Một trận trầm mặc chết chóc cứ như vậy kéo dài.

Quyền Trân biểu tình vốn đang giãn ra vui vẻ, sắc mặt từng chút từng chút khó coi, hàng lông mày tinh tế như liễu cũng hơi nhăn lại, rất lâu mới nói: "Vậy kết quả điều tra của cậu đối với mình là gì?"

Bất cứ người nào, lấy một lòng chân thành đối đãi, sau khi bị nói với bản thân bị điều tra, đáy lòng khẳng định sẽ căm phẫn bất bình.

Quyền Trân chỉ là một nữ hài tử 16 tuổi, biết được chân tướng, đáy lòng khó tránh khỏi xảy ra oán giận.

"Quyền Trân, mình xin lỗi."

Úy Ương đứng dậy, không theo câu hỏi của cô ấy nói ra kết quả mà là trịnh trọng bắt đầu xin lỗi:

"Mình biết cái này rất gây tổn thương người, nhưng, sự thật nên nói mình nhất định phải nói, trải qua chuyện hôm nay, mình thấy được cậu đối với bạn bè không màng nghĩa khí, cũng thấy được bụng dạ khó lường của Hà Hoan. Mình muốn chân chính kết giao bạn bè với cậu. Nếu cậu chịu thông cảm cho mình, mình sẽ đem toàn bộ chuyện xảy ra trên người mình, tất cả nói hết toàn bộ cho cậu.. Ngược lại, nếu cậu cảm thấy người như mình không đáng kết giao thâm tình, cũng không đáng thông cảm, vậy thì, từ nay về sau, chúng ta không cần qua lại nữa.."

Tình cảm trên đời này, đều là hai mặt, tình yêu cũng vậy, tình bạn cũng thế, không thể nửa điểm cưỡng cầu được.

Hợp thì họp, không hợp thì tan.

Lần này, Úy Ương thẳng thắn thành khẩn công khai, chỉ muốn làm bạn càng tốt của cô ấy, nếu không thể, vậy thì đại biểu bọn họ duyên phận quá mỏng, đây cũng là chuyện không nề hà gì.

Còn về kết quả điều tra, đích thực, cô từ đó mà biết được rất nhiều chuyện không nên biết, nhưng những chuyện đó tương đối tồi tệ, cô cảm thấy tạm thời tất không nói được, Bây giờ, chuyện cô muốn làm là được thông cảm, rồi mới cân nhắc có nên nói với cô ấy những chuyện kia không.

Quyền Trân thấy thế, có chút giận cô ấy không để tâm, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Úy Ương không hề lập tức dấu diếm lúc cô hỏi, cũng đủ chứng minh cô ấy rất chân thành.

Làm là làm, không làm chính là không làm, tính cách tuyệt đối là ngay thẳng - Trong khi Úy Ương thẳng thắn nói rõ chân tướng, lẽ nào cô lại oán hận sao? Cứ phải không biết cái gì mới có thể vui vẻ sao?

Cách nghĩ này, rất là không nên.

"Cậu để mình suy nghĩ kỹ đã.."

Quyền Trân rầu rĩ bỏ lại một câu, quay đầu rời đi.

Úy Ương không gọi cô ấy lại.

Cái này có thể hiểu được, đổi lại là bản thân, một tấm lòng thật tâm đối đãi, lại gặp phải nghi kỵ, cũng sẽ tổn thương - Dù gì Quyền Trân cũng là một nữ tử tâm tư mẫn cảm cực kỳ, cuộc đời cô ấy giống hệt cô ấy, tràn ngập bất hạnh.

Kiểu người này, đối với bạn bè, một khi bỏ ra chân tình, thì sẽ toàn tâm đối đãi, một khi gặp phải phản bội, thì sẽ không tín nhiệm nữa.

"Tiểu nha đầu này làm sao thế?"

Tô Triết chợt từ bên ngoài quay về, hỏi.

"Tôi đem chuyện tôi bảo anh đi điều tra họ nói hết ra rồi. Cô ấy có chút tức giận, chỉ mong thời gian có thể khiến cô ấy nghĩ thông suốt.. Nếu nghĩ không thông.." Úy Ương khẽ than, không nói tiếp nữa, mà chuyển đề tài nói: "Bây giờ tình huống hình như trở nên phức tạp rồi.."

"Um!" Tô Triết gật đầu, "Cô muốn làm thế nào? Tôi nghe cô phân phó!"

"Tôi muốn đào ra kẻ sau lưng La Lạc Lạc với Nguyên Siêu."

Nhìn nhìn một mảng trời xanh trong trẻo, cô nói ý vô cùng rõ ràng: "Bây giờ, tôi muốn đi bệnh viện một chuyến, xem xem tình hình của thầy Nghiêm.. Có thể khiến thầy Nghiêm cắn ngược lại tôi một miếng, khẳng định lai lịch rất lớn.."

Một lúc lại nói: "A Tô, anh không cần theo tôi, tìm người trông coi Úy viên, với Hà Hoan. Ngoài ra, bản thân anh cũng cẩn thận một chút, đối phương khẳng định biết sự tồn tại của anh, cũng hiểu được quan hệ của tôi với Tứ thiếu, nhưng vẫn ra tay, tôi đoán hắn vẫn còn ra tay tiếp, bất luận là anh, hay là tôi, nhất định đề phòng hắn.."

