Mạc Tiểu Bảo ở trong sơn động
Sau khi quyết định đi lên núi săn thú lần nữa, hắn khóa cửa lại và đi thẳng lên núi, chỉ có một mình hắn ở nhà nên Bùi Thiệu Nhung không cần nói lại với ai hết.
Hắn cũng không sợ trong nhà bị trộm, chú chuột hamster ở mạt thế giấu tất cả tài sản của chúng vào trong không gian và chạy khắp nơi, đây là lợi thế của dị năng giả không gian.
Sau khi vào núi, Bùi Thiệu Nhung bắt đầu đặt bẫy, đồ ngốc mới dùng tay không để ôm cây đợi thỏ, vũ khí cung nỏ đều dùng để đối phó với động vật lớn.
Hoàn thành cái bẫy bắt thỏ cơ bản, Bùi Thiệu Nhung từ trong không gian lấy ra một cái sọt lớn, bỏ vào đó một ít thức ăn, nước uống, một cái nồi nhỏ và bộ chén đũa.
Sau khi suy nghĩ, hắn lấy thêm hai cái mền, cuối cùng để vải bông, kéo và kim chỉ mua ở trấn trên vào, rồi xách cái sọt lớn đi lên hang động nghỉ ngơi lần trước, hắn có cảm giác Mạc Tiểu Bảo nhất định là đang ở đó!
Đi dọc theo đường núi một lúc, Bùi Thiệu Nhung đến cửa sơn động, xung quanh có rất nhiều dấu chân sinh hoạt của con người, khóe miệng hắn cong lên, vui vẻ bước vào trong.
Quả nhiên khi vừa vào trong sơn động, hắn nhìn thấy Mạc Tiểu Bảo đang ngồi trên đống cỏ khô, vui vẻ nhấm nháp trái cây dại, đầu tóc bù xù, khuôn mặt lấm lem, trông giống như nhóc ăn mày.
"Là ngươi, sao ngươi lại ở đây?"
Đột nhiên nhìn thấy một người khác xuất hiện trong sơn động, Mạc Tiểu Bảo giật mình, vội vàng ném trái cây đứng lên, vẻ mặt kinh hãi, không ngừng hoảng sợ nhìn về phía sau Bùi Thiệu Nhung.
"Đồ vô lại, ta biết ngươi không phải người tốt mà, hu hu, ngươi có phải tìm người tới bắt ta không, hu hu, đại phôi đản........."
"........." Bùi Thiệu Nhung nhất thời không nói nên lời, hình tượng của hắn tệ lắm sao?
" Đừng lo lắng, chỉ có một mình ta đến đây thôi, ta thường nghỉ ngơi ở đây khi ta đi lên núi săn thú, tất nhiên là ta sẽ đến đây..."
Nói xong, Bùi Thiệu Nhung nghiêng người ra hiệu cho Mạc Tiểu Bảo nhìn về phía sau hắn, Mạc Tiểu Bảo cẩn thận nhìn thoáng qua, không phát hiện ra người khác liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy hành động của Mạc Tiểu Bảo, trong lòng Bùi Thiệu Nhung âm thầm cười "Không phải ngươi không tin ta sao? Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta.........!Ta tìm không được nơi nào......" Mạc Tiểu Bảo yếu ớt nói, sau đó lại lớn tiếng nói: "Ngọn núi này không phải là của ngươi, tại sao ta không thể tới đây......."
"Ta chỉ hỏi một chút, còn chưa nói ngươi không thể ở chỗ này, ta giống như hồng thủy mãnh thú* hay sao? Tại sao ngươi luôn nói chuyện hung dữ với ta vậy?..".
Hồng thủy mãnh thú*: tức nước lũ và thú dữ, ví với tai họa ghê gớm.
Bùi Thiệu Nhung vừa đặt cái sọt xuống, vừa nhìn Mạc Tiểu Bảo, hắn đã ở đây lâu như vậy, tuy rằng không phải ai cũng thích hắn, nhưng cũng không có ai ghét hắn.
Nhưng Mạc Tiểu Bảo này luôn gọi hắn là tên lưu manh, hắn thực sự không làm bất cứ việc lưu manh gì.
