thương thảo chiến sách, đặc biệt là đội Ẩn Ảnh, bất kể ngày đêm thảo luận chiến lược.

Bởi vì chuyện liên thủ cùng những tinh cầu khác tấn công Trùng tộc tinh cầu là Phong Tĩnh Đằng đề ra, hơn nữa, Phong Tĩnh Đằng từng mang đội chiến thắng Trùng tộc, cho nên trận chiến lần này do anh làm sĩ quan chỉ huy tối cao, dẫn dắt ngàn vạn binh lính đến Trùng tộc tinh cầu trước.

Về phần những người còn lại đều tăng mạnh huấn luyện.

——
Một tháng trôi qua rất nhanh, trước một đêm quân đội xuất phát, Giản Dực cùng Lạc Mông đi vào Trung Á Châu Nam bộ.

Phong Tĩnh Đằng tự mình ra quân khu đón người, Lạc Mông vẫn dùng hình thái cẩu gặp người, Giản Dực ngụy trang thành sĩ quan bên cạnh Phong Tĩnh Đằng, được đưa lên phi thuyền, sau đó đều tránh trong phòng Phong Tĩnh Đằng.

Tối hôm sau, Phong Tĩnh Đằng ra lệnh binh lính Diroya bắt đầu chuẩn bị xuất phát.

Vì không kinh động đến người dân, quân đội quyết định xuất phát trong đêm khuya, song trận thế lớn như vậy, hơn trăm chiếc đại hình phi thuyền có thể chứa mười vạn người trở lên đồng thời cất cánh, muốn vô thanh vô tức rời đi căn bản là chuyện không thể nào.

Cho nên, khi màn đêm buông xuống, cơ hồ toàn bộ công dân Diroya tinh cầu đều thấy cảnh tượng hàng trăm cự đại phi thuyền cất cánh đồ sộ, ngay cả các phóng viên Tinh Võng đều dồn dập lấy máy quay phim ra.

Khi biết quân đội chuẩn bị tấn công Trùng tộc, mọi người cao giọng hoan hô vui vẻ đưa tiễn, toàn bộ vùng trời Diroya tinh cầu đều là tiếng reo hò.

“Diroya tất thắng!”
“Đánh bại Trùng tộc! Đánh bại Trùng tộc!”
“Quân đội Diroya nhất định sẽ tiêu diệt Trùng tộc.


“Diroya…”
Các binh lính nghe âm thanh bên dưới, tức khắc nhiệt huyết sôi trào, đè loa lại, tiếng còi nổi lên, xem như là đáp lại người bên dưới, âm thanh kích động thật lâu luẩn quẩn không tan.

 
 
     
------oOo------
     
Chương 316
Nguồn: EbookTruyen.

VN