Trong rừng đang có mươi tám người di chuyển, sắc mặt đều nhuốm vẻ mệt mỏi. Đi cả ngày trên đường, đường lại không dễ đi, thùng sắt thì nặng, dọc đường hung hiểm bốn bề, tình cảnh như thế lấy gì không mệt mỏi vạn phần.
Thanh Sam Thập Bát kiếm.
Thanh Sam Thập Ngũ Kiếm Lý Thiên Định vung kiếm phạt một cành cây rũ xuống ngang mặt, gã hướng về phía trước nói:”Lão Đại! Chúng ta gần ra khỏi khu rừng này, sao còn chưa thấy sư phụ đến?”
Lý Thiên Hành trầm giọng đáp:”E rằng sư phụ đã đụng độ Tiêu Nhật Sơn!”
Lý Thiên Định lại hươ kiếm phát vào một cành cây phía trước.
Đột nhiên, cành cây vẹt sang một bên, một bóng người lộ ra tả thủ chụp cứng thanh kiếm, hữu thủ kích một chưởng vào ngực Lý Thiên Định.
Sự tình đột biến, ngay cả Lý Thiên Hành đi sát một bên có muốn cứu cũng không kịp.
Lý Thiên Định trúng chưởng cả người bắn về phía sau, va mạnh vào một gốc cây lớn, cả người trượt xuống, không phát ra một tiếng kêu.
Chỉ một chiêu của đối phương đã lấy đi tính mạnh của Lý Thiên Định.
Thanh Sam Thập Thất kiếm bi phẫn phát cuồng vội bày ra trận thế phòng thủ địch nhân.
Lý Thiên Hành vừa thấy bóng người đi tới liền lắp bắp kinh hãi, sắc mặt thảm biến.
Người nọ cất tiếng cười âm âm.
oOo
Trường Đoạn song đao dự liệu có sai sót một chút.
Chặn đứng Ô Y Xích Phát Cừu Tam và Truy Hồn Thủ Diệp Tà không phải Phong Vân tiêu cục Kim Tử Nha cùng Tôn Trọng Phương mà là Thiên Tí Tẩu Khu Tu Trúc và Thiết Chưởng Tẩu Thôi Lệ Dương trong Hoa Sơn tam lão.
Thôi Lệ Dương đưa mắt nhìn thoáng một cái là thấy Diệp Tà.
Diệp Tà đang ẩn thân trong rừng.
Thôi Lệ Dương quát lớn một tiếng, không báo cho Khu Tu Trúc mà lập tức phi thân đánh tới.
Chưởng chưa tới nơi hốt nhiên từ trên cây một luồng kình phong hướng về Thiết Chưởng Tẩu ép xuống.
Trên cây sớm có mai phục.
Thôi Lệ Dương thu chưởng, chuyển hướng cùng Cừu Tam hoán chiêu.
Võ công Thôi Lệ Dương cao hơn Cừu Ba rất nhiều.
Bất quá Thôi Lệ Dương đang ở giữa không trung, khó mà phát lực, chưa kể còn bị đối phương bất ngờ đột kích.
Hai chưởng chạm nhau Thôi Lệ Dương bị chấn ngã xuống đất.
Diệp Tà lập tức đánh ra một quyền vào ngực Thôi Lệ Dương.
Thôi Lệ Dương thối lui bốn bước, miệng phun ra một búng máu.
Chưởng thứ hai của Cừu Tam đã xuống tới.
Lúc này, Khu Tu Trúc đã vọt tới.
Khu Tu Trúc vừa đến đã vung Thanh Trúc trượng đâm thẳng vào lòng bàn tay Cừu Tam. Cừu Tam biến chưởng thành trảo chụp lấy đầu trượng, muốn mượn thế kéo mạnh Khu Tu Trúc về phía mình đồng thời bổ ra một chưởng.
Chỉ là hắn kéo không nổi Khu Tu Trúc, ngược lại còn bị Khu Tu Trúc kéo ngược lại, bản thân tiến tới vài bước.
Cừu Tam thấy tình thế bất ổn lập tức buông đầu trượng.
Khu Tu Trúc hừ lạnh một tiếng bảy tám trượng đã phóng ra.
Cừu Tam tránh được bảy, tám trượng này hơi thở đã rối loạn.
May cho hắn, Diệp Tà lúc này phóng ra mười ba chưởng về phía Khô tu Trúc khiến gã buộc phải xoay người chống đỡ.
