Mẹ kiếp! Cô Vương đây có vẻ rất thích công kích sự nhẫn nại của tôi nhỉ?

Bàn chân Túc Kỳ ngày càng cách xa hơn so với mặt đất.

Cô vốn nhỏ nhắn, trái ngược hoàn toàn với sức khỏe tráng kiện của Hoắc Kiến Trương, do vậy bị anh dùng lực giơ lên cao hơn.

Da mặt trắng nõn đỏ ửng, cô chỉ có thể yếu ớt bám lấy bàn tay cứng ngắc đang không ngừng siết chặt lấy cổ mình.

Thân phận nhỏ bé, tiếng nói không có, giữa đám người quyền cao chức trọng, hào môn thế gia, Túc Kỳ tựa như con cá nằm trên thớt.

Chẳng biết qua bao lâu, Hoắc Kiến Trương mới dần dần thả lỏng cơ thể, lạnh lùng ném Túc Kỳ xuống đất.

Chiếc váy trắng cáu bẩn, cô cũng không thèm phủi bụi nữa.

Mặt trời nóng rực cũng đã cao tới đỉnh sườn núi bên cạnh.

Hoắc Kiến Trương dẫn theo Túc Kỳ bước vào hầm đỗ xe, đánh lái rời khỏi quảng trường Chung Niệm Sơ.

Sở dĩ, anh đem theo cô tới đây với mục đích để Túc Kỳ mở mang tầm mắt về lực lượng quân đội do anh nắm giữ.

Từ đó, có thể cô sẽ biết kinh sợ anh hơn.

Nào đâu lại gặp phải sự việc chán ghét như trên.

Túc Kỳ quay đầu nhìn ra cửa kính, thờ ơ yêu cầu:

- Chiều nay tôi còn phải đến đoàn làm phim họp sớm.

Phiền anh thành toàn!

- Quên đi!

Hoắc Kiến Trương hờ hững đáp.

Đôi mắt sắc lạnh vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, đánh lái một cách điệu nghệ.

Anh nói thế là có ý gì? Muốn giam giữ cô ở cạnh cả ngày hay sao?

Túc Kỳ lập tức phản đối, hai lòng bàn tay nắm lại thật chặt:

- Tại sao anh cứ cố chấp thế nhỉ? Anh là cái thá gì mà mở miệng ra liền yêu cầu tôi phải làm theo? Anh dùng tính mạng của người nhà tôi ra để uy hiếp thì Túc Kỳ tôi vẫn dư sức có cách để bảo vệ họ!

Kítttt!

Chiếc xe bị đạp phanh gấp, rít lên một tiếng lớn, bánh xe cọ sát với mặt đường, tạo thành hai vệt đen trải dài.

Phía trước con đường này là một cửa biển lớn, khá vắng vẻ, thích hợp để những cặp tình nhân yêu nhau chọn lựa nơi đây làm địa điểm hẹn hò.

Hoắc Kiến Trương đột ngột dừng xe, tựa lưng lên thành ghế, cong môi hỏi Túc Kỳ:

- Có biết đây là đâu không?

Nghe anh hỏi, Túc Kỳ lúc này mới đưa mắt quan sát kỹ lại quang cảnh xung quanh một lần nữa.

Ngoại trừ cửa biển lồng lộng gió cát ra, cô không cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.

Túc Kỳ khó hiểu, lắc đầu từ chối:

- Tôi chưa từng đặt chân đến đây!

Haa!

- Đương nhiên rồi! Vì nơi này chính là phần mộ của Huệ Phi, do đích thân tôi lập!

Cạch!

Hoắc Kiến Trương mở cửa xe, kéo theo Túc Kỳ đi theo mình, tiến sâu vào bên trong cửa biển.

Cô bị anh lôi xềnh xệch, tốc độ nhanh đến mức Túc Kỳ không thể nào đuổi kịp, mấy lần bị vấp té.

- Này...!Hoắc Kiến Trương! Tôi đã nói tôi không giết Huệ Phi!

Câu nói này đã được Túc Kỳ lặp đi lặp lại trên dưới hàng trăm lần, nhưng tất cả đều chỉ là vô nghĩa.

Vụ án năm đó, mọi chứng cứ bất lợi đều đổ dồn về phía Túc Kỳ.

Những vật chứng gây án, dấu vân tay để lại hiện trường đều là của cô.

Cảnh sát nắm được chứng cứ rành rành, mặc định Túc Kỳ chính là hung thủ.

Cả Hoắc Kiến Trương cũng vậy, anh thù ghét cô đến tận xương tủy.

Phần mộ tượng trưng của Huệ Phi được Hoắc Kiến Trương tạo bằng đá biển khá đơn giản.

