Lại làm việc ròng rã suốt cả buổi sáng. Trần Phúc đã mệt tới mức cả người không nhúc nhích nổi nữa. Hễ là thuốc chống vi rút, chống cảm cúm thì chỉ cần vừa lấy ra, chắc chắn sẽ bị người dân tranh giành nhau.

Có điều với tư cách là một thương nhân, ông ta lại hy vọng ngày nào việc làm ăn cũng có thể tấp nập như thế này. Dù sao cũng không có ai chê kiếm được nhiều tiền cả. Thế nhưng, nhìn số hàng tồn còn lại không nhiều trong kho, Trần Phúc không khỏi buông tiếng thở dài.

Không phải chỉ một mình ông ta biết được cơ hội làm ăn này mà bên phía nhà cung cấp cũng biết, cho nên bọn họ điên cuồng tăng giá hàng nhập về, hơn nữa còn kiểm soát nghiêm ngặt lượng hàng được phép nhập, thi hành chính sách bán hàng theo combo, nhét vào trong combo bán ra một số loại thuốc bán ế, ép đại lý phải mua, cho nên khoản lợi nhuận trung gian đương nhiên sẽ giảm xuống.

Đương lúc Trần Phúc thấy khổ tâm thì bên ngoài Dịch Phúc Quán chợt có một người phụ nữ trung niên tóc tai rối bời khoảng chừng ba mươi tuổi, sắc mặt hơi tái, ánh mắt vô thần đi tới đây.

Người này chính là người mới tới đây xem bệnh ngày hôm qua. Thấy người này tới, Trần Phúc vội vàng đeo khẩu trang lên. Ông ta không muốn bị lây loại bệnh cảm cúm kiểu mới mà mới nghe tên thôi đã sợ tái mặt đó.

Ngay từ lúc người phụ nữ trung niên này vừa mới đi vào đây, Tô Vũ đã trông thấy rồi nhưng anh chỉ khẽ chau mày: Sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần. Chẳng lẽ bệnh tình có chuyển biến xấu?

“Này này, thuốc hôm nay đã bán hết rồi, mai hẵng đến.” Trần Phúc nhìn người phụ nữ đó, liên tục xua tay. Ông ta không buồn quan tâm nhiều làm gì, hiện tại mọi người đều sợ người bị cảm cúm, ông ta không muốn bị đưa vào bệnh viện cắt cổ.

Người phụ nữ đó lịch sự gật đầu chào Trần Phúc rồi ho khan hai tiếng khe khẽ, sau đó mới nói: “Tôi tới tìm vị bác sĩ này lấy thuốc.”

Lúc này, Tô Vũ đã đi tới, đưa tay ra cầm bàn tay đầy những vết chai của người phụ nữ lên, hàng mày lập tức chau lại, bởi vì vừa chạm vào đã thấy tay cô ta mát lạnh.


Tô Vũ lặng lẽ bắt mạch cho cô ta, mạch tượng của cô ta đều đặn, chẳng qua nhịp tim hơi nhanh một chút, dựa vào mạch tượng thì ít nhất là bệnh tình của cô ta đã có chuyển biến tốt đẹp.

“Cô bị sao vậy? Sao trông nhếch nhác thế?” Tô Vũ không hiểu, rõ ràng bệnh tình của người này đã thuyên giảm nhưng trạng thái tinh thần của cô ta lại cực kỳ ủ rũ.

Người phụ nữ trung niên đó cười ngượng ngùng nói: “Thật sự rất cảm ơn anh, hôm qua, sau khi uống thuốc của anh, tôi đã thấy khá hơn nhiều rồi. Mấy hôm nay công trường đẩy nhanh tiến độ nên đốc công yêu cầu tôi tăng ca buổi tối, tôi vừa tan làm, thay đồ xong là tới đây ngay.” Nói xong, người phụ nữ lại ho khan hai tiếng.

Nghe đến đây, Tô Vũ biến sắc, lập tức giận tím mặt: “Cô… Cô có biết làm vậy là vô trách nhiệm với sức khỏe cũng là cực kỳ thiếu tôn trọng tôi không. Cô chết thì không sao nhưng cô không thể chết trong lúc đang uống thuốc của tôi được. Cô đi đi, tôi không cho cô thêm thuốc nữa đâu.”

Lần này Tô Vũ thật sự nổi giận, mới giây trước còn bị sốt, giây sau đã ra công trường làm việc nặng, đúng là coi thường tính mạng của bản thân.

Mặc dù Tô Vũ chỉ nổi giận với người phụ nữ trung niên kia nhưng Trần Phúc đứng bên cũng bị dọa sợ, không dám hít thở mạnh.

Dường như Tô Vũ khiến ông ta cảm thấy áp lực, khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ cơn phẫn nộ khiến ông ta ngạt thở.

Thái độ cương quyết của Tô Vũ cho thấy người phụ nữ này đã chạm tới ranh giới cuối cùng của anh, cực kỳ thiếu tôn trọng anh.

Im lặng, lặng ngắt như tờ. Không ai nói gì, ngay cả hít thở cũng dè dặt.

Trong lúc bầu không khí sắp đông cứng lại, một cô gái tóc vàng, mắt xanh ôm một bó hoa tươi đi từ bên ngoài vào.