Khu Tu Trúc đỡ hết mười ba chưởng thanh âm lạnh lùng thốt:”Tiêu Nhật Sơn ở đâu?”
Cừu Tam bật cười khanh khách:”Chưởng môn giờ này chắc đã giết sạch Thanh Sam Thập Bát kiếm rồi … ha ha ha!”

Khu Tu Trúc kinh hoàng, lão biết Thanh Sam Thập Bát kiếm không cách nào có thể đối phó với Tiêu Nhật Sơn, còn không chẳng thà nói chúng đã lâm vào tuyệt lộ.
Tiếng cười của Thôi Lệ Dương chợt vang lên:”Nhị ca! Huynh mau tiếp ứng các sư diệt, ở đây đã có đệ.”
Khu Tu Trúc phóng ra hai, ba trượng nhưng vẫn chần chừ chưa đi, Thôi Lệ Dương thiết chưởng xé gió đã đánh ra ba,bốn chưởng, miệng quát lớn:”Nhị ca! Không cần để tâm đến thương thế của đệ, hai con thỏ này đệ vẫn có thể thu thập, huynh phải biết đệ đã ngã xuống ở đâu thì phải đứng lên ở đó mà!”
Khu Tu Trúc lãnh ngộ tâm ý nghiến răng:”Được! Đệ bảo trọng!”
Nói xong, người lão như tên bắn phóng đi.
Khu Tu Trúc lòng như lửa đốt, đám đệ tử của lão đối đầu với đệ nhất cao thủ của Tuyết Sơn, Thần Ưng Tiêu Nhật Sơn chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Lão hận không thể lập tức có mặt bên bọn chúng.
oOo
Lý Thiên Hành quát lớn:”Lên!”
Kiếm quang sáng loá như mặt trời, mười sáu thanh kiếm chụp xuống Tiêu Nhật Sơn.
Tuyết Sơn Thần Ưng như ưng tung cánh bay vào vùng kiếm quang.
Mười bảy thanh kiếm lập tức hướng lên Tiêu Nhật Sơn.
Lý Thiên Hành lại quát lớn:”Sát!”
Mười bảy thanh kiếm nhất tể nhắm vào hai chân của Tiêu Nhật Sơn.
Nhoáng một cái, đương trường mắt còn chưa bắt kịp bóng của Tiêu Nhật Sơn lão đã xuất hiện sau lưng Thanh Sam Đệ Thập kiếm Lý Yêu Lực, ‘Chát!’, chỉ một chưởng Lý Yêu Lực hồn lìa khỏi xác.
Đương trường, Lý Thiên Tâm có phản ứng nhanh nhất, gã lật người đảo thân, kiếm đã đâm trúng Tiêu Nhật Sơn.
Gã mừng rỡ … nhưng Tiêu Nhật Sơn nụ cười trên mặt vẫn không tắt? Gã dùng sức bạt kiếm, kiếm gã đang cắm trên ngực Tiêu Nhật Sơn, nhưng không rút ra được. Biểu tình của Tiêu Nhật Sơn không một chút đau đớn, đến máu cũng không nhỏ ra một giọt.
Tiêu Nhật Sơn phóng ra một chưởng, Lý Thiên Tâm rốt cuộc cũng rút ra được cây kiếm nhưng cả kiếm lẫn người bắn tung vào một gốc cây, vong mệnh.
Thanh Sam Thập Bát kiếm, Lý Thiên Tâm liệt hàng thứ ba, vốn dĩ rất được mọi người yêu thương, gã tuyệt mạng khiến mọi người lửa giận công tâm, ngay lập tức bốn thanh kiếm đã phóng vào những nơi yếu hại trên người Tiêu Nhật Sơn.
Lão cất tiếng cười quái dị phất mạnh hai ống tay áo chấn gãy bốn thanh kiếm, liền đó một trước, một sau hai thanh kiếm vọt tới, lão lại cất tiếng cười lớn, thân hình như cá quẫy nước bắn ra ngoài.
Nơi lão lui vừa đúng ngay chỗ gã mập Lý Thiên Tục xếp hàng thứ mười ba trong Thập Bát kiếm, gã lập tức chớp lấy thời cơ đâm ra một kiếm.
Tiêu Nhật Sơn vốn không đề phòng chiêu kiếm này, lão nổi giận quát lớn ống tay áo bên phải phất lên che mặt, ống tay áo trái quét ngang.
