Tô Vũ lắc đầu, Tiêu Tuyết Ny cười ranh mãnh: “Tôi lén chuồn một mình về nước. Tôi vẫn nhớ rõ, hôm đó, lúc tôi rời sân bay, kéo theo một vali hành lý thật to, hôm đó Tân Hải đổ mưa to, tên tài xế vô lương tâm đó đã bỏ tôi lại trước cửa quán cà phê này rồi bỏ đi.

Tôi ngồi ở đây chờ mưa tạnh suốt từ sáng tới đêm. Tôi không ngờ đây lại là cách Trung Quốc chào đón tôi. Lúc đó, tôi rất xuống tinh thần nhưng ngồi trong quán cà phê này lại thấy rất ấm áp, cho dù đã ba năm trôi qua, chủ quán đã thay đổi nhiều lần nhưng cảm giác mà nó mang lại cho tôi vẫn không hề thay đổi. Nơi này cho tôi cảm giác giống như ở nhà, khiến tôi cảm thấy ấm áp.”

Tiêu Tuyết Ny nói xong chuyện của mình, Tô Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ ngợi. Nếu nói như vậy thì chẳng phải cái quán bar anh ở lúc mới tới đây lại là nhà của anh ư?

Nghe Tiêu Tuyết Ny kể vậy, trong lòng Tô Vũ không khỏi xúc động lây.

“Vậy là cô một mình tới Trung Quốc để trải nghiệm cảm giác ở nhà, thế sao cô không ở nhà đi?” Tô Vũ tò mò hỏi.

Tiêu Tuyết Ny lắc đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tại vì ở nhà không mang lại cho tôi cảm giác như ở nhà nên tôi mới muốn rời bỏ nó.”

“Anh Tô, anh biết không, tôi là người rất hay lo được lo mất. Hồi tôi mười tuổi, mẹ tôi ốm mất, qua đời ngay trước mặt tôi. Tôi có thể nhận thấy một cách rõ ràng bà ấy đã ngừng thở như thế nào. Từ đó, tôi muốn học y. Tôi nghĩ, người khác không thể chịu đựng nổi cảm giác chia lìa đau đớn đó.

Tôi muốn dùng hết sức mình để giữ họ lại trần gian nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn không như tôi mong mỏi, người đáng đi thì vẫn đi, mỗi khi bệnh nhân của tôi ra đi, tôi đều tới đây ngồi một lát, coi như là cầu nguyện cho họ.”

Tiêu Tuyết Ny mất mẹ năm mười tuổi, có dì, hay còn gọi là mẹ kế năm mười hai tuổi.


Mặc dù mẹ kế đối xử với cô ấy rất tốt nhưng gia đình vẫn luôn là những mảnh vỡ rời rạc trong lòng Tiêu Tuyết Ny.

Bởi vậy nên cô ấy mới trốn về Trung Quốc. Dần dần, có vẻ như cha cô ấy cũng đã hiểu được con gái mình. Có lẽ đây cũng xem như là lá rụng về cội.

Tuy nhiên, cha Tiêu Tuyết Ny vẫn luôn âm thầm quan tâm con gái. Ban đầu cô ấy không biết gì hết. Thế nhưng sau này, khi thấy viện trưởng xum xoe mình.

Tiêu Tuyết Ny là một người thông minh, đương nhiên cô ấy có thể đoán ra được bảy, tám phần mười lý do tại sao. Cô ấy cũng biết, với tầm ảnh hưởng của cha cô ấy, cho dù cha cô ấy không ở Trung Quốc nhưng ông ấy vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ.

Bị Tiêu Tuyết Ny làm nũng, uy hiếp, cuối cùng cha cô ấy cũng nói tất cả cho cô ấy biết.

Hơn nữa, để tránh cô thấy phản cảm, ông ấy còn nói thêm rằng mình làm vậy chỉ là vì không muốn cô ấy chịu khổ, đợi bao giờ cô ấy muốn về nhà thì có thể quay về bất cứ lúc nào.

Tô Vũ hít sâu một hơi, nhìn Tiêu Tuyết Ny, cười nói: “Vậy là hôm nay cô dẫn tôi tới nhà cô, nghe cô kể chuyện và gọi đó là chuyện quan trọng à?”

Tiêu Tuyết Ny xua tay: “Không phải, không phải như anh nghĩ đâu, tôi thật sự có chuyện muốn nói với anh.”

“Vậy cô nói đi!”

Tiêu Tuyết Ny nuốt nước bọt, sau đó ho nhẹ hai tiếng, ra vẻ rất nghiêm túc.

Đôi mắt màu xanh lam kính cẩn nhìn Tô Vũ: “Anh Tô, tôi muốn xin anh nhận tôi làm đồ đệ nghiên cứu Đông y.”

Tô Vũ muốn cười nhưng cố nhịn. Không thể phủ nhận là anh cũng rất thích Tiêu Tuyết Ny.

Khi Tiêu Tuyết Ny nói rằng cô ấy không muốn thấy bệnh nhân chết trên tay mình, trong lòng Tô Vũ rất xúc động.

Cho nên, thực ra Tô Vũ đã muốn nhận cô ấy làm đồ đệ từ lâu rồi, chẳng qua vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp mà thôi.


“Cô định cứ thế mà bái sư à?” Tô Vũ giả bộ mình là một vị sư phụ nghiêm khắc.

Tiêu Tuyết Ny đảo mắt một vòng rồi bưng chén cà phê để trên bàn lên, quỳ xuống đất, dâng chén cà phê tới trước mặt Tô Vũ:

“Xin anh Tô nhận tôi làm đồ đệ.”

Tiêu Tuyết Ny làm vậy khiến không ít người đổ dồn lại nhìn họ.

Mọi người bắt đầu bàn tán xì xào.

“Ồ, chuyện gì thế này, sao người phụ nữ kia lại quỳ xuống đất?”

“Không phải là cầu hôn đấy chứ?”

“Chắc không phải đâu, cô gái đó xinh đẹp như vậy mà lại còn phải quỳ xuống để cầu hôn hay sao?”

“Chuyện này thì khó nói chắc được nhé…”

Đương nhiên, Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny không hề biết mọi người đang bàn tán những gì.


Tô Vũ đưa hai tay ra nhận lấy tách cà phê Tiêu Tuyết Ny đưa cho mình, uống một hớp rồi nói:

“Xong rồi đấy, cô đã bái nhập Quỷ Y Môn của tôi thì phải tuân thủ môn quy, cô cứ đứng lên trước đã.”

Nói xong, Tô Vũ vỗ nhẹ lên trán Tiêu Tuyết Ny ba cái.

Chuyện bái sư của Quỷ Y Môn không có nhiều quy định, tất thảy tùy duyên. Tuy nhiên, nếu như không tuân thủ quy định thì sẽ bị trục xuất khỏi sư môn bất cứ lúc nào.

“Cảm ơn anh Tô!”

Tiêu Tuyết Ny vui vẻ định đứng dậy.

Thế nhưng Tô Vũ lại dí trán cô ấy: “Tôi vừa mới dặn là phải biết phép tắc, sao mới đó mà đã quên rồi?”

Tiêu Tuyết Ny ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Sư phụ!”