Úy Ương không chen vào nói mà đầy lòng kiên nhẫn nghe hết.

Đối với biểu tình đầy căm phẫn của Nghiêm dân chạy nạn, cô thật muốn khen ngợi một tiếng: "Thầy Nghiêm, kỹ xảo diễn của Người thật sự quá tốt, không đi làm diễn viên thật quá mai một loại nhân tài ảnh đế rồi.."

Biểu tình mặt mày kia quá đạt, cảm xúc cuốn hút càng lớn mạnh vô cùng, khiến người cảm thấy hắn trần thuật chính là sự thật, mà cô chính là kẻ gian lận không biết xấu hổ kia, nên ngàn đao vạn chém theo quy định nhà trường.

Cô không khỏi than khẽ, nói: "Bịa đặt thật là tuyệt diệu."

"Đây không phải bịa đặt, đây là sự thật."

Nghiêm dân chạy nạn lập tức sửa lại.

Úy Ương cười cười, "Ồ, đúng không? Vậy thầy làm sao chứng minh được chiều hôm đó em với thầy từng gặp mặt? Lời nói một phía của Thầy lại có thể tin tưởng được?"

"Ta đương nhiên có nhân chứng!"

Đối phương quả nhiên có chuẩn bị trước.

Úy Ương gật đầu, "Vậy thì đi mời nhân chứng của thầy tới đi, em muốn xem xem ai thông đồng với thầy làm bậy."

"Úy Ương, xin chú ý từ ngữ của em."

Chu Nam quát.

Úy Ương không nói thêm gì, người này, chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn.

Nghiêm dân chạy nạn phản ứng lại không lớn, "Nhân chứng đã bảo thầy Sinh học đi gọi rồi, em đợi một chút là có thể gặp được. Úy Ương, chuyện bản thân làm phải dũng cảm thừa nhận, em mới 16 tuổi, phải biết sai mà sửa, nếu không em sau này làm sao đi đúng đường? Đừng để lợi ích nhất thời hủy đi tiền đồ của em."

Nghe xem, lời này nói đúng trọng tâm, thái độ trên mặt của thầy Nghiêm lại toàn là hận luyện sắt không thành thép.

Úy Ương cười cười, ánh mắt cực lạnh, xương sống thẳng tắp, không lỗi không chậm mà nói lại: "Em cảm thấy, làm thầy giáo nên lấy bản thân làm gương, mới không làm thất vọng với cái thân phận làm thầy kẻ khác, trong chuyện hôm nay, em tự cảm thấy không sai, người chấp mê bất ngộ hẳn là thầy đi! Không duyên không cớ đổ oan người, thật quá bôi nhọ thân phận của thầy rồi.. Thầy đây là đang bôi đen lên sự nghiệp của thầy có biết không.."

Cô cũng nói lời lẽ chính nghĩa như thế.

Nói thật, đổi lại nếu là bản thân trước kia, khẳng định sẽ bị ức hiếp xuống bùn lầy, dù sao đây là một thầy giáo đang hãm hại học sinh, học sinh tương đối là thế yếu, vẫn tốt, cô đã không phải là cô trước kia, nếu không, hôm nay cái trận này, sớm dọa đến mất hồn mất vía rồi - Đương nhiên, nếu bản thân vẫn là bản thân lúc đầu, cũng không thể xảy ra chuyện bản thân thi đứng nhất toàn trường được, trận phong ba này cũng không thể phát sinh.

Nghiêm dân chạy nạn không tiếp lời nữa, đại khái là chột dạ rồi.

Chu Nam nhìn thế, lại chen vào một câu, "Còn miệng lưỡi sắc bén, gàng bướng hồ đồ, việc đến nước này, sao em vẫn chết không hối cải.."

Ánh mắt Úy Ương trực tiếp quét qua, không cần nghĩ ngợi mà tức giận lại kéo dài giọng gọi:

"Cô - giáo - Chu, xin đừng lấy tư thái làm chủ trước tới tùy ý thẩm phán em.

" Cô không phải thượng đế, cũng không phải pháp quan, cô chỉ là đang trần thuật cái cô tự cho là đúng.

"Làm một người đứng xem, cô có thể có thái độ của bản thân cô, nhưng xin cô không được lấy quan điểm của cô tới ảnh hưởng đến cách nhìn của người khác.

" Điều tra tội phạm có một điều quy định bất thành văn đó là: Không được nghi ngờ tội.

"Nói cách khác, trong chuyện này trước khi chưa có tra ra manh mối, cô chỉ có thể dùng chứng cứ tới nói chuyện, mà không được dùng phán đoán cá nhân của cô tới nói chuyện.

" Làm một người thầy, cô nên làm là công bằng công chính đối đãi với mỗi một học sinh cô giáo dục, mà không phải là phỏng đoán thêm bớt.

"Nếu ít nhất cô không làm được công bằng công chính thì xin cô hãy câm - mồm, bởi vì, cô thực không có tư cách ở đây nói ra nói vào, thêm bớt chân tướng.."

Chu Nam ở trong trường học có tiếng biết ăn nói, nhưng hôm nay, ở trước mặt Úy Ương, năm lần bảy lượt bị á khẩu không nói được gì.