“Tang!” mũi kiếm của Lý Thiên Tục đâm trúng tay áo phải của lão nhưng mặt của gã cũng trúng đòn, dập nát, mệnh vong.
Từ hướng khác, một thanh kiếm nhắm vào hậu tâm của lão lao tới.
Tiêu Nhật Sơn xoay mình về phía trước, mũi kiếm trượt vào khoảng không. Lão liền hướng về hai người trước mặt lao tới, mắt thấy Tiêu Nhật Sơn như một con chim ưng khổng lồ lao tới hai gã vội dựng kiếm nghênh chiến. Chỉ là lão ưng chưa tới chưởng phong đã ép tới, song chưởng đẩy ra, gió ép rát mặt, hai gã mắt mở không lên đành u u minh minh chém nhầu kiếm về phía trước.
Tiêu Nhật Sơn đảo chưởng quá chỉ chụp cứng hai thanh kiếm, song cước liên hoàn bắn ra, trên mặt đất xuất hiện thêm hai xác chết, lại thêm hai kẻ mệnh vong.
Ngay khi lão đoạt kiếm, một gã kiếm thủ khác lao đến phía sau, kiếm chưa kịp đâm ra đã thấy song thủ lão trở ngược hai thanh kiếm đâm ngược lại, gã kiếm thủ liền trúng kiếm, vong mệnh.
Vừa đắc thủ lão nổi lên một tràng cười lớn, trước mặt lão lại xuất hiện hai thanh kiếm chém tới, lập tức hai thanh kiếm trong tay lão liền phóng ra.
Nhanh, cực nhanh. Lồng ngực một gã kiếm thủ lập tức bị kiếm phóng xuyên qua.
Lý Thiên Thắng, gã kiếm thủ còn lại, nhanh tay gạt được cây kiếm do lão phóng ra nhưng hộ khẩu bị chấn rung bần bật.
Lý Thiên Hành cùng Lý Thiên Tranh cùng đánh tới, liên tiếp công ra bảy mươi bốn kiếm.
Ống tay áo trái của Tiêu Nhật Sơn phất ngang cản kiếm, mép áo chém đứt ngang cổ họng Lý Thiên Hành.
Tuy nhiên, Đệ Nhị kiếm Lý Phu Trung cũng đã vung kiếm chém rách ống tay áo trái của lão.
Kiếm thuật của Lý Thiên Trung thật sự rất cao vậy mà gã cùng Lý Thiên Hành, Lý Thiên Thắng liên thủ cũng chỉ có thể chém rách một ống tay áo.
Kiếm còn chưa kịp thu hồi đã nghe một tiếng gầm tức tối của Tiêu Nhật Sơn, tả thủ lão khoá chặt kiếm phóng đồng thời hướng về phía trước tống ra một chưởng.
Chưởng này của lão uy lực cực lớn chấn gãy kiếm của Lý Thiên Trung thành bốn mảnh, một mảnh bắn tung vào bụng gã, thảm tử.
Lý Thiên Thắng điên cuồng gào lớn, dùng toàn lực đâm tới một kiếm nhưng nháy mắt mũi kiếm đã nằm trong tay Tiêu Nhật Sơn, mắt thấy sắp tiếp bước Lý Thiên Trung thì Lý Thiên Hành kịp thời xuất kiếm bức Tiêu Nhật Sơn buông tay.
Lão vừa buông tay đã thúc mạnh một quyền về phía sau, một gã trúng quyền cả người bay sâu vào rừng, toàn thân xương cốt vỡ nát mà chết.
Thanh Sam Thập nhất kiếm Lý Thiên Quá cùng Thập Bát kiếm Lý Thiên Long sát tính bùng phát, xuất chiêu điên cuồng, chiêu chiêu thức thức đều đồng quy vu tận, tuyệt không chừa đường lui nhắm vào Tiêu Nhật Sơn công tới.
Nhất thời Tiêu Nhật Sơn cũng phải bị ép lùi vài bước.
Võ công lão tuy cao tuyệt nhưng đối phương xuất chiêu bất cần tính mạng, chiêu số chỉ công không thủ, chỉ cầu đả thương địch nhân khiến lão nhất thời cũng khó có thể ứng phó.
Lý Thiên Hành lật mình trên không hú lên một tiếng quái dị, phóng kiếm công vào đầu Tiêu Nhật Sơn
Lý Thiên Thắng xoay nghiêng người đâm vào bụng lão.
