Liếc thấy đôi mắt hắn nhíu lại, biểu tình trở nên nguy hiểm, cô vội vàng sửa miệng nịnh nọt, "Nha nha nha, em nói sai rồi, em nói sai rồi, em nói sai rồi, anh nhẹ chút nhẹ chút, Nhung Trưng nhà em là coi trọng nội hàm nhất.."

Chỉ sợ tên xấu xa thẹn quá hóa giận, xuống tay nặng rồi, chính mình chịu khổ, râu hổ là tuyệt đối không thể vuốt.

"Em có nội hàm sao? Ban đầu lúc nhìn thấy em, anh đúng là nhìn trúng nhan sắc của em.."

Mộ Nhung Trưng chậm rì rì trả lời.

Úy Ương bị lời của hắn làm nghẹn luôn: "..."

Người xấu này, cư nhiên nói cô không có nội hàn?

Cô nào không có nội hàm?

Úy Ương chớp chớp mắt, tức giận, âm thầm cân nhắc phản kích lại như thế nào.

"Còn về nếu em bị hủy dung rồi.."

Hắn dừng một chút, vẻ mặt trầm tư.

"Thế nào?"

Cô nhịn không được mà cố hỏi.

"Anh liền đi hủy kẻ hủy dung em."

"Chỉ như vậy?"

Hắn liếc cô một cái, bắt đầu bôi thuốc cho cô, "Sau đó nhìn mặt em hỏng chỗ nào, anh liền rạch một cái lên mặt mình như thế, phụ xướng phu tùy, đảm bảo làm em không cô đơn, không tịch mịch."

Úy Ương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó xì cười, "Anh ngốc à? Toàn nói lời ngu ngốc."

"Em không phải cũng đang nói lời ngu ngốc à? Anh ngốc cùng em!"

Âm thanh trầm thấp kia, lúc nói ra lời này, lại là êm tai như thế, trái tim của Úy Ương, cầm lòng không được mà phiêu phiêu..

"Sao em lại ngốc rồi?"

Cô hỏi, hỏi xong cảm thấy bản thân thật có chút ngốc.

"Không phải tất cả mọi người đều ham sắc đẹp đâu." Hắn chầm chậm nói, "Phụ nữ đẹp hơn em, anh cũng không phải chưa từng thấy qua."

Cũng đúng a!

"Nếu em không có nội hàn, anh cũng không coi trọng nhan sắc, ài, vậy anh nhìn trúng em cái gì?"

"Sở thích của anh không giống với người khác.."

"..."

"Tương đối thích đứa nhỏ ngốc."

"..."

"Đứa nhỏ ngốc dễ dạy dỗ a, như thế tương đối có cảm giác thành tựu."

Cút, toàn nói lời quỷ quái.

Nhưng những lời quỷ quái này lại là cực kỳ cực kỳ ngọt ngào, khiến điều trong lòng không thoải mái lúc ban đầu, có được vui sướng trước nay chưa từng có..

Những cảm xúc không thoải mái, ở trong thời khắc này toàn bộ tan đi hết.

Có hắn ở đây, ân, cảm giác thật tốt, tuy hắn có chút hư hỏng, nhưng cô có thể tiếp nhận.

Mẹ Dương cứ như thế bị bọn họ làm lơ, thành người trong suốt, bà bất giác cảm thấy buồn cười nhìn hai đứa trẻ này, một người ngồi trên sô pha, tuy nhíu mày nhưng đang khẽ cười, nụ cười trên khóe môi cắn bản không thu lại được; Một người nửa ngồi xổm, xụ mặt, nhưng mặt mày lại là nhu tình nhè nhẹ từng đợt từng đợt, âm thanh nói chuyện cũng trầm thấp ôn nhu chưa từng có, lộ ra sủng nịnh.. Bức tranh này, cũng có mấy phần ý vị khác.

Mẹ Dương quen biết Mộ Nhung Trưng nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn đối với một cô gái nhỏ nhẫn lại như thế, biết thương người như thế, không quấy rầy nữa, âm thầm lui xuống.

"Ai, đề tài lạc xa quá, quay về chuyện chính, ý của anh vừa nãy là, em học được công phu của mẹ Dương thì đến anh cũng đánh thắng được?"

Úy Ương đột nhiên khát khao như thế, quay đầu nhìn, mẹ Dương đã không ở đây nữa.

Lại gặp phải một cái nghiêng mắt.

"Như thế nào, em muốn học được công phu đến anh cũng đánh ngã được?"

"Có thể đánh ngã anh, thế liền chứng minh công phu của em đủ có thể bảo vệ bản thân sao?"

"Em đang nghĩ, nhỡ đâu cãi nhau với anh, liền đánh anh thành cái đầu heo chứ gì!"

"He he he, sao có thể chứ?"

Trên thực tế, cô đích thực là nghĩ như thế.

Người này, là con sâu trong bụng cô đấy à?

"Tỉnh lại đi!"

"Sao cơ?"

"Mẹ Dương không phải đối thủ của anh."

"..."

Công phu của mẹ Dương đã lợi hại lắm rồi, cư nhiên không phải đối thủ của hắn.

Người đàn ông của cô, thật sự không dễ chọc vào, sau này tuyệt đối không được cãi nhau.

"Vậy Tô Triết thì sao?"

"Đánh không lại."

"Là anh đánh không lại hắn, hay là hắn đánh không lại anh?"

Mộ Nhung Trưng lại ghét bỏ nhìn cô một cái, "Nếu anh đánh không lại hắn, hắn bây giờ sẽ ngoan ngoãn làm thuộc hạ của anh à?"

"..."

