Sáng sớm hôm sau, khi sương mù bắt đầu mỏng dần, bên ngoài ven hồ Phủ Tiên cách thành phố Tân Hải ngàn dặm, Thân Kiến Quốc bị châm vô sắc phản quang đâm thủng kinh mạch, nhưng mà những vết thương này cũng không đủ trí mạng.

Anh ta nằm trên xe không còn sức lực để di chuyển, ngày hôm qua sau khi trốn thoát khỏi Tô Vũ, anh ta đã gọi xe và trở về ngay trong đêm.

“Đỡ tôi xuống xe.” Thân Kiến Quốc cắn chặt răng, nói với tài xế.

Tài xế mở cửa xe và đỡ anh ta xuống xe.

"Hoàng Ngư ma ma, Hoàng Ngư ma ma cứu mạng!" Tài xế đỡ Thân Kiến Quốc quỳ xuống ở bên hồ Phủ Tiên và yếu ớt hét lên.

Không bao lâu sau, nương theo ánh mặt trời nhô lên từ phía chân trời, trên hồ Phủ Tiên yên tĩnh xuất hiện những gợn sóng, cuối cùng một màn nước khổng lồ xuất hiện trên mặt hồ, trong chốc lát, màu sắc của bầu trời và mặt đất cuồn cuộn thay đổi.

Một con cá vàng thật lớn nổi lên từ trong nước, một thân hình còng xuống, mái tóc trắng, khuôn mặt trẻ con không thể phân biệt được đó là một bà già hay một cô bé, tay cầm long xà trượng đứng ở trên đầu cá.

Ánh sáng ban mai phủ lên cơ thể bà ta một lớp màu vàng óng ánh, hai mắt trong veo giống như có thể coi trời bằng vung.


"Là ai làm cậu bị thương thành như vậy?" Một giọng nói dường như từ trên trời rơi xuống, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt.

Sóng âm dập dờn khiến trên mặt hồ nổi lên gợn sóng nhè nhẹ.

"Hoàng Ngư ma ma, đệ tử bất tài làm cho người mất mặt rồi, đệ tử cũng không biết đối phương là ai, anh ta có thể dễ dàng lấy đi tiên cổ từ trên người đệ tử, làm đệ tử bị trọng thương, đệ tử liều mạng mới trốn thoát được." Thân Kiến Quốc quỳ trên mặt đất run rẩy nói.

"Thật to gan, lại còn có người dám làm chuyện như vậy với môn hạ của Phủ Tiên." Sau khi nói xong, Hoàng Ngư ma ma ném một viên đan dược trong tay xuống, Thân Kiến Quốc bắt lấy.

"Ăn đi, cậu sẽ ổn thôi."

Thân Kiến Quốc cuống quít ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Ngư ma ma, đúng lúc anh ta đang định nuốt tiên dược trong tay.

Đột nhiên trong lúc đó, từ trong mắt anh ta bắn ra một đám lửa màu tím nhạt, ngọn lửa nhanh chóng khuếch tán bao vây lấy toàn thân anh ta.

Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Thân Kiến Quốc đã bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực.

Thân Kiến Quốc nếm trải cảm giác cơ thể bị thiêu đốt, liều mạng vùng vẫy, tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp bờ hồ.

Nhưng mà một lát sau, Thân Kiến Quốc đã hóa thành bột mịn, chỉ để lại ngọn lửa màu tím nhạt bay lơ lửng trong không khí thật lâu không tiêu tan.

Biến cố bất thình lình xảy ra, cho dù là Hoàng Ngư ma ma cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, chỉ thấy mí mắt của bà ta giật giật, trong lòng có một loại dự cảm không lành.

Ngay khi Hoàng Ngư ma ma đang ngây người, trong ngọn lửa màu tím kia có một bóng người như ẩn như hiện.


"Hoàng Ngư ma ma đúng không?" Giọng nói từ trong ngọn lửa truyền ra.

Hoàng Ngư ma ma cảnh giác vươn long xà trượng trong tay ra chắn trước ngực, trầm giọng nói: "Yêu nghiệt phương nào, còn không mau hiện thân.”

"Ha ha ha, tôi chỉ muốn nói với bà một câu, rửa sạch cổ đi, ít ngày nữa tôi sẽ tới lấy." Giọng nói này là của Tô Vũ, nhưng mà Hoàng Ngư ma ma đương nhiên không biết tất cả những thứ này.

"Mày rốt cuộc là ai, môn phái nào mà dám nói những lời kiêu ngạo như thế?" Ngay khi Hoàng Ngư ma ma cho rằng ngọn lửa màu tím sắp tấn công mình.

Ngọn lửa lại không bốc lên nữa, cuối cùng chậm rãi biến mất ở trong không khí, không để lại gì cả.



Bên này, Tô Vũ tựa nửa người vào giường, khóe miệng nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ: Thì ra là một bà già chỉ biết cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi.

“Hiểu Lộ... Hiểu Lộ, mau dậy ăn sáng thôi.” Giọng nói của Lâm Thiến vang lên ở cửa.

Tô Vũ nghiêng đầu nhìn Mã Hiểu Lộ đang ngây ngô ngủ say trên gối, anh lặng lẽ xuống giường mở cửa phòng.


Bởi vì hôm nay phải đi theo con trai con dâu vào thành phố, cho nên Lâm Thiến ăn mặc đàng hoàng, thay quần áo mới mà hôm qua Mã Hiểu Lộ mua cho mình. Trông có vẻ trẻ hơn nhiều.

"Mẹ, để cô ấy ngủ thêm một lát đi, mẹ thu dọn đồ đạc trước, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát." Tô Vũ nhìn mẹ vừa cười vừa nói.

Trên thực tế, đêm qua Lâm Thiến cũng đã thu dọn tất cả đồ đạc xong xuôi và có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Lúc xuống lầu, bà ngoại còn chuẩn bị rất nhiều đồ quê như đậu phộng, gạo thơm, còn có khoai lang cùng với một ít rau dưa.

Bà cụ già biết trong thành phố phải tốn tiền mua những thứ này, vừa lúc Tô Vũ trở về thì mang theo một ít, đồ mình trồng ăn cũng yên tâm.

Vốn dĩ Tô Vũ muốn đón cả bà cụ cùng vào trong thành phố hưởng phúc, nhưng mà nghĩ lại vẫn nên chờ qua một thời gian nữa ổn định rồi nói sau.

Sau khi thu dọn xong, Tô Vũ tạm biệt cả nhà bà ngoại trở về Tân Hải.