Lý Thiên Quá, Lý Thiên Long đồng thời xuất kiếm nhắm vào ngực trái, ngực phải của lão.
Tiêu Nhật Sơn rống lên, tả, hữu thủ xuất chỉ chụp cứng hai mũi kiếm của Lý Thiên Quá, Lý Thiên Long, miệng lão há ra cắn chặt mũi kiếm của Lý Thiên Hành, mũi kiếm Lý Thiên Thắng vừa chạm bụng, lão hít mạnh một hơi, bụng co vào kẹp cứng lấy mũi kiếm
Ngay lúc này, một kiếm từ phía sau lão chém tới.
Lão không kịp né tránh, trên lưng trúng thương, gã kiếm thủ xuất thủ thành công vừa muốn đâm thêm một nhát thì nghe một tiếng hừ lạnh, Tiêu Nhật Sơn cắn gãy mũi kiếm phun mạnh về phía Lý Thiên Hành, nhất cước đá bay Lý Thiên Thắng, song thủ vung lên ném Lý Thiên Long, Lý Thiên Thắng ra phía sau, cả người lẫn kiếm nhắm vào gã kiếm thủ phía sau lao tới.
Vừa rảnh tay, song thủ lão liền vỗ về phía sau một chưởng
Lý Thiên Hành lanh mắt né được mũi kiếm bắn ra, Lý Thiên Thắng tay không rời kiếm khó khăn lắm mới tránh được một cước.
Lý Thiên Long, Lý Thiên Quá bị ném vọt qua đầu Tiêu Nhật Sơn, vừa bay qua đỉnh đầu đã thấy tình thế bất ổn, kiếm của hai gã đã đâm vào ngực gã kiếm thủ đứng sau lưng Tiêu Nhật Sơn.
Hai gã mắt thấy kiếm mình hại chết huynh đệ mình, nhất thời kinh hãi, chưa kịp có phản ứng gì trên lưng đã trúng hai chưởng của Tiêu Nhật Sơn đánh ra phía sau, táng mạng.
Cùng lúc đó, Lý Thiên Thắng cùng Cửu Kiếm Lý Thiên Ưng và Thập Tứ kiếm Lý Thiên Hùng liều mạng lao vào Tiêu Nhật Sơn.
Mặt mày đằng đằng sát khí.
Lão đã giết mấy người, lão biết đối phương không phải địch thủ của mình, lão thầm kinh ngạc.
Bởi Thanh Sam Thập Bát kiếm đã đem bi ai hoá thành sức mạnh.
Một sức mạnh đáng sợ.
Lý Thiên Hành chợt tỉnh táo, gã nhìn xung quanh, bốn bề chỉ còn lại bốn gã sư đệ, Lý Thiên Anh, Lý Thiên Thắng, Lý Thiên Hùng cùng Lý Thiên Ưng.
Những người khác đâu? Ở đâu?
Huynh đệ của gã đâu?
Trái tim của gã buốt lạnh, nước mắt chực tràn mi, dù sao cũng là huynh đệ thủ túc của gã.
Thanh Sam Thập Bát kiếm chỉ còn lại năm người.
Lý Thiên Hành đột nhiên chú ý đến tám chiếc thùng, chợt bình tĩnh thấp giọng gọi:”Lão tứ, lão thất, cửu đệ, thập tứ đệ! Mau lui! Bảo tiêu quan trọng hơn!”
‘Bảo tiêu quan trọng hơn!’ bốn chữ dội vang trong đầu bọn họ, Lý Thiên Anh hốt nhiên chém nhầu bảy tám kiếm chặn lại thế công của Tiêu Nhật Sơn, bắn người lùi lại, Lý Thiên Ưng, Lý Thiên Thắng cùng Lý Thiên Hùng đồng loạt lui lại bên cạnh Lý Thiên Hành.
Cả năm người về bên cạnh những chiếc thùng.
Ánh mắt năm người chiếu thẳng vào Lý Nhật Sơn
Lão thật sự không ngờ đối phó với Thanh Sam Thập Bát kiếm lại khó khăn như vậy.
Sát khí hiện lên trên mặt lão, xoay tay rút ra phán quan bút chân nhắm hướng Thanh Sam Ngũ kiếm sấn tới.