Cô ta trừng mắt, cái đứa học sinh không có giới hạn này, thật là càng ngày càng khó đối phó a!

Đúng vậy, thời khắc này, tất cả mọi người đều thấy được, Úy Ương từng gặp chuyện nhận tội, gan nhỏ sợ phiền phức kia, bây giờ trở thành dám dùng lý lẽ tranh luận, vừa mở miệng liền miệng lưỡi sắc bén, thậm chí có thể lật ngược thị phi trắng đen.

Cô như thế, biến hóa quá lớn.

Tất cả mọi người đang nghĩ: Úy Ương này trên người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng cùng trước kia như hai người vậy.

"Được rồi được rồi, cô giáo Chu, cô câm miệng cho tôi đi! Bây giờ chỉ là đang điều tra, không phải là một cái cô liền biết mà dùng miệng tới nói chuyện."

Chủ nhiệm Hà nghiêm túc mà liếc mắt một cái, trong tiềm thức hắn vẫn là bảo vệ Úy Ương.

Chu Nam lúc này mới im miệng.

Không lâu sau, ngoài cửa truyền tới một trận tiếng bước chân, người đầu tiên vào là thầy Sinh học, theo đó đi vào cư nhiên là - Hà Hoan.

Sau khi Úy Ương nhìn thấy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó híp đôi mắt xinh đẹp, âm thầm nghĩ, không hề có biến sắc, chỉ hừ một tiếng, bình tĩnh như thường.

"Chào chủ nhiệm Hà, chào mấy vị thầy cô giáo ạ."

Hà Hoan không nhìn thẳng cô, chỉ khẽ gọi một tiếng, giống như cô ta với Úy Ương chưa từng quen biết vậy, trên mặt một mảng tĩnh lặng không gợn sóng.

"Hà Hoan, thầy Nghiêm, nhân chứng của thầy là Hà Hoan?"

Lôi Vũ cực kỳ kinh ngạc.

Quan hệ của Hà Hoan này với Úy Ương không phải là rất tốt sao?

Sao bây giờ lại qua đây chỉ tội Úy Ương?

Ai nha, đây là diễn đến mức nào đây a..

"Đúng." Nghiêm dân chạy nạn gật đầu: "Hà Hoan chính là nhân chứng của tôi. Hôm đó người cùng Úy Ương tới chính là trò ấy, cũng là trò ấy chính mắt nhìn thấy tôi đưa đáp án cho Úy Ương."

Lôi Vũ nghe mà khiếp sợ, lập tức nhìn về phía nữ sinh không hề chớp mắt, hỏi: "Hà Hoan, em nói. Thầy muốn nghe từ chính miệng em nói. Đây có phải là thật? Có phải không?"

Từng đôi mắt vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, sục sôi tập trung nhìn về Hà Hoan, đều đang chất vấn: Sao Hà Hoan trở thành nhân chứng cho Nghiêm dân chạy nạn?

"Đúng, em tận mắt nhìn thấy Úy Ương tìm thầy Nghiêm, Úy Ương còn bảo em cùng bạn ấy xem đáp án. Em không nhìn, tự mình chạy đi. Nếu các thầy không tin, có thể đi tìm mẹ của Úy Ương, chủ nhật tuần trước chúng em ở trong thư viện ôn bài, mẹ Úy Ương còn mua đồ ăn cho chúng em. Sau chuyện đó, chúng em ra ngoài chơi, từng quay lại trường tìm thầy Nghiêm."

Hà Hoan vừa nói vừa không ngừng xoa xoa lòng bàn tay, căng thẳng đến mồ hôi chảy ra.

Trong câu nói này có thật cũng có giả.

Thật là, cô ấy cùng Úy Ương đích thực là đi thư viện ôn bài, mẹ Úy Ương cũng đích thực là mua đồ ăn cho họ - Mẹ Úy Ương là nhân viên quản lý của thư viện, cả chủ nhật, Úy Ương ở đó đọc sách, buổi chiều Hà Hoan chạy tới thư viện, hai người cùng nhau luyện đề.

"Nghe thấy chưa hả, mọi người đã nghe thấy chưa. Đây chính là chân tướng. Bộ mặt thật của một kẻ học sinh kém cố ý ngụy tạo thành tích của bản thân, chính là khuôn mặt khả ố như thế."

Chu Nam mỗi từ mỗi câu đều đem theo trào phúng.

Mấy thầy giáo khác đáy mắt đều lộ ra sắc thái nửa tin nửa ngờ.

Trái tim Úy Ương lạnh lẽo: Hà Hoan cư nhiên không căn cứ mà hất một chậu nước bẩn nên người cô, uổng phí cô coi cô ta như bạn tốt, cô ta lại ở sau lưng đâm cô một dao.

Người trên đời này a, đúng thật là bụng người cách một lớp da, thật tình giả ý khó mà phân biệt rõ a!

"Nếu các thầy cô không tin, có thể lục soát trong nhà bạn ấy, mấy tờ đáp án hẳn là vẫn còn trong ngăn kéo bàn học trong phòng bạn ấy.."

Giây tiếp theo, Hà Hoan lại nói ra lời nói kinh người.