Bệnh viện cũng không hề thông báo với bên ngoài mà chỉ nói là mấy vị bác sĩ này tạm thời xin nghỉ mà thôi.

Hiện giờ Tiêu Tuyết Ny muốn xin gia nhập tuyến đầu, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cho dù Đới An có một trăm cái đầu cũng không đủ mất.

"Tuyết Ny à, tôi biết tâm trạng bây giờ của cô là muốn góp phần giúp đỡ bệnh viện, thế nhưng mà đây là chuyện của khoa ngoại, cô..."

Lúc nói tới đây, Đới An lại ngừng lại, ông ta không tiện nói Tiêu Tuyết Ny là bác sĩ nội khoa nên cũng không giúp được gì.

"Viện trưởng, bác sĩ nội khoa thì làm sao? Tôi cảm thấy lúc này chỉ cần là nhân viên y tế thì nên cống hiến một phần sức lực của mình. Đông y cũng được, Tây y cũng được, đều nên đối xử bình đẳng, mục đích chỉ có một, chính là ngăn chặn dịch cúm. Nếu ông không đồng ý, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cha, nói ông kỳ thị tôi."

Sau khi nói xong, Tiêu Tuyết Ny làm bộ muốn gọi điện thoại.

Đới An nhanh chóng tiến lên hai bước ngăn cản Tiêu Tuyết Ny, ông ta nào dám kỳ thị vị tiểu tổ tông này, đây chính là vị tổ tông nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Nếu cuộc gọi này được thực hiện và hai chữ "kỳ thị" được thốt ra, cũng có nghĩa là vị trí viện trưởng của ông ta khó mà giữ được.


"Ôi, Tuyết Ny à, cô thật sự sẽ làm khó tôi rồi, được rồi, tôi đồng ý để cô có thể tham gia trong đội chống lại dịch cúm lần này, nhưng mà không thể là tuyến đầu, cô có thể thành lập một đội của riêng mình, chuyện này không có ý kiến gì chứ?"

Cứ như vậy, Đới An phân công một số người mắc bệnh nhẹ vào trong nhóm của Tiêu Tuyết Ny, xem như là để cho cô ấy vui.

Vừa nghe Đới An nói như vậy, Tiêu Tuyết Ny lại mỉm cười: "Cảm ơn viện trưởng, vậy tôi sẽ thành lập một đội Đông y, không thành vấn đề chứ?"

“Đông y? Không phải cô học Tây y sao?” Đới An cau mày nói.

"Ừm... tôi cảm thấy Đông y mới thâm sâu uyên bác, cứ quyết định như vậy đi, bây giờ tôi đi chuẩn bị đây."

Nhìn bóng lưng Tiêu Tuyết Ny rời đi, Đới An không khỏi thở dài một hơi, có tiền tốt thật, rõ ràng là học Tây y, nhưng bây giờ lại muốn thành lập một đội Đông y, đây không phải là đùa giỡn sao?

Khi mặt trời dần lặn, màn đêm buông xuống.

Phố đi bộ của thành phố Tân Hải vốn là khung cảnh nhộn nhịp nhưng giờ đây lại vô cùng thưa thớt.

Mã Hiểu Lộ nghiêng đầu lắc lắc cổ, khạc ra nước đắng: "Đúng là, dùng tiền cứu mạng làm việc nguy hiểm đến tính mạng."

Triệu Phi Phi và Chu Triết đi theo đều đeo khẩu trang, dù sao hiện giờ bệnh cúm mới này khiến cho lòng người hoảng sợ.

"Đúng vậy, Hoàng Lỗi cũng thật là, mấy ngày nay khuôn mặt anh ta giống như phân ấy, tỏa ra sát khí nặng nề hơn bình thường, tôi nghi ngờ đó là di chứng của việc độc thân lâu ngày đấy. Lỡ như bây giờ có ngày nào đó không tăng ca thì tôi sẽ cảm thấy cả người không được tự nhiên." Triệu Phi Phi cũng phụ họa nói.

“Đúng rồi, chị Hiểu Lộ, hai người các chị ra ngoài cũng không đeo khẩu trang à, bây giờ dịch cảm cúm đang bùng phát, không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.” Chu Triết ân cần nhắc nhở.


Mã Hiểu Lộ cũng không thèm để ý, vỗ bả vai Tô Vũ nói: "Sợ cái gì, không phải có bác sĩ bảo vệ rồi à.”

Lời này vừa nói ra, ba người còn lại đều cười ha ha, Tô Vũ cũng bất đắc dĩ nhún vai, nhưng lời này nhắc nhở anh, bản thân anh cũng không sợ, hiện giờ anh đã là Trúc Cơ sơ kỳ rồi.

Chờ qua một thời gian ngắn nữa, sau khi có một ít dược liệu, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì anh có thể đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, đến lúc đó dưới hiệu quả của việc luyện [Lục Đạo Luân Hồi Kinh] thì ốm đau bình thường hẳn là sẽ không thể làm hại được anh nữa.

Nhưng Mã Hiểu Lộ thì khác, cô là người phàm, tuy rằng lần trước có một viên "Tiểu Trúc Cơ Đan" giúp thể chất của Mã Hiểu Lộ tăng cường lên rất nhiều, nhưng mà trong khoảng thời gian gần đây nhìn Mã Hiểu Lộ dường như thường xuyên tăng ca, cho nên không thể không đề phòng.

Tuy rằng cho dù Mã Hiểu Lộ thật sự bị cảm cúm, anh cũng có thể chữa khỏi, nhưng người bị bệnh hành hạ vẫn là Mã Hiểu Lộ, đây là điều mà Tô Vũ không muốn nhìn thấy.

Một nhóm bốn người đi bộ đến một cửa hàng ngọc thạch ở thành phố Tân Hải, nơi này thường làm ăn rất phát đạt nhưng bây giờ trông vô cùng vắng vẻ, ngay cả ông chủ cũng đang ngồi trước quầy chơi điện thoại di động.

“Chúng ta vào xem đi.” Tô Vũ dừng bước muốn vào xem.

“Ồ, anh Tô còn nghiên cứu về ngọc thạch nữa sao?” Chu Triết tò mò hỏi.


Trong nhà Chu Triết buôn bán châu báu, tuy rằng anh ta cũng không học được bất kỳ bản lĩnh thực sự nào từ những bậc cha chú.

Nhưng mà nhiều năm mưa dầm thấm đất cũng đã giúp anh ta có chút hiểu biết về ngọc thạch.

Tô Vũ khẽ gật đầu, anh thực sự hiểu biết không ít về các loại ngọc thạch.

Bởi vì trước kia luyện chế một ít đan dược cần một số lọ đặc biệt để bảo quản, cho nên Tô Vũ biết rất rõ về các loại ngọc thạch khác nhau.

Chẳng qua những ngọc thạch mà Tô Vũ nhìn thấy, cho dù là một khối không đáng chú ý nhất nhưng đặt vào trong mắt những người này bây giờ đều có thể trở thành bảo vật vô giá.

“Đúng lúc, nhà chúng tôi làm về cái này, chúng ta vào xem đi.”

Nói xong bốn người cũng lần lượt bước vào.