Ngũ kiếm vốn đã xem việc sinh tử nhẹ như lông hồng, toàn thân ngưng trọng chỉ đợi địch nhân ra tay tất sẽ liều mạng.
oOo
Kim Tử Nha cùng Tôn Trọng Phương vận khí cũng đen đủi không kém, hai lão làm thế nào mà lại đụng độ với Nga Mi Quái Phật và Thiếu Lâm Trường Phật.
Qua Cầu Rút Ván và Nguyên Lai Như Thử võ công so ra còn cao hơn Trường Đoạn nhị đao, nhưng Kim, Tôn hai lão so với Quái Phật, Trường Phật quả thực khoảng cách còn quá xa.

Trường Phật cùng Qua Cầu Rút Ván đã qua mười bốn chiêu, ngực Kim Tử Nha đã trúng một chưởng của Trường Phật.
Trường Phật cười lạnh:”Ngươi còn muốn chống cự?”
Kim Tử Nha nghiến răng nuốt ngụm màu đã trào tới cổ họng vào trong, quắc mắt bấu ra hai trảo.
Trường Phật cau mày, cánh tay dài ngoằng vươn ra chụp cứng hai trảo của Kim Tử Nha, cười khành khạch nói:”Trừ phi ngươi mọc ra thêm một cánh tay, bằng không làm sao có thể chạm được vào người ta?”
Kim Tử Nha song thủ thu lại bỗng trượt theo cánh tay dài thượt của Trường Phật kích thẳng hai chưởng vào ngực và bụng, hai nơi Trường Phật không hề phòng bị.
Trường Phật trúng chiêu bắn ngược về sau, ánh mắt tràn ngập tia kinh dị, chừng như không tin nổi vào mắt mình.
Kim Tử Nha khó nhọc nhếch môi cười:”Ngươi lầm rồi! Ta không chỉ có ba tay. Ta có bốn tay!”
Trường Phật nhìn xuống hai bàn tay đang nằm trong tay gã, không phải bàn tay mà là hai cái bao tay. Hắn rống lên một tiếng, toàn thân bộc phát định lao tới nhưng chỉ được nửa hơi đã táng mạng.
Kim Tử Nha máu từ trong miệng trào ra vẫn cất tiếng cười vang:”Ngươi đã quên … ngoại hiệu … của ta … Qua .. Cầu .. Rút Ván …”
Câu nói chưa dứt, máu tươi phún trào từ trong miệng, thân hình lảo đảo rồi đổ gục xuống đất, trận thân vong.
Một chưởng của Trường Phật quả thực bá đạo.
oOo
“Hự!”
Lý Thiên Ưng cả người bắn tung ra xa.
Gã trúng một chưởng của Tiêu Nhật Sơn sau khi lão rút phán quan bút ra mà chết.
Lý Thiên Hành trong lòng lạnh ngắt.
Tiêu Nhật Sơn vẻ mặt ác độc, nở nụ cười thốt:”Bảo tiêu? Bằng vào các người, thực không biết lượng sức, để ta xem các ngươi đứng được bao lâu?”
Lý Thiên Anh ướt đẫm mồ hôi đầu giận dữ quát:”Dù chỉ còn một người bọn ta cũng không lùi, ngươi có giỏi thì giết đi!”
Tiêu Nhật Sơn có vẻ ngạc nhiên gằn giọng:”Tốt! Vậy để ta hoàn thành tâm nguyện cho các ngươi!”
Phán quan bút đưa lên nhắm thẳng vào Lý Thiên Anh
Một bóng người nhoáng lên, Lý Thiên Thắng đã đâm ra một kiếm, miệng quát lớn:”Cẩu tặc! Muốn giết thì giết ta đây này!”
Lão vừa thấy Lý Thiên Thắng trong lòng nhận thấy kiếm pháp của gã cao cường, ác độc liền gạt kiếm, quắc mắt vỗ ra bảy tám chưởng:”Được! vậy để lão gia tiễn ngươi đi trước!”
Tám chưởng phóng ra đều được Lý Thiên Hành thay Thiên Thắng tiếp chưởng, cả người bị chấn văng ra, Lý Thiên Thắng liền quắc mắt đâm tiếp một kiếm.
Kiếm đâm vào vai trái Tiêu Nhật Sơn.
Lão hét lên một tiếng, quyết ý hạ sát Lý Thiên Thắng nhưng kiếm của Lý Thiên Hùng đã chém tới, song bút hợp nhất chấn bay lưỡi kiếm về hướng Lý Thiên Anh, sau đó song bút của lão đâm thẳng về phía Lý Thiên Thắng.
