Tuy nhiên, giọng điệu của Mã Hiểu Lộ hiện giờ cứ như thể là nắm được thóp của Lý Nguyệt Hoa.

“Ha ha, hóa ra là Hiểu Lộ à? Lâu rồi không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?” Lý Nguyệt Hoa giơ tay đẩy Quách Tự Cường vẫn chưa hiểu rõ tình hình ở bên cạnh, cười nói với Mã Hiểu Lộ.

“Sau khi bị các người đuổi ra khỏi nhà, vẫn khá tốt.” Mã Hiểu Lộ không hề che giấu sự giễu cợt với Lý Nguyệt Hoa, bởi vì chỉ cần suy nghĩ một chút thì cũng có thể biết được.

Cách đây không lâu Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ bị đuổi ra khỏi nhà là do Tô Thiếu Uy đề xuất, nhưng chắc chắn Lý Nguyệt Hoa đã ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, nếu không, với tính cách của Tô Nhạc Luân thì không thể làm mọi chuyện trở nên tuyệt tình như vậy.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vậy chúng ta có thể nói chuyện riêng không?” Lý Nguyệt Hoa liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói với Mã Hiểu Lộ.

Bởi vì dường như bà ta nghe ra giọng điệu của Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ hơi nghi ngờ về người đàn ông đứng bên cạnh bà ta. Đây không phải là chuyện nhỏ, bà ta nhất định phải nghĩ cách để bịt miệng của Mã Hiểu Lộ.


Mã Hiểu Lộ gật đầu, quay đầu lại vỗ vào tay của Lâm Thiến, nói: “Mẹ ơi, con đi nói vài câu với dì Lý, mẹ ở đây chờ con nhé.”

Lâm Thiến gật đầu, từ đầu đến cuối Lý Nguyệt Hoa đều không nhận ra Lâm Thiến, bởi vì thời gian đã quá lâu, Lâm Thiến không chăm sóc da kỹ lưỡng như bà ta.

Bà ấy vất vả làm việc trên công trường quanh năm, đã trở trở nên già nua không còn trẻ trung như trước nữa, ai có thể vừa nhìn đã nhận ra bà ấy sau hai mươi năm chứ?

Sau khi đi đến một nơi tương đối yên tĩnh ở bên ngoài cửa hàng, Mã Hiểu Lộ dừng bước nói: “Dì Lý à, muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”

Lý Nguyệt Hoa liếc nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Trước đó chuyện Thiếu Uy làm thật sự hơi quá đáng, dì và cha cháu đã dạy dỗ nó, nhưng sau đó muốn tìm các con nhưng lại không tìm thấy. Thế này nhé, các con hãy chuyển về căn nhà trước kia ở đi. Ngoài ra dì sẽ giới thiệu cho con một công việc nhẹ nhàng, con gái mà, phải dành thời gian để vui chơi chứ, con thấy thế nào?”

Lý Nguyệt Hoa vừa mở miệng liền đưa ra điều kiện với Mã Hiểu Lộ. hành động lạy ông tôi ở bụi này của bà ta càng khiến cho Mã Hiểu Lộ chắc chắn hơn rằng Lý Nguyệt Hoa có quan hệ mập mờ với người đàn ông đó. Hiện giờ bà ta đang muốn bịt miệng của Mã Hiểu Lộ.

Lý Nguyệt Hoa cứ tưởng rằng điều kiện mình đưa ra vừa nói trúng đáy lòng của Mã Hiểu Lộ.

Bà ta tưởng rằng Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ hiện giờ đang sống lang thang, vì vậy một chỗ để nương thân là thứ mà họ cần nhất lúc này. Chỉ cần Mã Hiểu Lộ đồng ý với điều kiện của bà ta thì chuyện tiếp theo sẽ êm đẹp.

Tuy nhiên, Lý Nguyệt Hoa thật sự rất ngu ngốc. Bà ta cũng không suy nghĩ thử xem, nếu Mã Hiểu Lộ ngay cả một chỗ ở cũng không có thì làm sao lại có thể chọn quần áo ở một cửa hàng cao cấp như vậy?


Mà nếu Mã Hiểu Lộ nói rằng căn nhà mà mình ở cũng giàu có như nhà họ Tô, không biết Lý Nguyệt Hoa có tát thật mạnh vào miệng mình xem bà ta có nghe nhầm hay không.

Mã Hiểu Lộ cười nói: “Lòng tốt của dì Lý tôi xin nhận, có điều hiện giờ chúng tôi đã có chỗ ở rồi, không cần phiền dì nhọc lòng, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước nhé.”

Hiện giờ Mã Hiểu Lộ rất bận rộn, không có thời gian để nói chuyện phiếm với bà ta.

Thấy Mã Hiểu Lộ từ chối điều kiện của mình, Lý Nguyệt Hoa lập tức kéo cô lại, bà ta tưởng rằng Mã Hiểu Lộ không muốn ăn của bố thí, nghĩ một lát bèn nói: “Hiểu Lộ, con chờ chút, hiện giờ các con thuê nhà ở bên ngoài cũng không phải cách, trong lòng dì và cha con cũng thấy khó chịu, con hãy chuyện về ở được không?”

“Tôi đã nói rồi mà, không cần đâu, hơn nữa hiện giờ chúng tôi không phải thuê nhà, chúng tôi đã có nhà của mình. Nếu hôm nào dì Lý rảnh rỗi thì có thể dẫn theo chú đó đến chơi, tôi chắc chắn sẽ hoan nghênh.” Ẩn ý trong lời nói của Mã Hiểu Lộ đã nói rõ rằng cô đoán được một vài điều, điều này khiến cho Lý Nguyệt Hoa càng thêm bất an trong lòng.

Sau khi nói xong, Mã Hiểu Lộ cũng không nói thêm điều gì nữa mà xoay người đi vào trong cửa hàng. Cô cầm lấy bộ đồ trước đó đã chọn xong, sau đó trả tiền rồi rời đi khỏi cửa hàng cùng Lâm Thiến.


Nếu Lý Nguyệt Hoa thật sự đau lòng vì Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ thì trước đó đã làm gì?

Bây giờ Mã Hiểu Lộ chọc thủng chuyện xấu của bà ta, đạp trúng chân đau của bà ta nên bà ta mới bắt đầu lo lắng.

Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, cuối cùng Lâm Thiến cũng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt, bà ấy thở ra một hơi, nói: “Hiểu Lộ, người vừa nãy là Lý Nguyệt Hoa đúng không?”

Mã Hiểu Lộ thoáng ngẩn người, sau đó nhanh chóng nhớ lại, trước đó hai người hẳn là có một chút xích mích sâu xa, cho nên quen biết cũng chẳng có gì lạ.

“Vâng, là bà ta, mẹ đừng lo, bà ta không dám làm gì mẹ đâu. Bên đó còn có cửa hàng bán trang sức, để con chọn cho mẹ vài trang sức thời thượng.” Mã Hiểu Lộ vui vẻ kéo tay Lâm Thiến, bắt một chiếc xe taxi.