Hình Lỗi là người gia nhập Hải Đông Hội từ 3 năm trước, Thẩm Ngạo luôn coi trọng gã vì trẻ tuổi nhưng năng lực làm việc mạnh, thực ra năng lực làm việc ở đây có nghĩa là người này ra tay quyết đoán, không lôi thôi dài dòng.

Vì vậy, Thẩm Ngạo cũng tận dụng nhân tài, sắp xếp gã thẳng vào vài sòng bạc ngầm ven biển, nơi đó lưu manh tụ tập nhiều, cần người như Hình Lỗi để trấn áp.

Nhưng không biết vì sao, Hình Lỗi lại dính dáng dụng chạm tới Tô Vũ. Cho dù ai đúng ai sai, chỉ với cú điện thoại của Tô Vũ, Thẩm Ngạo đã không thể không đưa ra một lời giải thích thỏa đáng cho anh.

...

"Bốp!!"

Thẩm Ngạo buông điện thoại xuống, đập mạnh một cái lên mặt bàn cạnh đó, làm hai tách trà rơi xuống đất vỡ tung tóe.

Đồng thời, Từ Thiên Thành nằm trên ghế xích đu gần đó nghe nhạc cũng bị giật mình.


Ông ta nhảy phắt dậy, quay lại nhìn Thẩm Ngạo: "Tưởng động đất chứ? Hội trưởng Thẩm của tôi làm sao vậy, chuyện gì khiến ông nổi cơn thịnh nộ đến thế?"

Lần này Thẩm Ngạo thực sự tức giận không nhẹ. Vốn dĩ vừa mới có được sự tin tưởng của Tô Vũ, tên Hình Lỗi lại không biết làm cho ông ta bớt lo lắng mà.

Hôm qua Tô Vũ vừa nói, từ giờ trở đi không được làm những chuyện vi phạm pháp luật, lúc này Hình Lỗi lại dám bắt cóc người, nên lần này Thẩm Ngạo phải giết gà dọa khỉ, dùng cách này để nói với mọi người ở Hải Đông Hội rằng, giới hạn của Hải Đông Hội ở đâu.

"A Tứ, đi với tôi ra ngoài một chuyến." Thẩm Ngạo hít sâu một hơi, nói với A Tứ đứng gần đó.

Vừa nghe Thẩm Ngạo nhận điện thoại xong liền vội vã ra ngoài, Từ Thiên Thành biết chắc không phải chuyện nhỏ.

Vì thế, ông ta vội vàng nhảy dựng lên, đuổi theo nói: "Khoan khoan, đợi tôi với, hội trưởng Thẩm ra ngoài chắc là để làm việc, tôi đi xem học hỏi vài chiêu của ông. Biết đâu lúc nào đó tôi tiếp quản Tân Hải rồi cũng cần dùng tới.

Nói xong, Từ Thiên Thành cười đùa.

Sau khi Tô Vũ nhường lợi ích vào hôm qua, thực ra giữa Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo không còn xung đột lợi ích nào. Ông ta muốn theo Thẩm Ngạo ra ngoài, hoàn toàn chỉ vì thích thú mà thôi.

"Ông chủ, chúng ta đi đâu đây?" Lên xe, A Tứ nhìn Thẩm Ngạo qua gương chiếu hậu, hỏi.

"Đi tới sòng bạc ngầm trên đường Duyên Hải, tôi muốn tìm Hình Lỗi." Thẩm Ngạo nói xong, A Tứ gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm túc lại.

Thông thường, Thẩm Ngạo muốn gặp Hình Lỗi, cần gì phải tự mình chạy một chuyến chứ?


Chỉ cần một cú điện thoại, Hình Lỗi sẽ vâng lời chạy tới. Nhưng lần này, ông ta lại vội vàng tới ngay.

Theo Thẩm Ngạo được một thời gian dài như vậy, A Tứ biết, lần này chắc chắn là ông chủ muốn xử lý Hình Lỗi rồi.

Nghĩ đến đây, A Tứ lập tức rút điện thoại, tập hợp hơn 100 anh em dọc theo con đường Duyên Hải, chuẩn bị tấn công trụ sở của Hình Lỗi.

Trong khi đó, Hình Lỗi dường như vẫn chưa hay biết gì.

"Hình lão đại, đứa nhỏ kia khóc dữ quá, có nên làm nó..." Một tên thuộc hạ cúi người bước tới bên Hình Lỗi, nói đến đây còn làm động tác cắt cổ.

Đứa trẻ bị bắt trói kia, cũng chính là con trai của Hà Hoành Vĩ, từ lúc tới đây đã khóc lóc om sòm, dù họ đã dùng đủ mọi cách nhưng cu cậu vẫn không chịu ngừng khóc.

Hình Lỗi liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: "Tình hình bên bệnh viện thế nào rồi?"

Tên kia trả lời: "Mới có tin, Hà Hoành Vĩ cắt tay tự tử nhưng không chết, được đưa vào phòng cấp cứu, hiện sống chết chưa rõ."


Hình Lỗi gật đầu, lạnh lùng cười nói: "Thằng nhóc này cũng biết điều, biết phải làm thế nào. Tuy nhiên, tôi không hài lòng lắm. Canh thời gian, nếu qua 12h đêm mà nó còn sống thì chặt tay đứa nhỏ đó rồi mang tới cho nó xem."

Tên kia gật đầu rồi lui ra. Trở lại phòng giam Lưu Lâm và con trai.

"Tên nhóc con, tao bảo mày đừng khóc nữa đấy, nếu không tao chặt đầu mày ngay bây giờ đó!" Vừa bước vào đã thấy thằng nhóc khóc lóc om sòm, hắn ta nổi cơn thịnh nộ.

Lưu Lâm vội vàng ôm chặt con trai, như sợ bọn chúng làm hại con mình vậy.

"Mông Mông đừng khóc nữa, có mẹ ở đây mà. Về nhà mẹ mua đồ ngon cho con ăn." Lưu Lâm liên tục dỗ dành con trai.

Dường như đồ ăn ngon đúng là làm đứa trẻ không đòi hỏi cao này chuyển hướng sự chú ý. Nó ngừng khóc, chỉ còn run run và nức nở.