Lý Thiên Anh vươn tay tiếp kiếm bị kình lực trong thân kiếm chấn lui ba bước.
Lý Thiên Thắng đã tiếp được tam bút, kình lực mạnh đến mức gã đứng cũng đứng nổi, ngã ngồi xuống đất, kiếm văng ra khỏi tay.
Tiêu Nhật Sơn thu chiêu, giơ bút định đâm tới một chiêu.
Lý Thiên Hùng một quyền kình xuất hướng Tiêu Nhật Sơn, lão nhìn cũng không thèm nhìn, tuỳ tiện đá ra một cước.
Lý Thiên Hùng bị bức phải thu quyền lại.
Lý Thiên Hành vừa gượng đứng lên được đã lập tức chém ra bốn mươi sáu kiếm.
Tiêu Nhật Sơn tả thủ dụng phán quan bút dễ dàng hoá giải kiếm chiêu, hữu thủ vẫn tiếp tục nhắm Lý Thiên Thắng đâm thẳng tới.
Chỉ còn nửa thốn yết hầu Lý Thiên Thắng tất có thêm một cái lỗ.
Hốt nhiên, ngay trước yết hầu gã xuất hiện một cây trúc.
‘Chát!’ bút, trúc chạm nhau.
Lui bốn bước, Tiêu Nhật Sơn rốt cuộc cũng lui bốn bước, vì một cây trúc nhỏ.
Chủ nhân cây trúc cũng lui bốn bước.
Lý Thiên Thắng hiểm tử hoàn sinh vừa ngẩng đầu lên đã mừng rỡ thốt:”Sư phụ!”
Thiên Tý Tẩu Khu Tu Trúc.
oOo
Nguyên Lai Như Thử Tôn Trọng Phương đang lực chiến cùng Nga Mi Quái Phật.
Mọi sự liên quan đến Quái Phật quả thực đều rất kỳ quái, thanh âm của lão kỳ quái, cười cũng kỳ quái đến không cười lại càng quái.
Tự nhiên, võ công của lão không thể không quái đản.
Lộ số võ công của lão càng kỳ quái hơn, cứ hữu dụng là lão dùng, đánh bằng khuỷ tay, đâm bằng râu tóc, húc bằng đầu thậm chí nước bọt cũng phun.
Với chiêu số như vậy Tôn Trọng Phương thật không biết làm sao để ứng phó.
So với Kim Tử Nha lão chỉ mới quá tam chiêu cùng Quái Phật.
Quá tam chiêu lão đã bị cắn một phát.
Chỗ cắn máu tuôn đầm đìa.
Hai chiêu sau lão lại trúng thêm một trọng chưởng của Quái Phật.
Trúng chưởng này Tôn Trọng Phương biết rõ mình tất khó sống.
Quái Phật hắc hắc cười nói:”Nguyên Lai Như Thử, bất quá như thử, thực là hư danh!”
Tôn Trọng Phương cười khổ:”Tối hậu chiêu Nguyên Lai Như Thử còn chưa xuất, ngươi chớ đắc ý!”
Tôn Trọng Phương gầm lên một tiếng quái dị, toàn thân gân cốt kêu lắc rắc, hai cánh tay méo mó vặn vẹo một cách kỳ dị.
Quái Phật đã có bảy mươi năm kinh nghiệm chiến đấu nên vẫn bình tĩnh, dĩ bất biến ứng vạn biến, tĩnh lặng chờ xem quái sự trước mắt.
Lúc này Tôn Trọng Phương tựa một con tôm khổng lồ búng mình lên cao.
Quái Phật chấn động, trong lòng hồ nghi không rõ đối phương đang dùng chiêu thức gì, chỉ đành chuyển thế phòng bị, phong toả mọi hướng địch nhân có thể tấn công.
Nhưng Tôn Trọng Phương tịnh không xuất thủ, thân hình nhẹ nhàng hạ xuống.
Quái Phật quả thực không có sự đề phòng cho tình huống này.
Tôn Trọng Phương người hạ xuống vừa chạm đất đã xuất ra một quyền.
Hắc Hổ Thâu Tâm.
Quái Phật lại càng không thể tưởng tượng được quyền này.
