Lúc nói, tay của hắn chui vào trong bộ quần áo Tae Kwon Do của cô, nhéo da thịt trơn mềm của cô, cái từ "Hử" cuối cùng kia, tính uy hiếp càng tăng thêm mười phần.

Dọa cô khẩn trương kêu lên: "Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi.. Em muốn đi tắm, trên người toàn là mồ hôi, anh lẽ nào không thấy có mùi chua sao? Nhanh thả em ra đi!"

Ài, râu hổ quả nhiên không thể tùy tiện đụng vào - Không cẩn thận một cái, hắn liền phát uy, muốn đối kháng với hắn, phải luyện bản thân vô cùng cường hãn mới được.

Mộ Nhung Trưng thấy bản thân dọa được cô rồi, trong lòng vui vẻ, biểu tình thư giãn, nào nỡ ức hiếp cô nữa, âm thanh theo đó ôn nhu nói: "Em đừng động đậy, trước uống miếng nước, anh đi vặn nước trước.."

"Được."

Không làm khó nữa, hắn cư nhiên dễ dàng đồng ý như thế, liền thả cô ra, đi vào phòng tắm.

Được thôi, tên gia hỏa này lúc chiều người khác cũng tương đối là chiều chuộng đấy.

Úy Ương âm thầm thở phào một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, trên mặt sốt sắng, trong lòng thì vui - Vì bản thân dùng sắc dụ hắn gấp gáp, vì bản thân không kháng cự hắn nữa mà vui vẻ - Hóa ra chủ động thân mật với hắn, cảm giác không tệ một chút nào.

Thời khắc này, cô cả người mơ mơ hồ hồ, mệt đến không muốn mở mắt luôn.

Không lâu sau, Mộ Nhung Trưng quay lại rồi, nhìn thấy cô lười biếng không động đậy trên giường, tâm tình mềm xuống, lúc đưa tay kéo cô đứng lên lại nổi lên ý xấu, chậm rì rì nói một câu: "Nước vặn xong rồi, tới, chúng ta đi tắm uyên ương.."

Úy Ương đầu tiên là ngẩn ra, sau khi hiểu ra ý tứ trong lời nói, trừng lớn mắt, sợ hãi kêu lên một tiếng: "Không muốn."

Từ trên giường lật người dậy, như chạy trốn mà vào phòng tắm.

Tốc độ chuồn kia, so với thỏ còn nhanh hơn, nào có nhìn ra được nửa điểm mệt mỏi.

Thấy vậy, Mộ Nhung Trưng bất giác khẽ cười.

Trêu chọc cô, nhìn bộ dáng cô xấu hổ, tâm tình hắn bay bổng.

Cùng cô tắm uyên ương, là chuyện hắn vô cùng chờ mong, nhưng không phải hôm nay, tương lai tóm lại sẽ có cơ hội.

Vừa nãy, hắn cố ý nói như thế, chỉ là vì muốn trêu cô thôi.

Đúng, hắn chính là đang trêu cô.

Thời khắc này, hắn phát hiện, hóa ra trêu chọc một người, lại là một chuyện thú vị như thế.

Chuyện ấu trĩ như vậy, hắn trước kia chưa từng làm, nhưng bây giờ, hắn lại giống như ma quỷ thích trêu chọc cô, sau đó, tâm tình sẽ trở nên vui vẻ vô cùng, cuộc sống bình phàm theo đó liền xảy ra ánh quang đặc sắc, sẽ cảm thấy mỗi phút có cô ở đây đều là tuyệt diệu..

*

Mộ Nhung Trưng xuống tầng xông vào nhà tắm, lúc lên lần nữa, nhìn thấy Úy Ương đã ngả trên giường ngủ say, có vẻ là mệt uể oải luôn rồi, cái mặt nhỏ hồng hồng.

Hắn vô cùng thương tiếc nhìn, hôn trên trán cô một cái, giúp cô đắp chăn hẳn hoi mới xuống lầu.

Tô Triết đang ngồi trong phòng khách, chơi bài với phó quan Trương.

Hắn đi tới, nhìn một tệp bài khác trên bàn pha trà.

"Tứ Thiếu, có muốn tới làm một ván?"

Phó quan Trương ngẩng đầu hỏi.

Trong quân, lúc nhàn không có việc gì, Mộ Nhung Trưng thích nhất chính là: Đánh cờ, đánh bài, đọc sách..

"Được thôi!"

Mộ Nhung Trưng ngồi xuống, thuận tay liền lấy đám bài đó vê ra, một bên hỏi: "Ai đánh?"

"Tôi vừa ra 3 con 5, đây là vòng thứ 3, theo thứ tự, vừa hay chính là anh đánh.."

Phó quan Trương đáp.

Cũng chính là nói cơ hội đánh ra ít hơn bọn họ hai lần.

Mộ Nhung Trưng quét mắt lên tấm bài một cái, "Đợi một chút, ta lấy."

Ba người chơi một ván bài.

Mộ Nhung Trưng thắng.

Điều này gần như là không phải chuyện gì khó hiểu, người này tính toán tinh thông, không chơi thì thôi, một khi chơi đa số đều thắng, như thần thánh vậy.

"Mắt anh có phải có thể nhìn xuyên thấu không? Cái gì cũng bị anh tính toán được.."

Tô Triết lắc lắc đầu, trong ngữ khí lộ ra bái phục.

Mộ Nhung Trưng nhìn bài trên bàn, lấy mấy cây chơi trên tay, một lúc lâu sau mới nói: "Bài, ta có thể tính, nhưng trong cuộc sống, có tính thế nào, vẫn sẽ có biến số, vạn sự khó như ý người."