Ài, người này, căn bản không phải người, mới 22 tuổi, giỏi đánh như thế, hắn đây là ở trong bụng mẹ đã bắt đầu luyện rồi à!

"Sau này lúc anh dạy em, học tử tế, anh không phải là người tùy tiện dạy người đâu, có thể được anh chỉ điểm, là phúc ba đời của em đó."

He he, người nào đó lại bắt đầu có chút kiêu ngạo rồi.

Cô không khỏi khẽ cười, thấy hắn tỉ mỉ bôi thuốc cho cô như thế, mới là có phúc ba đời đi..

Thôi xong, cô đột nhiên cảm thấy đây là may mắn, bị hắn đánh ngã cũng là một loại may mắn.

Ài, cái này thật là một loại may mắn "xui xẻo".

"Được rồi.. Đi ăn cơm thôi, ăn cơm xong, nghỉ ngơi sớm chút, hôm nay cái gì cũng không cần nghĩ, ngủ một giấc ngon đi.."

Thu dọn hộp thuốc xong, Mộ Nhung Trưng kéo cô đi ăn cơm.

Đợi ăn cơm xong rồi, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ăn xong miếng cơm cuối cùng liền kêu lên, "Ai nha, không hay, em phải lập tức đi Úy viên một chuyến.."

"Bây giờ? Đi làm gì?" Mộ Nhung Trưng chỉ đồng hồ trên tay, "Đã hơn 10 giờ rồi, ngày mai không được sao?"

"Em phải đi lấy lại thư nhận tội của mình về!"

Nếu không ngày mai Úy Lan lại đi tới trường tác quái, tới lúc đó lại là một trận phiền phức.

"Thư nhận tội gì?"

Mộ Nhung Trưng nhíu mày.

Úy Ương ngắn gọn nói ngọn nguồn thư nhận tội của mình.

Mộ Nhung Trưng nghe xong sắc mặt kia càng lúc càng trầm xuống.

"Anh đi qua đó cùng em."

Lau lau miệng, hắn đi lấy chìa khóa xe.

Úy Ương không phản đối.

Đợi ngồi vào xe xong, dựa cửa xe, cô liếc hắn nói: "Tới đó xong, anh không được theo vào trong."

Mộ Nhung Trưng liếc lại: "Lý do."

"Anh không phải là phụng lệnh đi chấp hành nhiệm vụ sao? Bây giờ đột nhiên xuất hiện ở đây, nếu bị người có tâm cơ nhìn thấy, cáo trạng anh trong quân bộ, nói anh cãi lời quân lệnh, rời đi mà không được sự cho phép, thế thì không tốt rồi!"

Cái này chính là nguyên nhân Tư Tiểu Bắc không cho Mộ Nhung Trưng đi tìm Úy Hổ tính sổ - Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hoàn cảnh của hắn, bây giờ có chút khó xử.

Mộ Nhung Trưng bất giác nhếch khóe môi, ánh mắt ôn hòa, "Em đây là đang sợ anh bị xử lý quân pháp à?"

"Vâng.."

Cô gật đầu mà không cần nghĩ ngợi.

"Quan tâm anh?"

Hắn hỏi càng ngày càng ôn nhu.

"Vâng!"

Đôi mắt ôn nhu như nước, trong lòng tuy có chút lúng túng, nhưng cô vẫn là thừa nhận.

Trong nháy mắt đó, khóe môi cương ngạnh của hắn chợt cong lên, còn từng chút từng chút dương lên cao.

Ánh đèn trong đình viện chiếu tới, gương mặt tuấn tú của hắn một nửa ẩn trong bóng tối, một nửa lộ ra ôn nhu dưới ánh đèn, lại có một loại nam sắc mê người nói không nên lời.

Đột nhiên, cô xông tới, ôm chặt mặt hắn, in lên nụ hôn của cô.

Rõ ràng đã bị hôn N lần rồi, trái tim lại vẫn đập bang bang như sấm.

Hắn khẽ hôn, âm thanh trầm thấp vang lên, "Tiểu Uyên Ương nhà ta càng ngày càng có tự giác của bạn gái rồi. Nhất định phải khen thưởng."

Cô cắn môi, rũ mi cười nhẹ, trên mặt nóng bừng - Có một loại cảm giác yêu thích được người trong lòng hôn, chợt phát ra - xa cách mấy ngày như thế, lúc gặp mặt vốn là nên thơm thơm nhỉ..

Nhưng hắn lại đem nụ hôn nói thành khen thưởng.

Cô có chút ngờ vực.

Ân, thì coi như khen thưởng đi!

Hôm nay loại tình huống này, gặp nhau ngoài ý muốn, bản thân chính là một loại khen thưởng.

"Nhanh đi thôi."

"Tuân mệnh."

Hắn vô cùng sung sướng mà đáp ứng, khóe môi bộ dáng khẽ nhếch, cực kỳ đẹp.

"Còn có, không được gây chuyện."

"Cái này phải xem tình huống."

Hắn khởi động xe, phóng ra khỏi biệt thự.

Lúc trên đường đi, hắn âm thầm liếc cô mấy cái, trong lòng một mảng ôn nhu ấm áp:

Úy Ương, sắc đẹp của em, anh đương nhiên thích; Cơ trí của em, anh càng thích hơn, còn có sự lương thiện của em..

Bởi vì sự lương thiện của em, anh mới có thể sống tiếp.

Úy Ương, anh rất muốn nói với em anh là ai, nhưng em nhất định không muốn biết đâu.

Vậy không bằng cứ như vậy đi!

Nhanh yêu anh đi, nhanh lớn lên đi, quên đi quá khứ, chuyện cũ của chúng ta, cứ như vậy bắt đầu lại từ đầu.