Lão phòng bị toàn thân, phong toả mọi nơi yếu hai trên người nhưng quả thực lồng ngực hoàn toàn không có bất cứ phòng bị gì. Điểm này không lạ vì lão vốn không cho rằng Tôn Trọng Phương vào lúc này lại phát ra một quyền như vậy, một đòn thế tầm thường như vậy, Hắc Hổ Thâu Tâm.
Thân tại giang hồ bất kỳ ai cũng có thể sử ra Hắc Hổ Thâu Tâm.
Đối chiêu tam thức, tuỳ tiện cũng có thể sử ra Hắc Hổ Thâu Tâm.
Cũng đành phải nói đấy là một chiêu.
Nhưng vào lúc này, đó là tuyệt chiêu, sát chiêu.
Võ công vị tất phải kinh nhân, chỉ cần có thể một đòn đánh trúng nhược điểm địch nhân thì đó là tuyệt chiêu, sát chiêu.
Cho nên một quyền đó của Tôn Trọng Phương đã kích trúng vào ngực Quái Phật.
Tôn Trọng Phương người chạm đất cũng thuận miệng nói một câu:”Ta không phụ ngoại hiệu của ta chứ?”
Quái Phật vẫn chưa hết kinh ngạc, cười thảm:”Nguyên Lai … Như Thử … quả nhiên danh … bất … hư truyền …”
Tôn Trọng Phương nghe xong câu nói, toàn thân mềm như bún, ngã sụm xuống đất, vong mệnh.

Lão trúng một quyền thật sự không nhẹ.
Hắn còn sức trụ đến giờ chỉ nhờ một hơi chân khí, một quyền kích Quái Phật và câu nói kia của lão đã dùng hết hơi chân khí còn sót lại, cuối cùng đã ngã xuống.
Quái Phật nhìn Nguyên Lai Như Thử ngã xuống hốt nhiên cười to ba tiếng, phun ra một búng máu.
Tiếng cười vừa dứt lão ngã gục xuống đất, mệnh vong.
Nhìn địch nhân gục ngã, hơi chân khí cuối cùng của lão cũng đã dứt, tất không thể sống.
Quyền của Tôn Trọng Phương vốn không nhẹ.
Cả đời lão toàn làm chuyện quái dị đến lúc chết cũng vô cùng quái dị.
Cười mà chết.
Quái Phật dù sao đi nữa cũng đã chết.
oOo
Không khí khẩn trương đến cực điểm, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Khoảng không như cô đọng ép vào ngực đến mức không thể thở được.
Lý Thiên Hành nín thở đứng bất động.
Từng giọt mồ hôi to như hột đậu lăn dài trên trán.
Lý Thiên Anh toàn thân y phục ướt sũng mồ hôi.
Lý Thiên Hùng hai mắt trợn tròn nhìn về phía hai người đằng trước.
Thiên Tý Tẩu Khu Tu Trúc cùng Tuyết Sơn Thần Ưng
Thiên Tý Tẩu hơi thở nặng nhọc, dáng vẻ phong trần nhưng song mục sáng rực thần quang nhìn thẳng Tiêu Nhật Sơn, hữu thủ giơ cao trúc trượng, chỉ cần Tiêu Nhật Sơn vọng động tất trúc trượng bạo xuất.
Lão vừa nghe Tiêu Nhật Sơn phục kích chúng đệ tử liền bất chấp tất cả phóng như điên đến tương cứu, lúc này thể lực và tinh thần lão đã tiêu hao cực độ.
Cho nên hô hấp của lão rất nặng nhọc.
Tiêu Nhật Sơn toàn thân bất động, song bút một trước một sau, một công một thủ, bất luận đối phương phát động công kích gì đều có thể kháng cự.
Lão tuyệt không dám buông lơi, tinh thần tập trung, lão hiểu Thanh Trúc trượng pháp của Phó chưởng môn Hoa Sơn Khu Tu Trúc tuyệt không dễ ứng phó.
Chỉ là Thần Ưng Cửu Thức cùng Càn Khôn Song Bút của lão cũng không đơn giản.
Trán lão đã túa mồ hôi.
Đối phó Thanh Sam Thập Bát kiếm tự nhiên hao tổn không ít thể lực, bất giác có chút mệt mỏi.
Mồ hôi toát ra do lưng của lão phát đau.
Cả lưng và vai của lão đều trúng thương không nhẹ.
Lý Thiên Hùng bỗng lùi lại mấy bước.
Lý Thiên Hành hồ nghi:”Chẳng lẽ là sát khí?”
