Khi tôi quay lại, cổ tay trái bệnh nhân đang chảy máu không ngừng, mặt tái nhợt, đã bất tỉnh. Thấy vậy, tôi lập tức gọi bác sĩ, còn lại tôi thực sự không biết gì nữa đâu!"

Nhìn vẻ mặt của dì Liêu, không giống như nói dối, Tiêu Tuyết Ny quay sang Tô Vũ: "Có vẻ như phải đợi Hà Hoành Vĩ tỉnh lại mới có kết quả."

Tô Vũ suy nghĩ rồi nói với dì Liêu: "Dì kể cho tôi biết, trước khi sự việc xảy ra, có chuyện gì bất thường khác không? Hoặc là dì cảm thấy có điều gì bất thường về tinh thần bệnh nhân?"

Dì Liêu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tinh thần bệnh nhân luôn tốt, còn ăn uống ngon miệng... À tôi nhớ ra rồi, khoảng 7h30 sáng, Lưu Lâm dẫn con đi học.

Nhưng chưa đi được bao lâu thì có hai người mặc vest đen, tay xách giỏ hoa quả và bó hoa, tôi nghĩ họ đến thăm bệnh nhân. Họ còn nói cười vui vẻ, trò chuyện một lúc rồi đi, lúc đi bệnh nhân vẫn bình thường, camera cho thấy họ cũng không quay lại nữa. Tôi chỉ biết có vậy thôi."

Vốn việc đến thăm bệnh nhân không có gì lạ, nhưng việc đến thăm Hà Hoành Vĩ lại khiến người ta suy nghĩ.


Bởi vì quan sát gia đình Hà Hoành Vĩ, Tô Vũ thấy họ có gia cảnh bần hàn, nếu không cũng không sống trên chiếc thuyền cũ.

Với những tình huống này, Tô Vũ có lý do để tin rằng hai người mặc vest đen có vấn đề.

Chưa nói đến chuyện gì khác, chỉ việc mặc vest đen, với gia đình Hà Hoành Vĩ là quá xa xỉ. Nếu có bạn bè như thế, Hà Hoành Vĩ đã không phải bám trụ trên thuyền chờ chết.

Vì vậy, Tô Vũ cảm thấy hai người đó không phải bạn của gia đình Hà Hoành Vĩ, mặc dù không có lý do thuyết phục, nhưng anh cảm thấy họ có liên quan mật thiết đến việc Hà Hoành Vĩ tự sát.

Mà rốt cuộc là dạng người gì mới có thể khiến Hà Hoành Vĩ nhìn thấy đã muốn chết chứ?

Tô Vũ lắc đầu, trong lúc này cũng bó tay không biết phải làm sao. Đúng lúc đó đèn cấp cứu bỗng phụt tắt.

Tiêu Tuyết Ny vội vàng bước tới, một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra từ bên trong.

"Tình trạng bệnh nhân thế nào rồi?" Tiêu Tuyết Nhi cau mày hỏi.

Vị bác sĩ cởi khẩu trang nói: "May mà phát hiện kịp thời, giờ đã qua cơn nguy kịch, tỉnh lại rồi."


Tô Vũ không quan tâm gì cả, xông thẳng vào trong. Các bác sĩ và y tá còn muốn ngăn cản nhưng bị Tiêu Tuyết Ny ngăn lại. Trong mắt cô ấy, Tô Vũ chắc chắn có chuyên môn hơn những bác sĩ này.

Trên giường bệnh, Hà Hoành Vĩ nằm đó với sắc mặt nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền, hai dòng nước mắt rõ ràng còn vương trên khóe mắt. Điều đó cho thấy người đàn ông dám đối mặt cái chết này chắc chắn đã khóc.

Tô Vũ bước tới, mặt không cảm xúc nói: "Anh sống chết thế nào không liên quan tới tôi, nhưng tôi đã hứa với vợ anh sẽ cứu mạng anh, nói đi, trong đầu anh nghĩ lung tung cái gì thế?"

Hà Hoành Vĩ cắn răng nhắm mắt, nước mắt lại lăn dài. Sau một hồi lâu, giọng nói của Hà Hoành Vĩ cuối cùng cũng vang lên từ cổ họng: "Hãy để tôi chết đi, chỉ có tôi chết, họ mới yên tâm, họ mới tha cho vợ con tôi."

"Ý anh là sao? Họ là ai?" Tô Vũ nghe ra từ lời nói của Hà Hoành Vĩ, có vẻ như anh ta đang bị đe dọa, và điều kiện của bên kia là tính mạng của Lưu Lâm và con trai anh ta.

Nghĩ đến đây, Tô Vũ chợt nhớ ra là mình dường như chưa gặp Lưu Lâm từ nãy đến giờ. Theo lý thì cô ta đưa con đi học lúc này cũng đã phải về từ lâu rồi mới đúng.


"Anh Tô, tôi cầu xin anh đấy, giết tôi đi." Hà Hoành Vĩ nước mắt giàn dụa, ánh mắt vô vọng và cô độc, giọng run rẩy xen lẫn với nỗi sợ hãi trước cái chết cầu xin.

Tô Vũ nhìn anh ta, dường như muốn đọc được tâm sự từ ánh mắt của Hà Hoành Vĩ.

"Có ai đe dọa anh phải không? Chính là hai người đã tới thăm anh trước đó, họ muốn mạng anh, và dùng mạng mẹ con Lưu Lâm để uy hiếp anh, đúng không?" Tô Vũ phân tích từ khả năng logic, rồi rút ra kết luận như vậy.

Hà Hoành Vĩ nhắm mắt lại, xem như đồng ý với chuyện này.

"Rốt cuộc họ là ai? Tại sao lại muốn mạng anh? Và mẹ con Lưu Lâm hiện giờ ở đâu?" Tô Vũ vẫn không tin những người anh muốn bảo vệ lại có thể chết dưới mắt mình được.