"Biết rồi."

Tô Triết gật đầu.

Úy Ương đi đóng cửa, đi tiểu viện, ngồi vào xe công cộng.

Tô Triết đợi cô đi xa rồi, mới loáng cái ngồi vào xe của mình, đi theo.

*

Bệnh viện, thầy Nghiêm sau khi khôi phục thần chí, ngậm miệng không nói, nỗ lực giả chết.

Úy Ương với chủ nhiệm Hà, còn có thầy Lôi gắng hỏi nửa ngày, không có kết quả.

Một buổi chiều cứ thế qua đi, sắc trời tối lại, Úy Ương ngồi xe của chủ nhiệm Hà về trường.

Trên đường, chủ nhiệm Hà liên tiếp nói chuyện với thầy Lôi:

"Thật không hiểu nổi thầy Nghiêm đây là làm sao nữa, muốn nhằm vào một học sinh không hề có một chút ân oán gì với bản thân mà vu oan hãm hại?"

"Hôm nay, nếu không phải có Úy Ương, nói không chừng hắn sớm đã đi đời nhà ma rồi, thầy nói, trong đầu óc hắn rốt cuộc là nghĩ cái gì thế?"

"Úy Ương, em yên tâm, chuyện này, chúng ta nhất định điều tra rõ ràng, còn có Hà Hoan kia, ngày mai thầy sẽ gọi người tới phòng làm việc hỏi kỹ lại lần nữa.."

Úy Ương liền nói cảm ơn.

Thầy Lôi đi cùng trầm mặc không lên tiếng.

Đợi đến trường học, chủ nhiệm Hà để Úy Ương xuống, liền cùng thầy Lôi quay về khu giáo viên.

Úy Ương đi lấy xe của mình, lấy cặp sách, đạp xe tới khuôn viên trường.

Trên đường, cô tâm sự nặng nề, một loại cảm giác không tốt lắm đang đánh úp tới - Tóm lại cảm thấy đối phương vẫn còn hành động tiếp theo, mà bản thân lại bị vây trong thế bị động, tuy rằng cô đã kịp thời tiến hành tự vệ, nhưng, cô đến đối thủ là ai cũng không biết, căn bản không có cách nào phản kích.

Kiểu ngồi chờ này, chỉ có thể đợi tư vị bị đánh quá không dễ chịu.

*

Về tới nhà, Úy Ương không có nói chuyện xảy ra ở trường cho mẹ biết, sợ bà lo lắng - Ở trước mặt mẹ, cô thường là báo chuyện vui không báo chuyện buồn.

"Sao tâm sự nặng nề thế, là kỳ thi tháng rớt rồi.."

Lúc ăn cơm tối, Trình Ân thấy Úy Ương biểu tình có chút ngưng trọng, nhịn không được hỏi một câu.

Úy Ương thế mới ý thức được tâm tình bản thân căng thẳng quá, vội cười nói: "Nào có, con thi đứng nhất toàn khối đó."

"Thi tốt như thế cơ?"

Trình Ân rất vui mừng.

Úy Ương gật đầu: "Đúng ạ, con gái Người có phải rất giỏi không? Mau khen con.."

Trình Ân cười không nói, duỗi tay xoa xoa đầu cô, nói: "Tiểu Ương nhà chúng ta càng ngày càng giỏi.." Này mới khen xong, đáy mắt lại xuất hiện lo lắng, "Đợi một chút, con thi được đứng nhất, cái kẻ thần bí kia có hay không lại xuất hiện tìm con gây phiền phức?"

"Mẹ, Người yên tâm, con đã không phải đứa trẻ nhỏ 10 tuổi nữa, con lớn rồi, có năng lực tự bảo vệ bản thân."

Cô ôm Trình Ân, an ủi tâm tình bất an của mẹ.

*

Sau bữa cơm tối, Úy Ương lên lầu, một mình ngồi xếp bằng trên giường, tỉ mỉ mà đem chuyện hôm nay suy nghĩ kỹ lần nữa, chút cảm giác không yên ổn ở đáy lòng lại xông tới lần nữa.

Lúc này nếu có Mộ Nhung Trưng bên cạnh, hoặc là hắn có thể cho mình loáng thoáng, đáng tiếc hắn không có.

Nghĩ như thế, cô nghĩ tới lá thư kia, vội đi lấy tới, dựa trên giường xem.

Chữ của hắn là thói quen lưu loát, tràn đầy cảm giác có lực, dứt khoát lưu loát, rồng cuốn hổ vồ, cực kỳ đẹp.

"Úy Ương, bên trên hạ lệnh xuống dỡ trại, có nhiệm vụ bí mật cần chấp hành, không kịp tới nói tạm biệt với em. Lần này đi, nhiều nhất một tháng, ít nhất nửa tháng sẽ về, đừng nhớ mong.."

"Đoạn thời gian này anh không có bên cạnh, học hành cho tốt, luyện công cho tốt, không được câu dẫn bất kỳ tiểu nam nhân nào, nếu để anh phát hiện em dám không tuân theo, xử theo gia pháp."

"Kèm theo có một tấm ảnh trong quân của anh, nhớ phải nhớ anh.. Mộ Nhung Trưng tự tay viết."