Trước đây nhà họ Tô coi thường cô và Tô Vũ, đuổi hai người ra khỏi nhà không chút thương tiếc, bây giờ cô cũng muốn nói cho Lý Nguyệt Hoa biết, hai người không cần sự thương hại và bố thí của nhà họ Tô cũng có thể sống tốt.

“Được, con gửi địa chỉ cho dì, dì sẽ đến ngay.” Nói chuyện điện thoại thêm vài câu, Mã Hiểu Lộ cúp điện thoại, gửi địa chỉ của mình cho Lý Nguyệt Hoa.

“Thím Giang, làm phiền thím nấu thêm một phần cơm nữa, lát nữa sẽ có khách đến đây.” Mã Hiểu Lộ dặn dò người giúp việc.

“Ai muốn đến à?” Lâm Thiển hỏi.

“Mẹ, mẹ đừng hỏi, người đến mẹ sẽ biết. Đi thôi, bọn con và mẹ lên thay quần áo, sau đó trang điểm, nhất định phải thật xinh đẹp.” Hôm nay ở trong trung tâm thương mại Mã Hiểu Lộ đã nhìn ra, ánh mắt Lâm Thiến nhìn Lý Nguyệt Hoa luôn có chút luống cuống, sự luống cuống này xuất phát từ tự ti và cảm giác áy náy.

Trong mắt Mã Hiểu Lộ, thật ra Lâm Thiến không cần phải cảm thấy áy náy với Lý Nguyệt Hoa, bởi vì bà ấy hoàn toàn không nợ người ta bất cứ thứ gì, cũng không hề phá hoại gia đình người ta, tất cả những chuyện này đều xảy ra trong điều kiện bà ấy không hiểu rõ tình hình, suy cho cùng thì bà ấy cũng là người bị hại.

Lý Nguyệt Hoa nhận được tin nhắn thì giật mình: “Số 45, khu dân cư Hoa Sơn? Bây giờ bọn họ sống ở đây ư?”

Lý Nguyệt Hoa rõ ràng không thể chấp nhận sự thật này. Bởi vì mọi người đều biết khu dân cư Hoa Sơn là nơi tụ tập của những người giàu có ở Tân Hải, sao bọn họ có thể sống ở một nơi thế này? Nhưng Tân Hải làm gì có khu dân cư Hoa Sơn thứ hai?


Mang theo sự nghi ngờ này, Lý Nguyệt Hoa bắt taxi đến Hoa Sơn, ngồi trên taxi, Lý Nguyệt Hoa vẫn không thể nghĩ ra lý do tại sao Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ lại sống ở đó.

Đừng nói là mua nhà ở đó, cho dù có thuê thì bà ta cũng tuyệt đối không tin hai người có thể thuê nổi, phải biết rằng nếu thuê nhà ở đây, một tháng tiền thuê nhà cũng có thể đã bằng toàn bộ thu nhập của bọn họ trong một năm.

Ngồi trên taxi, Lý Nguyệt Hoa đã tưởng tượng ra đủ loại khả năng.

Bao gồm cả việc thật ra Mã Hiểu Lộ đang làm bảo mẫu ở đây, thậm chí có ý nghĩ có một kẻ giàu có nào đó bao nuôi cô cũng đã xuất hiện trong đầu bà ta.

Nhưng càng suy nghĩ lung tung, bà ta lại càng tò mò, muốn lập tức xem thử rốt cuộc là thế nào.

“Được rồi, đến nơi rồi.” Xe taxi dừng lại trước cổng khu Hoa Sơn, tài xế nói.

“Bác tài, vẫn còn chưa vào trong.” Tuy rằng chưa từng đến nơi này, nhưng Lý Nguyệt Hoa cũng biết bên trong rất lớn.

Mỗi một căn biệt thự đều chiếm diện tích rất lớn, khoảng cách giữa mỗi căn cũng không gần, nếu như đi bộ, không biết còn phải mất bao lâu.

