Chương 913

Tiếng quát vừa dứt, hai mắt Lương Siêu đỏ lên, lấy kiếm chỉ cắt qua lòng bàn tay rồi bỗng giơ tay lên, tinh huyết của hắn chảy ngược ra từ vết thương kia, hóa thành một sợi tơ máu rồi rót vào hư ảnh thiên long sau người!

“Ngao!” Một tiếng rồng gầm to rõ lập tức vang vọng núi rừng!

Sóng âm của nó có dạng hình cung không góc chết khuếch tán ra ngoài, khiến tất cả hung thú trong ngoài Vạn Thú Tông cũng bắt đầu run rẩy lên.

Đây là sự run rẩy khắc sâu trong linh hồn!

Một vài hung thú phẩm cấp thấp, thực lực yếu bị sóng âm rồng gầm xung kích dọa cho chảy cả cứt đái… Những con hơi mạnh một chút đã quỳ rạp xuống đất hoàn toàn không dám động đậy.

Mà Địa Long Thú trên không trung tuy không khó coi như những hung thú bên kia, nhưng cũng không nghe Vạn Sơn sai khiến nữa, chỉ lơ lửng giữa không trung không nhúc nhích. Dưới sóng âm rồng gầm đáng kinh sợ, vẻ kiêng dè trong đôi mắt cũng càng ngày càng đậm.

“Chậc chậc… Lợi hại!”

Miller khen lớn một tiếng từ đáy lòng, trước đó trong lòng của gã còn hơi sợ hãi, cảm thấy lần này Lương Siêu có chút khinh địch, cho dù có mình toàn lực giúp đỡ cũng khó có thể làm rung chuyển toàn bộ Vạn Thú Tông.

Nhưng hiện tại xem ra chủ thượng đã sớm chuẩn bị!

Thuật pháp sóng âm lấy máu của bản thân dẫn dắt này huyền diệu ở chỗ nó có tác dụng rất thấp đối với võ giả, thậm chí không tổn thương được cả võ giả Kim Đan sơ kỳ. Nhưng đối với thú vật thì lại có lực khắc chế tuyệt đối bẩm sinh!

Quả thực chính là khắc tinh của Vạn Thú Tông!

Dù là Địa Long Thú thực lực có thể sánh ngang với Bán Bộ Nguyên Anh kỳ, tuy không thể làm bị thương nó, nhưng chiến lực đã tương đương với số không, xem như triệt để bị Lương Siêu ngăn chặn.

Giờ phút này, Lương Siêu thấy Miller còn không ngừng giơ ngón tay cái lên với mình, lập tức giận không chỗ phát tiết mà mắng một tiếng: “Mau ra tay! Đừng rề rà! Nghĩ tinh huyết của ông đây là cho không sao!”

Lúc này Miller mới tỉnh táo lại, bỗng quay đầu cười âm hiểm với Vạn Sơn đang biến đổi sắc mặt liên tục rồi ra tay!

Chiến lực của Vạn Sơn yếu hơn Địa Long Thú của ông ta không ít, tu vi chỉ có Kim Đan hậu kỳ.

Miller không hề cố kỵ mà toàn lực ra tay, sao ông ta có chút phần thắng nào kia chứ?

“Bành bành bành! Bành bành…”

“Bành!”

Giao thủ ba năm hiệp, Vạn Sơn đã rơi xuống hạ phong. Sau mười mấy hiệp, ông ta biến thành người bị treo lên đánh. Mà tới ba mươi hiệp sau, áo choàng của Vạn Sơn tan nát, đã chật vật đến cực điểm, bị thương rất nặng.

“Không phải vừa rồi rất ngông cuồng rất ra vẻ sao?”

“Bành!”

“Không phải xem thường huyết mạch quỷ hút máu của bản vương à?”

“Bành!”

“Đến đây! Mày lại thả mấy cái rắm cho tao xem!”

“Oanh!”

Miller đấm ra một nắm đấm màu máu, trực tiếp đánh ông ta bay cao lên mấy chục mét!