Nhất thời Mã Hiểu Lộ cảm thấy xấu hổ, đương nhiên cô đã nhạy bén biết được Tô Vũ đang nói đùa.

Tấm thẻ đó chắc chắn không phải là thẻ phòng của khách sạn Thần Hi, nếu lấy nhầm như Tô Vũ đã nói thì tại sao Tô Vũ không hề có chút bối rối nào sau khi lấy nhầm thẻ? Rõ ràng là anh đã tính toán từ trước rồi.

Chỉ là Mã Hiểu Lộ cũng không có ý vạch trần Tô Vũ, cô đi theo anh và nói: "Vậy bây giờ có phải chúng ta cần tìm cách chạy trốn thật nhanh không? Nếu không để lộ ra thì xong rồi."

Tô Vũ nhìn quanh, anh phát hiện lúc này trong nhà hàng đã có rất nhiều khách, vì thế anh thấp giọng nói: "Hoảng cái gì? Bây giờ có nhiều người như vậy, chúng ta ăn xong rồi rời đi cũng không muộn."

"Nào, Tô Vũ, tôi mời anh một ly." Lúc này Chu Triết ngồi bên cạnh cầm ly rượu của mình lên, cung kính nâng ly mời Tô Vũ.

Tô Vũ cũng lịch sự đáp lại. Đúng lúc Chu Triết và Tô Vũ đang nhàn nhạt trò chuyện về một vài đề tài.

Điện thoại của Tô Vũ bất chợt vang lên, là một số điện thoại xa lạ.

"Alo." Tô Vũ nhận điện thoại.

"Xin chào, xin hỏi có phải là ngài Tô không? Tôi là A Tư, lúc trước chúng ta từng gặp nhau rồi. Hôm nay ông chủ tổ chức tiệc cho ngài, không biết hiện giờ ngài đang ở đâu để tôi đến đón ngài."


Lúc này Tô Vũ mới nhớ ra hôm nay mình có hẹn, bởi vì Mã Hiểu Lộ nói với anh việc công ty tụ họp nên anh quên mất: “Ha ha, nếu anh không nói thì suýt chút nữa tôi quên mất rồi. Tôi ở Nhất Phẩm Tiên chỗ phố tây Bắc Ngạn đây, anh qua đây đi."

Sau khi cúp điện thoại, A Tư không khỏi lắc đầu, lời mời của hội trưởng Hội Hải Đông Thẩm Ngạo, người khác đều khắc ghi sâu trong lòng, e rằng chỉ có ngài Tô thần bí này là có thể quên.



"Không ổn, không ổn, cô gái ở bên ngoài là khách của bàn các anh à?" Vừa cúp điện thoại thì từ bên ngoài, một nhân viên phục vụ bất chợt xông vào.

Người đầu tiên phản ứng lại là Tôn Kỳ, bởi vì người khách ở bên ngoài của bàn này chỉ có một mình Lục An Kỳ, chỉ thấy anh ta vội vã đứng dậy chạy ra ngoài.

"Xảy ra chuyện gì?" Triệu Phi Phi hỏi.

“Đừng hỏi nữa, chúng ta ra ngoài xem thử đi.” Mã Hiểu Lộ lo lắng nói rồi dẫn đầu đi ra ngoài, tất nhiên Tô Vũ cũng theo sát phía sau cô.

Lúc này, rất nhiều người đã tụ tập bên ngoài nhà hàng, thậm chí có một vài người phụ nữ bắt đầu la hét.

Đẩy đám đông sang một bên để lộ ra chiếc ghế mây phía bên trái, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đứng đó, khuôn mặt ông ta dính đầy máu, trên mặt đất còn có rất nhiều mảnh thủy tinh vương vãi.


Mà trên chiếc ghế mây, Tôn Kỳ đang ôm chặt lấy Lục An Kỳ, anh ta quay đầu nhìn người đàn ông bằng ánh mắt đầy thù địch.

Mã Hiểu Lộ cũng chạy tới, cô nắm lấy tay Lục An Kỳ và hỏi: "An Kỳ, cô không sao chứ?"

Lục An Kỳ rúc người vào sát lồ ng ngực của Tôn Kỳ như một chú chim non đang sợ hãi, cô ta chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

"Thằng ranh con, gan mày lớn thật đấy, mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?" Người đàn ông mặt đầy máu dùng một tay ôm lấy đầu, tay kia chỉ vào Tôn Kỳ và nói.

Lúc này quản lý cũng chạy từ trong nhà hàng ra, nhìn người đàn ông bị thương trước mặt, anh ta sửng sốt: “Ông chủ Tiễn, ông chủ Tiễn, là kẻ nào không có mắt mà làm ông bị thương thế này? Mấy người còn đứng đực ra đó làm gì, mau gọi xe cứu thương cho ông chủ Tiễn đi.”

Người này tên là Tiền Văn Bân, ông ta là nhà cung cấp độc quyền của Nhất Phẩm Tiên, đồng thời trong tay nắm giữ việc kinh doanh thực phẩm tươi sống tại cảng của Hội Hải Đông, trong hoàn cảnh bình thường thì người này không ở Tân Hải, cũng là vì gần đây hình như Hội Hải Đông đã xảy ra việc gì đó nên ông ta mới trở về.

Và đương nhiên, người quản lý sẽ không dám đắc tội với một người như vậy.

