Tiêu Tuyết Ny vừa lấy danh viện trưởng ra, khiến anh ta chẳng biết phản ứng thế nào.

Mọi người trong bệnh viện đều biết, viện trưởng rất quan tâm Tiêu Tuyết Ny như con gái của mình.

Hơn nữa, bây giờ Tiêu Tuyết Ny là ngôi sao sáng của bệnh viện, trước đó đã chữa khỏi cho bệnh nhân rối loạn kinh mạch bàng quang, rồi đưa ra phương pháp chữa cúm mới, thông thạo Đông Tây y, được tổ chức y tế quốc gia khen ngợi là bác sĩ xuất sắc.

Đặng Duy mặc dù cảm thấy không đúng lắm, nhưng cũng không có cách nào khác, cầm bút ký tên: "Cô ngày càng nghịch ngợm rồi đấy, thật là không biết xử lý cô thế nào. Cô nhớ đối xử tốt với bệnh nhân của tôi nhé."

Tiêu Tuyết Ny cầm giấy ra viện vỗ vỗ vào tay, quay lại nói với Đặng Duy: "Biết rồi, cảm ơn bác sĩ Đặng, có dịp sẽ mời anh ăn cơm. "

Nói xong, Tiêu Tuyết Ny nhảy tót ra ngoài.


"Chị Lưu, anh Hà, Mông Mông. Mọi người đang ăn cơm à, tôi có chuyện muốn nói với các anh chị." Ở bệnh viện, bữa tối thường ăn sớm hơn.

Khi Tiêu Tuyết Ny đi vào phòng Hà Hoành Vĩ, cả nhà ba người đang quây quần bên giường ăn cơm. Thịt sốt tiêu, sườn rim, trứng chiên mướp đắng, trông cũng khá phong phú đối với một gia đình.

Thấy Tiêu Tuyết Ny đi vào, Mông Mông dùng cái tay nhỏ xíu nhét miếng sườn vào thùng rác, lau miệng dính đầy dầu mỡ, cười nói với Tiêu Tuyết Ny: "Chị Tuyết Ny tới rồi, bọn em đang ăn cơm đấy, cháo thịt trứng muối ngon lắm, chị có muốn ăn chút không?"

Từ khi Hà Hoành Vĩ nhập viện, Tiêu Tuyết Ny thường qua chơi với cả nhà, rất chăm sóc họ, nên cậu bé rất thích cô ấy.

"Úi, nhiều món thế này à! Dù chị Tuyết Ny rất muốn ăn cùng Mông Mông, nhưng chị hẹn người khác ăn rồi, nên không ăn với Mông Mông được." Tiêu Tuyết Ny đi tới, dùng khăn giấy lau miệng cho cậu bé.

"Bác sĩ Tiêu, sao cô lại đến đây?" Lưu Lâm cũng vội vàng lau miệng đứng dậy.

Đối với Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ, gia đình họ vô cùng biết ơn, tất cả lòng biết ơn chỉ có thể giữ trong lòng.

Tiêu Tuyết Ny đưa giấy xuất viện cho Lưu Lâm nói: "Chị Lưu, tôi có tin vui này, anh Hoành có thể xuất viện rồi đấy."

Lưu Lâm nhận lấy giấy xuất viện rồi nhìn, nhưng lại nhíu mày lo lắng.

Đâu phải tin vui, không cần bác sĩ nói, cô ta cũng biết với tình trạng của chồng hiện tại, làm sao có thể xuất viện được chứ?


Tuy nhiên, Tiêu Tuyết Ny đã nói vậy, cô ta cũng không tiện nói gì thêm, chỉ nghĩ ngay đến chuyện phải đưa chồng đi đâu đó để ổn định, vì chiếc thuyền nhỏ trước đây không còn nữa, không lẽ dẫn chồng bệnh tật đi ngủ ngoài đường?

Trong lòng Lưu Lâm, Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ thật sự đã tận tình tận nghĩa với gia đình cô ta, cô ta tưởng chồng cô ta cần nhiều tiền chữa bệnh, nên họ mới lịch sự đề nghị anh ta xuất viện như vậy.

"Bác sĩ Tiêu, có thể kéo dài thêm vài ngày được không? Thời gian quá gấp, chúng tôi chưa kịp tìm nơi ở." Lưu Lâm nhìn Tiêu Tuyết Ny van nài.

Tiêu Tuyết Ny cười nói: "Không được, các chị ăn cơm xong thu dọn đồ đạc, tối tôi sẽ đến đón các chị. Còn chỗ ở, các chị đừng lo, tôi sẽ sắp xếp cho."

"Vậy thì quá phiền các cô rồi." Thực ra nghe có chỗ ở, Lưu Lâm rất vui trong lòng, điều này xua tan nỗi lo lớn nhất của cô ta. Nhưng bề ngoài vẫn phải nói lời lấy lòng.

"Đừng ngại, tôi chỉ đang thi hành lệnh của sư phụ thôi, nếu không lo cho các chị tốt, sư phụ sẽ trách tôi đấy. Tôi chỉ đến báo tin, các chị chuẩn bị đồ đạc nhé." Sau khi Tiêu Tuyết Ny dặn dò thì nói một tiếng với Mông Mông rồi đi ra ngoài.


"Bác sĩ Tiêu và anh Tô thật sự là người tốt." Nhìn bóng lưng của Tiêu Tuyết Ny, Hà Hoành Vĩ nói với vẻ biết ơn.

Lưu Lâm cũng gật đầu, họ thật sự là người tốt, chỉ là nghĩ đến chân của chồng, Lưu Lâm không vui lên nổi.

“Mông Mông, mau thu dọn sách vở để chúng ta xuất viện đi." Lưu Lâm vỗ nhẹ đầu con trai và nói.

"Nhưng chân của anh phải làm thế nào đây?" Con trai đã lớn, cũng nghe hiểu được phần nào những gì họ nói, nên Lưu Lâm không muốn con phải gánh vác áp lực cuộc sống.

Vì thế những lời này, cô ta mới nói khi con trai rời đi.

Hà Hoành Vĩ thì rất phóng khoáng, vỗ hai tay nói: "Ban đầu anh nghĩ cuộc đời anh đã kết thúc ngay khi anh rơi xuống biển. Nhưng may mắn thay anh vẫn còn sống sót, anh nghĩ em đã mang lại may mắn cho anh, từ khi quen em, anh cảm thấy mình thật may mắn. Vì vậy, anh tin chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ luôn may mắn."