“Thật ngại quá, ban quản lý tài sản ở đây không bao giờ cho taxi vào trong, cho nên tôi cũng không thể làm gì được.” Tài xế ngại ngùng nói.

Sau khi trả tiền, Lý Nguyệt Hoa xách theo vài món quà tùy tiện mua xuống xe.

Vừa bước tới cổng, bà ta lại bị một nhân viên bảo vệ chặn lại. Tất cả bảo vệ ở nơi này đảm bảo đều là quân nhân đã xuất ngũ.

Thân hình đều cao lớn, đứng trước mặt Lý Nguyệt Hoa chẳng khác nào một bức tường.

“Xin hỏi bà tìm ai?” Giọng điệu của nhân viên bảo vệ đầy chất vấn.


Bởi vì nơi này chỉ có bấy nhiêu người sinh sống, không giống những khu dân cư vạn người, anh ta có thể nhận ra từng hộ gia đình sinh sống ở đây, khuôn mặt của Lý Nguyệt Hoa hiển nhiên vô cùng xa lạ với anh ta.

Lý Nguyệt Hoa vội cười nói: “Tôi muốn đến biệt thự số 45, tìm một người tên Mã Hiểu Lộ.”

Nhân viên bảo vệ cau mày, khu biệt thự này đã được bán hết trước khi xây dựng xong.

Sau đó mọi người đều lần lượt chuyển đến, nhưng chỉ có căn biệt thự số 45 này là không có ai vào ở cả. Hai ngày trước mới bắt đầu mua nội thất, hôm qua mới có người chuyển vào.

Cho nên anh ta thật sự không thể nhận ra người trong hộ gia đình đó. Nhưng người phụ nữ trước mặt cũng nói là đến tìm người, nói cách khác, bà ta cũng không phải chủ nhân của biệt thự.

Để đảm bảo an toàn, anh ta nói: “Ồ, vậy bà đợi một lúc, tôi sẽ gọi điện thoại xác nhận.”

Lý Nguyệt Hoa gật đầu, sau đó nhân viên bảo vệ gọi đến điện thoại của biệt thự số 45.

Người nhận điện thoại là người giúp việc: “Alo, xin chào, đây là biệt thự Hoa Sơn, xin hỏi anh tìm ai?”

Bảo vệ nói thẳng: “Tôi là bảo vệ ở cổng, có một người phụ nữ tên là Lý Nguyệt Hoa, có phải là khách của các người không?”


Trước đó Mã Hiểu Lộ đã nói sẽ có khách đến, nhưng cô lại không nói rõ khách là ai, vì vậy người giúp việc chỉ có thể nói: “Anh chờ một chút, tôi đi hỏi lại.”

Sau khi đặt điện thoại xuống, người giúp việc chạy đến chỗ Mã Hiểu Lộ: “Mợ chủ, bên ngoài có một người phụ nữ tên là Lý Nguyệt Hoa, có phải khách của cô không?”

Mã Hiểu Lộ cười cười, đến cũng nhanh thật, cô gật đầu nói: “Ừm, đúng vậy, cô đi ra ngoài đón bà ta đi.”

Sau đó, người giúp việc nói với bảo vệ một tiếng rồi tự đi ra ngoài đón Lý Nguyệt Hoa.

“Hiểu Lộ, vị khách mà con đã nói chính là Lý Nguyệt Hoa ư? Là người đã gặp ở trung tâm thương mại kia hả?” Vừa nghe nói Lý Nguyệt Hoa sẽ đến đây, Lâm Thiến liền cảm thấy lo lắng, căng thẳng đến mức quên đây thật ra là nhà của mình.

“Mẹ, xem mẹ căng thẳng này, hoàn toàn không có dáng vẻ chủ nhân gì cả, đợi chút nữa mẹ cứ thể hiện sự uy nghiêm hào phóng của chủ nhân là được.” Mã Hiểu Lộ ở bên cạnh cổ vũ Lâm Thiến.