"Này ông nói kiểu gì vậy, trên không nghiêm dưới không ngoan đã là chuyện cách đây bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ đều là thanh niên tài giỏi được đào tạo bài bản, tư tưởng tiên tiến, hơn nữa là hai đứa cũng đúng tuổi đẹp đôi mà. Tôi thấy rất hợp."

Từ Thiên Thành cảm thấy việc này vẫn có thể thương lượng, trong mắt ông ta thì Thẩm Hân Duyệt và Từ Nguyên cũng coi như là thanh mai trúc mã, mặc dù Thẩm Hân Duyệt ở Tân Hải còn Từ Nguyên ở Thượng Nhiêu, hai người gặp nhau rất ít, nhưng tình cảm cần được vun đắp từ từ mà.

Chỉ cần hai đứa thực sự có thể kết hợp, ông ta và Thẩm Ngạo sẽ thực sự trở thành một nhà, dù sao mỗi người chỉ có một đứa con, còn tranh giành cái gì nữa.

Tận dụng lúc Hình Lỗi chưa đưa người ra, Thẩm Ngạo quay lại nhìn Từ Thiên Thành, nói bằng giọng điệu ôn hòa: "Ông chủ Từ, ông đã nói vậy rồi, tôi mà không đồng ý có vẻ như không nể mặt ông."

Từ Thiên Thành vừa nghe là có hy vọng, nhướn mày nói: "Thế nào, ông cũng thấy rất hợp đúng không?"

Thẩm Ngạo gật đầu nói tiếp: "Tôi không có ý kiến gì, nhưng phải để Từ Nguyên đến nhà tôi ở rể, tôi chỉ có một cô con gái, đâu thể gả ra ngoài được, tôi cũng không muốn con bé lấy chồng xa về Thượng Nhiêu bị các ông bắt nạt."

"Nói như ông thế chẳng phải tôi cũng chỉ có một đứa con trai thôi à..." Từ Thiên Thành chưa dứt lời đã bị Thẩm Ngạo cắt ngang:


"Ông chủ Từ, bây giờ đâu còn quan trọng chuyện đó nữa, chỉ cần hai đứa thực sự yêu nhau, những chuyện kia có ý nghĩa gì, phải không? Cho nên, nếu ông không đồng ý chuyện này thì chúng ta không bàn nữa."

Trong lúc nói chuyện, Hình Lỗi đã dẫn Lưu Lâm và Mông Mông đi ra, dọc đường gã cứ cúi đầu xin lỗi Lưu Lâm, nói là mình chăm sóc không tốt bla bla.

Khiến Lưu Lâm hoang mang không hiểu, trước đây không phải chúng còn đe dọa sẽ chặt tay con trai cô ta nữa ư, sao bây giờ lại thay đổi thái độ như vậy?

Bên này, Từ Thiên Thành vẫn đang bàn bạc với Thẩm Ngạo về chuyện con trai mình và con gái ông ta có còn đường thương lượng hay không.

Nhưng Thẩm Ngạo không buồn quan tâm ông ta nữa, bây giờ vẫn còn chuyện quan trọng cần làm.

"Thôi thôi, việc này rảnh rỗi nói sau đi."

Hình Lỗi dẫn Lưu Lâm và Mông Mông đến trước mặt Thẩm Ngạo: "Hội trưởng Thẩm, đây là hai người anh cần, em đã đưa đến nguyên vẹn rồi."

Lưu Lâm nhìn Thẩm Ngạo với ánh mắt sợ sệt, rõ ràng trong mắt cô ta, Thẩm Ngạo và Hình Lỗi là đồng bọn.

Lưu Lâm không nói gì, chỉ đưa tay kéo con trai về phía gần mình hơn.

"Được rồi, giờ không còn việc gì của mày nữa, cút đi." Thẩm Ngạo vẫy tay với Hình Lỗi.

Hình Lỗi liên tục gật đầu, lùi lại nói: "Vâng, sau này em sẵn sàng nghe lệnh của hội trưởng Thẩm."


Nhìn bóng lưng Hình Lỗi rời đi, Thẩm Ngạo thì thầm vào tai A Tứ: "Làm theo kế hoạch trước đó, nhớ phải thật kín đáo."

A Tứ nghiến răng gật đầu.

Sau đó Thẩm Ngạo quay lại nhìn mẹ con Lưu Lâm, cười nói: "Hai vị lên xe đi, tôi sẽ đưa hai người về."

Nhưng Lưu Lâm vẫn đứng im bất động, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc rối, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngạo: "Các người là ai? Tại sao lại muốn hại chồng tôi?"

Thực ra lúc này, Thẩm Ngạo cũng không biết chồng cô ta là ai cả, ông ta chỉ làm theo lời Tô Vũ dặn, không nên hỏi quá nhiều tại sao, nếu không sẽ khiến Tô Vũ cảm thấy ông ta làm việc thiếu quyết đoán, sợ bóng sợ gió.

"À à, cô cứ yên tâm. Nếu tôi muốn hại cô thì còn có thể cứu cô ra khỏi đó ư? Chính chồng cô gọi điện nhờ tôi đến cứu các cô đấy." Mặc dù Thẩm Ngạo nói khá thành khẩn, nhưng Lưu Lâm vẫn khó tin.

Cô ta không nghĩ chồng mình lại quen biết nhân vật lớn như vậy. Thấy Lưu Lâm vẫn không tin, Thẩm Ngạo lấy điện thoại ra gọi cho Tô Vũ.

"A lô, anh Tô à, hai người ngài nhờ tôi tìm, tôi đã tìm được rồi, nhưng họ dường như không tin tôi, hay là ngài nói chuyện với họ đi?" Sau khi kết nối điện thoại với Tô Vũ, Thẩm Ngạo nói trước.


Nói xong, Thẩm Ngạo đưa điện thoại cho Lưu Lâm. Lưu Lâm do dự nhưng vẫn nhận lấy: "A lô?"

"Tôi là Tô Vũ, hai người có sao không?" Giọng Tô Vũ vang lên.

Nghe thấy giọng của Tô Vũ, trái tim Lưu Lâm cuối cùng cũng lắng xuống: "Anh Tô, là anh à? Chồng tôi sao rồi, anh ấy không sao chứ?"

Tô Vũ nhìn Hà Hoành Vĩ nằm trên giường bệnh nói: "Anh ấy ổn, hai người mau về bệnh viện đi."

Lưu Lâm trả lại điện thoại cho Thẩm Ngạo và cảm ơn ông ta.

Thẩm Ngạo mỉm cười, tự tay mở cửa xe: "Hai vị mời lên xe."

Sau khi xác nhận qua điện thoại, hai người này quen Tô Vũ, và dường như Tô Vũ rất quan tâm đến họ, nên ông ta cũng cần đối xử cẩn thận với họ.