Nghe vậy, Triệu Mộng Nhã nhướng mày. Mặc dù Triệu Mộng Nhã đã làm rất nhiều chuyện không thể tiết lộ giúp Thân Kiến Quốc nhưng cô ta không muốn bất kỳ ai khác nối gót mình. Hết thảy nên dừng lại ở cô ta.

Nhưng rõ ràng là Thân Kiến Quốc tham lam muốn chuyện này sẽ tiếp tục kéo dài, hơn nữa còn là kéo dài mãi mãi.

Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Triệu Mộng Nhã, Thân Kiến Quốc không đồng ý, anh ta nói: “Tôi biết cô đang nghĩ gì trong lòng, đừng có mà giở trò, hiện tại cô ta cũng giống cô rồi, cô phải làm gì để cứu cô ta thì hẳn là cô biết rõ. Được rồi, lát nữa phải nói gì chắc là không cần tôi phải dạy cô đâu đúng không? Tôi tin cô sẽ xử lý chuyện này thật thỏa đáng giống như những lần trước đây.”

Nói xong, Thân Kiến Quốc đứng dậy đi ra ngoài. Triệu Mộng Nhã siết chặt nắm đấm. Nếu như có thể, hiện tại cô ta rất muốn thọc mạnh một nhát dao vào tim Thân Kiến Quốc, sau đó đứng nhìn anh ta chảy cạn máu, chết trong đau đớn ngay trước mặt cô ta.

Bây giờ, cô ta phải nghĩ cách cứu cô gái mà Thân Kiến Quốc vừa mới nhắc tới. Muốn cứu cô gái đó thì có lẽ chỉ có cách là bảo cô gái đó đi chung đường với cô ta.

Đây là một ngõ cụt, vĩnh viễn không thể nào tìm ra được lối thoát.


“Hiểu Lộ, vừa rồi tôi đã nói với Mộng Nhã rồi. Cô cứ ngồi nghỉ đi, lát nữa cô ấy sẽ ra đây, hai người nói chuyện với nhau nhé.” Thân Kiến Quốc nói với Mã Hiểu Lộ một tiếng rồi mỉm cười, đi ra ngoài.

Bởi vì theo tính toán của anh ta thì lúc này chắc là Điền Quốc Văn đã đến rồi.

Mặc dù Điền Quốc Văn chỉ là một trưởng khu nhưng ông ta là trưởng khu của Thượng Nhiêu, một trong hai đặc khu kinh tế của Trung Quốc, GDP hằng năm của hai đặc khu kinh tế Tân Hải và Thượng Nhiêu chiếm tới 30% GDP của Trung Quốc. Cho nên, dù chỉ là một trưởng khu nhưng ông ta không thua gì một chủ tịch tỉnh.

Triệu Mộng Nhã ngồi trong phòng, hai tay che mặt, cô ta không biết nên làm gì bây giờ, cô ta cảm thấy rất bất lực, như thể đang ở trong một vùng tối tăm, trống trải, cơ thể lơ lửng giữa trời.

Cô ta cảm thấy sợ hãi vì mình sắp phạm tội, cô ta là một tên đao phủ, là con dao giết người vô hình của Thân Kiến Quốc.

Mã Hiểu Lộ ngồi ở bên ngoài kích động tột độ, thỉnh thoảng lại soi mình vào điện thoại, chỉnh lại tóc tai, đảm bảo mình thật đoan trang khi gặp thần tượng trong tâm tưởng của mình.

Lúc này, một cánh cửa phòng cót két mở ra. Triệu Mộng Nhã mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng xinh đẹp bước ra.

Bên trên chiếc váy trắng bán trong suốt có đính một chuỗi đá quý lấp lánh tựa như sương sớm đọng trên cỏ.

Trên cổ đeo vòng ngọc trai và tóc búi gọn gàng càng tôn lên vẻ đẹp như tiên giáng trần của Triệu Mộng Nhã, khiến Mã Hiểu Lộ có cảm tưởng mình đứng trước mặt cô ta chẳng khác nào sao đứng bên cạnh trăng, lập tức ảm đạm, lu mờ.


Khi Triệu Mộng Nhã đi đến bên cạnh Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ cúi đầu xuống như một cô gái trẻ thẹn thùng.

Sự xúc động khi vừa nhìn thấy thần tượng bị dằn xuống.

“Xin chào, tôi là Triệu Mộng Nhã.” Triệu Mộng Nhã chủ động đưa bàn tay phải ra nhưng không nở nụ cười, khiến người ta cảm thấy hơi nghiêm túc.

Mã Hiểu Lộ hơi cúi lưng xuống bắt tay Triệu Mộng Nhã như vãn bối gặp trưởng bối: “Tôi là Mã Hiểu Lộ, rất vui được gặp cô.”

Triệu Mộng Nhã gật đầu nói: “Ừm, cảm ơn sự ủng hộ của cô, cô ngồi đi.”

Nói xong, Triệu Mộng Nhã kéo váy chủ động ngồi xuống bên cạnh Mã Hiểu Lộ.


Lúc này, Mã Hiểu Lộ nhất thời không biết nên nói gì, bất giác cầm điện thoại di động lên nói: “Tôi... Tôi có thể chụp ảnh chung với cô không?”

Triệu Mộng Nhã hơi nhíu mày, đồng cảm nhìn Mã Hiểu Lộ như thể trông thấy mình nhiều năm về trước.

Lúc ấy, chẳng phải cô ta cũng như vậy khi ở trước mặt Thân Kiến Quốc hay sao? Cô ta sùng bái Thân Kiến Quốc như thần tượng, còn Thân Kiến Quốc lại coi cô ta như nô lệ.

Giờ cô ta sẽ phải thay thế Thân Kiến Quốc ra tay với cô gái ngây thơ này. Cô ta biết điều này có nghĩa là gì, nó có nghĩa là cuộc đời của Mã Hiểu Lộ thế là hết, có nghĩa là cô ta sẽ trở thành một tội nhân.

Thế nhưng cô ta không muốn. Vì sinh tồn, cô ta có thể trao cơ thể của mình cho người khác mặc sức làm gì thì làm, nhưng cô ta không muốn trở thành đồng lõa của Thân Kiến Quốc. Nếu vậy, cô ta sẽ cắn rứt lương tâm cả đời, đến chết linh hồn cũng không được giải thoát.