Quản gia:Cô Nazi!*chạy tới đỡ Nazi*
Ukraine:Anh có sao ko?!
Kazakhstan:Mau gọi bác sĩ tới đây!!!
Belarus:(Quản gia này lạ quá!.

)
Belarus:Này,ông là quản gia của anh tôi.

Sao ông ko lo cho anh ấy trước?
Quản gia:T! tôi!.

Nazi:Tôi ko sao.

*đứng dậy*
Nazi:Ra mà! lo cho sếp của ông đi.

Quản gia:!.

.

!.

Bác sĩ:Những vết thương này ko quá nặng,tầm 1-2 ngày sẽ hồi phục.

Ngài cần nghỉ ngơi và uống thuốc là được.

Bác sĩ:Ngài USSR,tôi thấy có một người nữa cũng bị thương!.

Ukraine*ngắt lời*:Ko cần lo cho cô ta đâu.

Cô ta tự chữa được.

Bác sĩ:Vậy thì!.

nếu ko có việc gì nữa,tôi xin phép.

*rời đi*
USSR:Mày cướp lời anh mày đó.

Ukraine:Có gì đâu.

Cô ta bảo ko sao mà?
USSR:Nazi đâu?
Ukraine:Cô ta đang ở dưới bếp.

!.

Nazi*nhịn đau,tự bôi thuốc*
Quản gia*chạy đến*:Để tôi giúp cô.

Nazi:Ko cần đâu,vết thương nhẹ thôi mà!.


Quản gia:Vậy để tôi!.

Nazi:Tôi nói là ko cần đâu mà.

Ông đã lo cho USSR,nay lại cả tôi nữa!.

Phiền cho ông quá!.

Quản gia:Ko sao đâu,đây là nghĩa vụ của tôi.

Quản gia:Xin cô đừng bận tâm điều này.

Nazi:(Nghĩa vụ sao?!.

)
Quản gia:Để tôi lấy thức ăn cho cô.

Tối đến giờ chắc cô chưa ăn gì,đúng ko?
Nazi*thở dài*:Phải!.

!.

Ukraine:Phòng của anh bọn họ dọn xong rồi đấy.

Về ngủ đi.

Ukraine:Đừng có ngủ phòng em!
USSR:Ko thèm!.

*rời đi*
USSR:(Cô ấy đâu rồi,sao ở dưới bếp lâu vậy?)
USSR*đi xuống dưới bếp*
USSR:Nazi đâu rồi?
Người hầu:Cô ấy đã về phòng rồi,thưa ngài.

USSR:Ừ.

USSR:(Bộ hết dỗi rồi hả?! )
Nhưng khi USSR về phòng!.

USSR*mở cửa*
USSR:???
Nazi*đi ra từ phòng tắm*
USSR:Sao?Muốn đánh nhau nữa ko hả?
Nazi*lơ*
USSR:Nazi?
Nazi*ko quan tâm*
USSR:Này,thái độ gì đây?
Nazi:Tối nay ta ngủ ngoài phòng khách.

Ko thèm ngủ với thứ chó chết nhà ngươi.


*rời đi*
USSR*kéo Nazi lại*
Nazi:Bỏ ra!
USSR:!.

Muốn ngủ thì vào kho mà ngủ.

Phòng khách giờ ko đáng để em nằm.

Nazi:Được!Ta ngủ ở kho!Giờ thì ngươi thả ta ra!
!.

Phòng kho là phòng cuối cùng của dinh thự,dùng để chứa đồ.

Đây có thể nói là phòng tệ nhất cả dinh thự,khi đèn điện trong kho đều bị hỏng,ban ngày ít ra còn có chút ánh sáng mặt trời từ ô cửa sổ chiếu vào,còn ban đêm thì tối thui,thi thoảng có lấp loáng ánh sáng đèn pin của lính đi tuần.

Bụi bặm bám khắp nơi.

Đồ đạc chất đầy thành núi.

Cả căn phòng lớn chỉ có một góc nhỏ trống ngay sát cửa ra vào.

Đêm hôm đó!.

Nazi:! !
Nazi:(Thật khó ngủ!.

ở đây lạnh quá!.

)
Nazi:(!.

Ít nhất còn đỡ hơn cha với I.

E!.

)
Nazi:(Lũ Đồng Minh khốn khiếp,chúng dám cướp đi những người ta yêu quý nhất.

Hết J.

E rồi đến I.

E,rồi đến cha!.

Ko ai được chúng để yên ổn.

Đến W.

R cũng phải tự sát vì chúng nó?!)
Nazi:(Đặc biệt là tên USSR!Ta ghim hắn,ghim thật sâu!!! )
"Két! "
Nazi:!!
Thấy có người vào,Nazi liền lập tức giả vờ ngủ.

Ngài quản gia mang trên tay một cái chăn,tiến đến gần Nazi và đắp chăn cho cô!
Quản gia:(Sao cô ko ra ngoài phòng khách nằm,lại nằm ở đây?!)
Quản gia*thở dài*:(Mùa đông tới rồi,ở đây rất lạnh.

Sao cô gan vậy?!)
Quản gia*đóng cửa,rời đi*
Nazi:(Là ngài quản gia,ông ấy còn thức sao?Còn mang chăn cho mình nữa! )
Nazi:(Trong dinh thự này,chỉ mình ông ấy quan tâm đến mình.

Rốt cuộc là vì cái gì?Ông ấy biết mình là kẻ tàn bạo,đã giết biết bao nhiêu người!.

Sao ông ấy lại giúp chứ?!.

).