"........." Mạc Tiểu Bảo không nói chuyện, cậu nhìn Bùi Thiệu Nhung, cậu không biết tại sao lại hung dữ với người này như vậy?
Sau khi suy nghĩ và nghĩ đến tình cảnh gặp mặt đầu tiên, Mạc Tiểu Bảo cảm thấy mình đã tìm ra lý do, trừng lớn đôi mắt nhìn Bùi Thiệu Nhung nói.
"Ngươi không phải là hồng thủy mãnh thú nhưng ngươi là tên lưu manh, hôm đó ngươi nằm sau mông...!nằm sau lưng ta, cho dù ta có lỡ ngồi xổm xuống thì ngươi cũng không biết kêu lên sao........"
Bùi Thiệu Nhung liếc cậu một cái, sau đó nói: "Vậy...!Bây giờ thì sao? Ta lên tiếng, ngươi đừng hung dữ với ta như vậy được không?"
"........." cổ họng Mạc Tiểu Bảo bị nghẹn lại không nói nên lời, thở phì phì nhìn Bùi Thiệu Nhung, sau đó lại ngồi xuống đống cỏ khô, mặc kệ hắn ta.
Thấy Mạc Tiểu Bảo lại phớt lờ mình, Bùi Thiệu Nhung lấy ra một quả trứng luộc từ sọt ra, bước tới và ngồi xuống đống cỏ khô.
"Sao ngươi lại ngồi ở đây, cút đi, đây là chỗ của ta!" Mạc Tiểu Bảo đẩy đẩy Bùi Thiệu Nhung.
"Ngọn núi này không phải của ta, cũng không phải của ngươi, nó là tài sản chung của mọi người.

Tại sao ta không thể ngồi ở đây?"

Bùi Thiệu Nhung ngồi vững như núi, bình tĩnh bóc vỏ trứng gà, sau đó lắc lắc quả trứng gà đã bóc trước mặt Mạc Tiểu Bảo "Có muốn ăn không? Muốn ăn thì để ta ngồi ở đây..."
"......" Mạc Tiểu Bảo nuốt nước miếng, sau đó gật đầu một cái "Được rồi, đưa trứng gà cho ta, ngươi muốn ngồi ở đâu cũng được!"
Nói xong liền cầm lấy trứng gà trong tay Bùi Thiệu Nhung bắt đầu ăn, cậu đã ở trên núi gần nửa tháng rồi, trừ một ít bánh cao lương do Lâm ca nhi mang đến, mỗi ngày cậu đều hái trái cây dại ở xung quanh ăn, lại không dám chạy xa để săn thú.
Cậu ở nhà không thường ăn trứng gà, đồ của tên lưu manh không lấy cũng phải lấy, hừ, ăn cho hắn đau lòng chết luôn!
Mạc Tiểu Bảo đang suy nghĩ cái gì thì Bùi Thiệu Nhung không biết, thấy cậu ăn nhanh quá liền nhanh chóng lấy nước đưa cho cậu, hắn nhìn hai má phồng lên của cậu giống như sóc con rất là thú vị.
"Ngươi là Mạc Tiểu Bảo ở thôn Lâm Giang phải không" Chờ Mạc Tiểu Bảo ăn uống xong thì Bùi Thiệu Nhung mới đặt câu hỏi, ngay lập hắn tức nhận được ánh mắt cảnh giác của Mạc Tiểu Bảo.
Nhận được ánh mắt của Mạc Tiểu Bảo, Bùi Thiệu Nhung cười nói: "Ta đã nghe mọi chuyện về ngươi, đừng lo lắng, ta sẽ không nói cho người khác biết ngươi đang ở đây, ta cũng đến từ thôn Lâm Giang......"
""Ngươi......!sao ta chưa từng thấy ngươi ở trong thôn?" Mạc Tiểu Bảo ngập ngừng.
"Ta mới vừa chuyển đến thôn, lúc ngươi bỏ trốn lên núi thì ta đã dọn tới thôn rồi......" Bùi Thiệu Nhung nói "Vậy đừng lo lắng, nếu ta đưa ngươi ra ngoài thì không tốt chút nào...!"