Khu Tu Trúc đang nhìn thẳng vào Tiêu Nhật Sơn đột ngột quát lớn:”Bây giờ ta không thể giết ngươi, ngươi cút đi! Ngày sau tất huynh đệ bọn ta sẽ tìm ngươi báo thù!”
Tiêu Nhật Sơn cũng trừng mắt phát thoại, gằn từng tiếng:”Ta có thể đi, tiêu ngân cũng lấy!”
Hai mắt Khu Tu Trúc bắn ra quang mang mãnh liệt, râu tóc không gió mà bay quát lớn:”Vậy ngươi nằm xuống cho ta!”
Thanh trúc như thiểm điện phát xuất.
Phát quan bút đồng dạng quét ra.
Chiêu thức kinh nhân, chỉ một chiêu!
Chỉ một chiêu, thắng bại đã rõ.
Sinh tử cũng đã rõ.
Một trượng của Khu Tu Trúc đâm ra.
Tiêu Nhật Sơn hai tay rung lên, tả hữu song bút kẹp chặt trúc trượng.
Trượng pháp Khu Tu Trúc đã nhanh còn biến hoá, song bút Tiêu Nhật Sơn vừa chuẩn vừa ổn định, quá nhất chiêu nhìn ra cũng ngang tay.
Qua tiếp vài chiêu, sinh tử liền phân định.
Tiêu Nhật Sơn vừa triệt tiêu kình lực trên trượng song bút liền đâm thẳng ra.
Song bút vừa khai, Khu Tu Trúc dư kình vẫn còn, trượng liền phóng tới.
Song bút cắm vào ngực Khu Tu Trúc, lúc đó trượng của Khu Tu Trúc cũng xuyên tim Tiêu Nhật Sơn.
Tiêu Nhật Sơn kinh hoàng, buông tay chụp trượng, tả chưởng vung lên chưa kịp phát ra đã gục ngã, mệnh vong.
Khu Tu Trúc xoay trượng gạt bay song bút bắn tung ra mang theo hai mảng huyết nhục, máu bắn tung toé.
Lý Thiên Hành kêu lên một tiếng bi ai đỡ lấy thân người Khu Tu Trúc đang ngã xuống.
Lý Thiên Anh như mộng như tỉnh, ruột gan đau như cắt thất thanh:”Sư phụ!” sau đó ngất đi.

Khu Tu Trúc hàm râu trắng nhuộm đỏ máu vẫn gật gật đầu cười nói:”Tốt! Tốt! Chết rất tốt … chưởng môn … sư huynh có thể … có thể không cần phải lo …. lũ yêu đồ … Tuyết … Sơn .. nữa ….” Sau đó đưa mắt nhìn chúng đồ đệ, giọng đứt đoạn tiếp tục nói:”Đồ nhi … sinh tử … chỉ là … chuyện … nhỏ … bảo .. tiêu mới .. là .. chuyện lớn … có … mất … mạng .. cũng .. phải kiên … cường … kháng cự … lại lũ … cường đồ …”
Lý Thiên Hành bật khóc nói:”Sư phụ! Chúng đệ tử nhất định sẽ làm theo lời người!”
Khu Tu Trúc dồn sức cố gắng nói lớn hơn:” Ta … thực … yên tâm … sau .. khi .. ta chết … các ngươi nghe cho kỹ … Lý Thiên Hành … con phụ trách … cùng … lập .. tức rời .. khỏi .. khu rừng .. này … sẽ .. sẽ … có … Bắc Thành … cùng … Truy Mệnh … ra … tiếp .. ứng … các … ngươi … mau … lên .. ngựa .. đi .. đi …!”
Lý Thiên Hành mắt nhoà lệ, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, quay đầu lại nói:”Tháo dây thừng xuống! Chúng ta mỗi người kéo hai thùng đi thôi!”
Lý Thiên Hùng có chút chần chừ:”Việc này … việc này có lẽ không dễ!”
Mười sáu người khiêng tám thùng còn không đơn giản, huống hồ …
Lý Thiên Hành giọng chém đinh chặt sắt:”Không được cũng phải được, khiêng không ra cũng phải kéo ra!”
Lý Thiên Hùng cúi đầu nói:”Là …!”
Đột nhiên một tiếng nói vọng tới:”Không cần nhọc công!”
Lý Thiên Hành quay phắt mình lại giọng nói kinh hoảng:”Trường Tiếu bang Bát đại kiếm thủ?”