Trần Phúc như thể đang chạy khỏi hiện trường vụ nổ, ông ta nhanh chóng nhận lấy bó hoa tươi từ tay Tiêu Tuyết Ny: “Bác sĩ Tiêu đấy à, cô tới đúng lúc lắm.”

Tiêu Tuyết Ny nhướng mày, cô ấy thông minh nên đương nhiên cũng đã nhìn ra được một vài manh mối.

“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Tuyết Ny hỏi nhỏ.

Trần Phúc kéo cánh tay Tiêu Tuyết Ny, thuật sơ lược lại sự việc.

Sau khi nghe xong, Tiêu Tuyết Ny gật đầu, nếu gặp phải chuyện này thì không phải chỉ mình Tô Vũ tức giận mà chắc hẳn bất kỳ bác sĩ nào cũng đều sẽ tức giận.


Bác sĩ quý trọng tính mạng của cô ta còn cô ta lại không hề biết quý trọng tính mạng của mình.

Nhưng Tiêu Tuyết Ny cũng đã gặp bệnh nhân kiểu này nhiều rồi. Trước đây cô ấy còn từng gặp người buổi sáng còn đi truyền nước nhưng buổi chiều đã đi làm trở lại.

Xét đến cùng là do xã hội hiện tại như vậy nên rất nhiều người không dám bị ốm, không dám dừng lại, bởi vì áp lực cuộc sống của họ quá lớn.

Tiêu Tuyết Ny đi tới bên cạnh người phụ nữ, đặt nhẹ tay lên vai cô ta, kéo cô ta qua một bên: “Chị à, chị bị ốm thì nên nghỉ ngơi cho khỏe, đợi khỏe rồi hẵng đi làm cũng chưa muộn.”

Người phụ nữ trung niên thở dài, nói: “Tôi biết sức khỏe của mình thế nào, tôi làm việc nặng trên công trường lâu rồi nên sức khỏe khá lắm, không sao đâu.”

Mặc dù ngoài miệng cô ta nói không sao nhưng thực chất, thân là một người phụ nữ, cô ta đã phải cắn răng kiên trì không biết bao nhiêu lần, đến mức cuối cùng tập mãi thành thói quen.

Vì ở nhà có hai đứa trẻ cần được đi học nên cô ta bắt buộc phải làm việc không ngừng nghỉ, kiếm tiền không ngơi nghỉ.

Nghe cô ta nói vậy, Tiêu Tuyết Ny cắn môi một cái, nói: “Vậy thế này đi, chị à, một ngày chị kiếm được bao nhiêu tiền?”

Người phụ nữ khựng lại, không hiểu tại sao Tiêu Tuyết Ny lại hỏi như vậy nhưng cô ta vẫn thật thà trả lời: “Ban ngày được 100, ban đêm được thêm 50 nữa.”

Tiêu Tuyết Ny gật đầu nói: “Vậy được, tôi tính là một ngày được 150 tệ nhé, một tuần là 1050, tôi trả cho chị số tiền này, tuần này chị không được đi làm, yên tâm ở nhà dưỡng bệnh.”


Nghe cô ấy nói vậy, Tô Vũ quay qua kéo cô ấy: “Cô có nhiều tiền quá à? Trên đời này có hàng triệu người như vậy, cô có giúp xuể không? Bọn họ cũng là một bộ phận của xã hội này, bọn họ có cách sống của riêng mình. Nghèo khó không phải là lý do để bạt mạng, cô có hiểu không?”

Tiêu Tuyết Ny im lặng, Tô Vũ nói đúng, trên thế giới này có rất nhiều người như thế này. Bọn họ vật lộn sống ở rìa xã hội, mỗi ngày từ lúc mở mắt ra đã nhọc lòng lo củi gạo dầu muối.

Nhưng đây chính là sự thật, đây cũng là một bộ phận của xã hội, Tiêu Tuyết Ny chỉ mới nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của quần thể này mà thôi.

Tiêu Tuyết Ny có thể giúp người phụ nữ này nhưng ai sẽ giúp những người khác? Ngay cả Tô Vũ cũng không làm được. Muốn thay đổi cuộc sống thì phải dựa vào hai bàn tay của mình.

Mặc dù vừa rồi Tô Vũ nghiêm khắc trách cứ người phụ nữ này, thậm chí không cắt thuốc cho cô ta.

Nhưng cuối cùng anh vẫn im lặng cắt thuốc, nhét vào tay cô ta, nói: “Cô về đi, nhớ uống thuốc đầy đủ, ban ngày thì đi làm cũng được nhưng ban đêm đừng tăng ca, phải sống thì mới có hi vọng.”

Người phụ nữ kia rưng rưng lệ nhìn Tô Vũ, gật đầu một cái thật mạnh rồi quay người rời khỏi Dịch Phúc Quán.

Tô Vũ chính là kiểu người miệng cứng lòng mềm điển hình. Mặc dù anh biết trong thành phố này có rất nhiều người như người phụ nữ vừa rồi, nhưng nếu đã nhìn thấy thì anh không thể khoanh tay đứng nhìn.

Có lúc nhân từ là một sự cho đi thầm lặng, chẳng hạn như Tô Vũ đã lặng lẽ bỏ vào trong gói thuốc toàn bộ tiền lương tháng đầu tiên của anh.