"......" Mạc Tiểu Bảo gật gật đầu, sau đó nhìn vào tóc ngắn của Bùi Thiệu Nhung nói: "Ngươi là hòa thượng sao? Ngươi là hòa thượng mà vẫn sát sinh?"
"Không, ta không phải là hòa thượng, ta lớn lên trong một ngôi chùa, vì vậy sư phụ liền cạo tóc cho ta......"
Bùi Thiệu Nhung nói dối một cách trơn tru, hắn bắt buộc phải thôi miên chính mình vì vậy hắn không do dự khi mở lời.
"Này, đừng nói đến chuyện của ta nữa, nói chuyện của ngươi đi, cha mẹ ngươi và bà mối tìm ngươi sắp lật tung cái thôn rồi, ngươi thật sự định trốn ở đây cả đời sao? Hiện tại thì không sao nhưng khi thời tiết chuyển lạnh thì sao, trên núi không còn trái cây, ngươi ở trong sơn động cũng không có gì, ngươi phải làm sao bây giờ? "
"Ta......"

Khuôn mặt bẩn thỉu của Mạc Tiểu Bảo lộ ra một chút chua xót " Tai cũng không biết phải làm sao nữa, dù sao ta cũng không muốn gả cho lão già vừa què vừa nát rượu đó, gã muốn đánh vợ, gã sẽ đánh chết ta, gã lấy ta về là muốn ta làm thân trâu bò phục vụ gia đình gã........!"
"Ngươi không biết lão già nát rượu đó dữ tợn ra sao, hôm đó tao lén sang thôn kế bên nhìn gã, ta thấy gã say rượu, bắt được ai thì đánh người đó, thôn trưởng cũng không dám ngăn cản gã, gã là tên hỗn trướng, vợ cũ của gã bị gã tra tấn mà chết."
Bùi Thiệu Nhung gật đầu đồng ý, trong thôn hắn cũng nghe được điều tương tự, Phan thợ rèn đó thực sự không phải là người tốt.
"Nhưng ngươi không thể suốt ngày ở trên núi được, dù sao ngươi cũng phải nghĩ cách đi, sớm muộn gì thì cha mẹ ngươi cũng tìm đến nơi này......"
Mạc Tiểu Bảo thở dài nói: "Ta cũng biết mà, vốn dĩ ta muốn nói với cha ta tìm cách trả lại tiền sính lễ cho Phan gia, sau đó ta sẽ lên trấn trên làm việc để kiếm tiền, nhưng cha ta không muốn, chỉ là ông không muốn nuôi ta nữa, muốn mau chóng ném ta ra ngoài....."
"Cha ta nói ta ở nhà ăn không ngồi rồi, nhưng không phải là ta không làm việc nhà, là trách ta không gả được ra bên ngoài nhưng đây không phải là điều mà ta muốn, ta 18 tuổi rồi, ta cũng không muốn ở nhà mẹ mãi nhưng không có ai chịu lấy ta cả......"
"Hu hu Hu, ngươi nói xem ta không giỏi ở chỗ nào, mọi việc trong gia đình ta đều làm được hết, ta cũng không ngại khổ, nhưng tại sao không có ai chịu lấy ta?"
"Hu hu hu, không phải chỉ là quần áo bị rách nên có người nhìn thấy cánh tay sao? Ta không cố ý làm vậy, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng không có vấn đề gì mà, tại sao lại trách ta vậy? Hu hu hu........"
Mạc Tiểu Bảo càng nói càng ủy khuất, cuối cùng khóc nất lên, danh thanh xấu không phải do cậu muốn, mười tám tuổi không có ai lấy cũng không phải do cậu muốn.
Các đại thẩm đại nương trong thôn trước mặt thì an ủi, sau lưng thì chê cười cậu bị cả thôn thấy hết cánh tay, sao lại đi trách cậu được?
Bùi Thiệu Nhung nhìn Mạc Tiểu Bảo cũng có cảm giác đồng tình, những việc này đúng là không nên trách cậu, nói cho cùng, cậu quá xui xẻo mà thôi!