Vừa rồi ông ta nhìn thấy Lục An Kỳ buồn rầu ngồi trên chiếc ghế mây ở bên cạnh, thấy cô ta trông khá xinh đẹp nên ông ta mới tiến tới “an ủi một chút”, nhưng ai mà biết bản thân còn chưa kịp làm gì thì đầu đã bị Tôn Kỳ đập rách da.

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không có vấn đề gì đâu.” Tiền Văn Bân lấy một ít giấy vệ sinh lau đi rồi phất tay với quản lý.


“An Kỳ, chúng ta đi thôi.” Tôn Kỳ ôm lấy Lục An Kỳ rồi chậm rãi đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

"Tôi để cho hai người đi rồi sao? Đây là nơi các người muốn tới là tới, muốn đi thì đi sao? Còn không chặn bọn họ lại cho tôi đi." Tiền Văn Bân tự tin đứng chắn trước mặt hai người.

Nhìn thấy thế trận này, tất cả đồng nghiệp trong công ty đều lẩn trốn vào trong đám đông, ngay cả Hoàng Lỗi cũng dứt khoát trốn ra thật xa, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.

Người quản lý quay đầu nhìn Tô Vũ, anh ta biết địa vị của Tô Vũ ở Hội Hải Đông chưa chắc đã thấp hơn Tiền Văn Bân, vì thế anh ta nhỏ giọng nói với Tiền Văn Bân: “Ông chủ Tiễn, tôi nghĩ hay là bỏ qua đi, đều là hiểu lầm mà thôi.”

"Hiểu lầm? Chỉ một câu hiểu lầm là có thể đập đầu tôi sao? Thật sự cho rằng Tiền Văn Bân tôi dễ bắt nạt sao?" Tiền Văn Bân căn bản không hiểu được lời ẩn ý của quản lý.

"Anh Tiền, vừa rồi quản lý đã nói là có thể trong đó có hiểu lầm, còn mong anh Tiền có thể nể chút mặt mũi của tôi." Lúc này Chu Triết đứng dậy, bởi vì mấy năm trước khi Tiền Văn Bân kết hôn, Chu Triết và cha của anh ta có tham gia hôn lễ của ông ta nên coi như đã từng gặp mặt một lần.

Tiền Văn Bân liếc nhìn Chu Triết, ông ta nói: "Cậu là ai vậy? Cậu biết tôi à?"

"Anh Tiền đúng là quý nhân hay quên. Tôi là Chu Triết của Châu Báu Chu thị, con trai của Chu Thiên Thuận."

Tiền Văn Bân suy nghĩ một chút, sau đó khịt mũi nói: "Thì ra là cậu à? Cậu muốn làm chim đầu đàn sao?"

Chu Triết chắp tay nói: "Ông chủ Tiền, anh là bạn của tôi, bọn họ cũng là bạn của tôi. Nếu vừa rồi có chỗ nào xúc phạm đến anh, xin ông chủ Tiền vì mặt mũi của cha tôi mà bỏ qua cho họ."


Nếu là bình thường thì Chu Triết tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào những chuyện vớ vẩn như vậy, giúp một người bình thường như Tôn Kỳ để đắc tội với Tiền Văn Bân có máu mặt ở thành phố Tân Hải, đây rõ ràng là hao tâm tổn sức mà chẳng lấy được lợi lộc gì.

Chỉ là tình huống hôm nay có chút đặc biệt, bởi vì hôm nay Tô Vũ ở đây, cho dù anh ta không có cách giải quyết được nhưng tin rằng khi Tô Vũ ra mặt thì Tiền Văn Bân vẫn phải cho anh chút mặt mũi này, đến lúc đó, tự nhiên khoảng cách giữa anh ta và Tô Vũ cũng sẽ sáp gần hơn.

"Hừ, mặt mũi của cha cậu? Một công ty Chu thị nhỏ nhoi như cái rắm thì mặt mũi đáng giá bao nhiêu tiền? Nhưng thấy cậu có chút lễ phép như vậy, muốn tôi buông tha cho bọn họ cũng được, vậy thì để lại cô gái này cho tôi, còn người đàn ông kia, tôi cũng không muốn bắt nạt quá đáng, vừa rồi cậu ta đánh tôi như nào thì tôi sẽ trả lại như vậy, sau đó cậu ta phải quỳ xuống đất lạy tôi ba cái trước mặt nhiều người như này rồi tôi sẽ bỏ qua cho cậu ta.”

Tiền Văn Bân nói rõ là sẽ không cho Chu Triết thể diện, điều này khiến mày mặt của Chu Triết xám xịt.

Có thể nói bây giờ Tiền Văn Bân người đông thế mạnh, lòng bàn tay của Mã Hiểu Lộ đổ đầy mồ hôi lạnh vì bị dọa sợ, cô kéo cánh tay Tô Vũ, giọng run run nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

“Em sợ à?” Tô Vũ quay đầu nhìn Mã Hiểu Lộ, anh bình tĩnh nói.

"Có thể không sợ sao? Anh nhìn xem người kia quá ác rồi."

Tô Vũ nhướng mày nhìn Tiền Văn Bân đang hùng hổ, sau đó anh nói với Mã Hiểu Lộ: "Đơn giản thôi, anh bảo ông ta nể mặt mũi của anh mà buông tha cho bọn họ là được rồi."

Nói xong, Tô Vũ thật sự xoay người đi tới, Mã Hiểu Lộ không kịp phản ứng để giữ anh lại.

Ngay cả mặt mũi của Chu Thiên Thuận ở Châu Báu Chu thị mà Tiền Văn Bân cũng không nể, chẳng lẽ còn có thể cho anh mặt mũi sao?