"Sao thế, tâm sự nặng nề."

Tô Triết sớm đã phát hiện, hôm nay lúc nhìn thấy Mộ Nhung Trưng, liền cảm thấy trong lòng hắn có chuyện, bất quá, hắn không có hỏi phó quan Trương.

Thân làm cấp dưới, có những chuyện nên biết, có những chuyện không nên biết. Lúc nên biết, tức khắc hắn sẽ cho hắn biết. Không nên biết, hắn hỏi cũng không thể biết được.

"Mẹ cả biết sự tồn tại của Úy Ương rồi. Người phụ nữ đó bảo ta xử lý đi."

Mộ Nhung Trưng bất giác hừ lạnh một tiếng: "A Tô, đoạn thời gian tới anh giám sát chặt chẽ Úy Ương, bản thân cũng cẩn thận một chút. Sở Kiêu Dao có thể tìm tới, thế thì, Bùi Nguyên Hoành cũng có thể tìm tới. Mẹ cả còn dè dặt tâm tư ta, có thể tạm thời sẽ không đối phó với Úy Ương, nhưng Bùi Nguyên Hoành thì khó nói."

Hiện tại mà nói, Úy Ương hòa nhập vào cuộc sống gia tộc của hắn không hề thích hợp.

Hắn trừ âm thầm bảo vệ cô ra, đại khái không còn cách nào khác.

Tuy nhiên, dù có bảo vệ chu đáo chặt chẽ, khó tránh có sơ hở, hắn lo lắng là không tránh khỏi.

Cái này gọi là quan tâm sẽ bị loạn, cũng chính là nguyên nhân hôm nay gấp gáp dạy cô, yêu cầu nghiêm khắc như thế.

"Biết rồi.." Tô Triết đáp một câu, theo sát nói rộng hơn: "Tứ Thiếu, Úy tiểu thư sẽ càng ngày càng xuất sắc. Kỹ thuật bắn súng của cô ấy đã có điểm điêu luyện, còn về tự vệ, chỉ cần cô ấy luyện tập hằng ngày, thời gian sau này khẳng định có thể luyện tốt.. Úy tiểu thư là người phụ nữ có năng lực học tập mạnh nhất mà ta từng gặp, năng lực tiếp thu của cô ấy có thể không kém hơn so với anh.."

Thân làm sát thủ giang hồ, ánh mắt của Tô Triết là cực kỳ bắt bẻ, có thể được hắn khen ngợi, có thể thấy sự tiến bộ của Úy Ương đích thực là ngoài dự liệu của hắn - Cũng ngoài dự liệu của hắn.

"Đúng, nha đầu này càng ngày càng vượt trội."

Mộ Nhung Trưng gật đầu.

Đúng vậy, cô hết lần này đến lần khác lột xác đều làm hắn kinh diễm.

Một loại dự cảm nói với hắn, cô hiện tại là vẫn còn nhỏ, nhưng tương lai, cô nhất định có thể trở thành một nhân vật lớn long trời lở đất.

*

Lúc đó, Bùi Ngọc Hồ quay về nhà, đầu tiên là xông vào phòng của mẹ - Cha còn chưa về, chỉ có mẹ đang ngồi chăm sóc da mặt.

"Về rồi?"

Bùi phu nhân nằm đó hỏi, có thợ chăm sóc đang mát xa cho bà.

"Vâng, con đã về rồi! Mệt chết con rồi.."

Bùi Ngọc Hồ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh mẹ, duỗi duỗi cái eo.

"Lão tứ không có ý gì với Mai Nhược Sa?"

Bùi phu nhân rất quan tâm chuyện này, vẫy vẫy tay, bảo thợ mát xa lui xuống.

"Đừng nhắc nữa.. Hắn tên đó, đối với phụ nữ luôn luôn không quan tâm."

"Luôn luôn không quan tâm? Thật sự là như thế, sao lại bị mê mẩn một tiểu nha đầu?"

Bùi phu nhân đối với cô gái nhỏ kia thực sự rất hiếu kỳ: Vốn tưởng rằng Lão Tứ là một tảng đá không hiểu tình cảm, lạnh như băng, toàn thân góc cạnh sắc bén, muốn thân cận hắn, mơ hồ như bị cắt đứt da mẻ thịt, kết quả, bà thế nhưng nhìn nhầm rồi.

"Ai biết được hắn mê cái tâm hồn quỷ gì.." Bùi Ngọc Hồ ngửi ngửi mỹ phẩm dưỡng da của mẹ, nói: "Lúc một người đàn ông mê đắm một người phụ nữ, Người nha, cũng đừng gấp gáp đối nghịch với hắn. Vẫn là nghĩ xem làm sao khiến Lão Tứ bận rộn đến mức không có thời gian nhớ tới người phụ nữ kia đi.."

Một lúc, cô nghĩ nghĩ lại nói:

"Mẹ, nếu không Người nghĩ cách khiến ba điều Lão Tứ từ thành phố Ôn về đi.. Khoảng cách xa rồi, hai người gặp mặt ít đi, thời gian lâu rồi, có lẽ hắn sẽ quên đi lúc luyện binh ở thành phố Ôn từng có phụ nữ. Cái này là không làm ảnh hưởng tình cảm nhất, nếu đối nghịch thật, thì hai bên đều tổn thất, sẽ để Bùi Nguyên Hoành chiếm lợi.."

Chủ ý này cực tốt, Bùi phu nhân lập tức đồng ý nói: "Được, cứ làm như cách của con.. Quay về ta bảo cha con tìm một cái danh mục lệnh hắn rút khỏi thành phố Ôn đi chấp hành nhiệm vụ.."