Vỗ vỗ lưng Mạc Tiểu Bảo, Bùi Thiệu Nhung an ủi, "Đừng khóc mà, núi trùm khe bọc ngờ không lối, liễu rậm hoa thưa lại có làng*
* là câu thơ trong bài thơ Du Sơn Tây Thôn của Lục Du
Mạc Tiểu Bảo dừng khóc thút thít, ngẩng đầu nhìn Bùi Thiệu Nhung vẻ mặt ngây thơ, hai mắt đỏ bừng "Ngươi......Ngươi có ý gì?"
Cậu thậm chí còn không biết viết tên của mình, vì vậy cậu không thể hiểu được những bài thơ cổ gây hoang mang như vậy.
"Nó có nghĩa là luôn có cách giải quyết......"
Bùi Thiệu Nhung mỉm cười, nhưng hắn quên mất mình là một học tra, người cổ đại chưa từng đi học còn kém hơn hắn, tính ra hắn cũng là một "học sinh giỏi ".
"Ồ........" Mạc Tiểu Bảo hiểu ra, sau đó trừng mắt nhìn Bùi Thiệu Nhung có chút không vui "Vừa nói chuyện, vừa ngâm thơ, ngươi lại không phải tú tài, cách nói chuyện giống như nhà nho, dám khi dễ ta thất học!"

"Ngươi nói rất hay, luôn có giải quyết cho mọi việc, vậy thì ngươi có thể cho ta chủ ý không, nói dễ nghe là dạy kỹ năng á......"
"......." Bùi Thiệu Nhung không nói nên lời, ngay cả lời nói của mình cũng lại chọc tới người này, lắc đầu, cười nói.
"Ừm, ta sẽ cho ngươi một chủ ý, chuyện này có hai đơn giản để giải quyết, thứ nhất, tìm người khác kết hôn, thứ hai, trả lại của tiền sính lễ..........."
Nói xong, hắn nhận được ánh mắt xem thường của Mạc Tiểu Bảo "Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao? Nếu như có thể tìm được người gả thì ta còn ở nhà cho tới tận bây giờ sao? Còn tiền sính lễ nữa, nếu có tiền trả lại, sao ta lại chạy lên núi trốn làm gì?........!"
"Đúng vậy ha, ngươi thật sự là không tìm được người để gả....." Bùi Thiệu Nhung gật đầu đồng ý, sau đó đổi lại ánh mắt tức giận của Mạc Tiểu Bảo.
Xấu hổ cười cười, Bùi Thiệu Nhung tiếp tục nói "Ngươi đừng trừng ta, nói không chừng ta có thể giúp ngươi!"
"Ngươi lấy ta?" Giọng nói của Mạc Tiểu Bảo đột nhiên tăng lên.
"Không phải......" Bùi Thiệu Nhung lắc đầu, mặc dù bởi vì Mạnh Uyển, anh đã có ấn tượng xấu với nữ nhân nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm nam nhân.
Nhưng khi nhìn Mạc Tiểu Bảo, trong lòng Bùi Thiệu Nhung đột nhiên nảy ra ý nghĩ tìm nam nhân cũng không tồi, ít nhất hắn không cảm thấy chán ghét khi nghe Mạc Tiểu Bảo nói, nhưng hắn chưa sẵn sàng để kết hôn với nam nhân.
Nhìn thấy vẻ thất vọng của Mạc Tiểu Bảo, Bùi Thiệu Nhung cười nói: "Ngươi muốn gả chồng như vậy?"
".........." Mạc Tiểu Bảo không phản bác, mặt đỏ bừng, nói nhỏ, "ta 18 tuổi rồi, con của Lâm ca nhi cũng sắp biết đi rồi, hôn nhân của ta còn chưa có nữa."
"......" Bùi Thiệu Nhung cạn lời,đúng vậy, ở thời cổ đại thì kết hôn sớm, 18 tuổi đã là một ca nhi ế rồi.
Không vội trả lời với Mạc Tiểu Bảo, Bùi Thiệu Nhung xoay người lấy vải bông, kéo và kim chỉ đã chuẩn bị sẵn trong sọt đưa cho Mạc Tiểu Bảo.
"Nghe nói ca nhi nào cũng biết may vá, ngươi giúp ta may quần áo, ta sẽ trả tiền công cho ngươi, 3 quan tiền được không?"
"A......"
Mạc Tiểu Bảo ngơ ngá há miệng ngốc ngốc nhìn Bùi Thiệu Nhung..