Anh dùng phiến đá to, bào nhẵn, đích thân khắc lên mặt đá hình bông hoa huệ.

Khi còn sống, Huệ Phi rất thích ngắm biển, cuộc đời khá đơn giản và yên bình.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh lựa chọn nơi này để lập mộ riêng cho cô.

Hoắc Kiến Trương đè chặt hai bả vai Túc Kỳ, giữ cô đứng trước mộ đá.

- Mau quỳ xuống!

- Tôi không quỳ!

Túc Kỳ căng cứng cơ thể, gằn giọng đáp.

Nếu cô quỳ, chẳng khác gì cô thừa nhận bản thân mình gây tội với Huệ Phi.

Túc Kỳ dù có yếu thế so với anh nhưng lòng tự trọng không cho phép cô làm thế.

Lực đè của Hoắc Kiến Trương lại càng tăng thêm, hai bả vai Túc Kỳ tê buốt.

- Quỳ!

Lần này, Túc Kỳ không nhịn nhục được nữa, cô nghiến răng nghiến lợi, kéo mạnh bàn tay của anh xuống, đặt lên trên miệng mình, hé môi mà cắn phập.

Túc Kỳ nhắm mắt, hai hàm răng siết cứng lòng bàn tay của Hoắc Kiến Trương, đến khi đầu lưỡi ẩm ướt cảm nhận được chút vị tanh của máu, cô mới dừng lại.

Bàn tay Hoắc Kiến Trương in hằn dấu răng Túc Kỳ, từ những vết lỗ nhỏ, máu đỏ dần rỉ ra.

Vậy mà...!Người đàn ông này lại không hề kêu đau lấy nửa lời!

Túc Kỳ giật lùi ra xa.

Mái tóc dài cong mềm bị gió biển thổi tung, bụi cát nhỏ bay cả lên mắt cô cay xè.

- Hoắc Kiến Trương, gã khốn nhà anh! Tôi đâu phải con chó, con gà để anh tùy ý chà đạp?! Tôi cũng là người! Là người, anh hiểu không?

Túc Kỳ gào lớn, sau đó xoay người, chạy thẳng một mạch.

Cô vừa chạy vừa đưa tay quệt nước mắt tủi hờn, thỉnh thoảng vấp phải đá cuội, ngã bổ nhào xuống cát.

Hoắc Kiến Trương không đuổi theo cô, vẫn đứng yên lặng ở bờ biển, hai tay xỏ trong túi quần, thái độ rất dửng dưng.

Bóng hình cao lớn in hằn trên sát, tạo nên vẻ cô độc mà lạnh lùng, tàn bạo đến cực hạn.

Túc Kỳ cúi xuống, tháo đôi cao gót ôm chân, ném vào bụi cỏ.

Bàn tay cô nắm chặt điện thoại, liên tục bấm số gọi cho Chu Dương.

Không để Túc Kỳ chờ quá hai hồi chuông, Chu Dương lập tức bắt máy.

- Anh đây! Em khó chịu ở đâu ư?

Chẳng hiểu sao, sau khi nghe thấy giọng nói ấm áp của Chu Dương, Túc Kỳ liền òa khóc lớn.

Cô dùng tay bịt chặt miệng, cố gắng kìm chế tiếng nấc nghẹn ngào, run rẩy đáp:

- Chu...!Chu Dương...!Đón em! Em chịu hết nổi rồi!

- Gửi định vị cho anh! Bình tĩnh, ngoan! Anh sẽ đến ngay!

Chu Dương cúp máy, lao như điên xuống dưới hầm đỗ xe.

Người con gái của anh đang gặp nguy hiểm.

Từ trước đến nay, Túc Kỳ đều không muốn dựa dẫm vào bất kỳ người nào.

Một thân đơn độc trên thành phố, Túc Kỳ giấu nhẹm quá khứ tủi nhục, thèm khát sống cuộc đời an yên bên cạnh Lucky.

Người thân vứt bỏ, nỗi oan thấu trời, tất cả đều là nguyên nhân khiến cô trở nên trầm cảm trong một khoảng thời gian dài.

Mỗi lần nhìn cô, Chu Dương đều rất đau lòng.

Anh dựa theo định vị cô gửi, mau chóng phóng xe tới.

Túc Kỳ mải miết chạy theo trí nhớ.

Con đường vắng vẻ, hai bên đều là bụi cây che phủ.

Đi qua khu vực này, Túc Kỳ sẽ đến địa phận đường cao tốc.

Bầu trời đột ngột chuyển tối, mây đen che phủ khắp nơi, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng sấm nổ uỳnh.

Túc Kỳ giống như con thỏ lạc đàn, ôm hy vọng nhỏ, cứ thế lao đầu chạy miết.