- Anh dùng tay lại! Chúng ta đang ở nhà của tôi!

Túc Kỳ đưa tay che trước ngực, ngăn chặn ánh mắt thèm khát như cú vọ của người đàn ông tham lam kia.

Hoắc Kiến Trương chẳng cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp gạt phăng:

- Bỏ đi! Tôi mua lại là được chứ gì!

Dứt lời, anh lại tiếp tục vùi đầu vào cơ thể nõn nà của Túc Kỳ, hé môi liếm láp phần cổ thon thả.

Đã nửa tháng thôi qua rồi, Hoắc Kiến Trường phải cắn răng thủ tầm nhẫn nhịn.

Mặc dù chỉ muốn ngay lập tức đến bắt người phụ nữ kia về, nhưng anh lại nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó.

Cứ để cô tự do thời gian, dưỡng sức, âu cũng hợp tình hợp lý, còn tốt cho cả hai.

Túc Kỳ bị anh ôm chặt cứng, phần cổ liên tục bị anh dùng môi day day, cảm giác vô cùng ngứa ngáy.

Cô không dám kêu to, chỉ sợ Tử San trên lầu nghe thấy lại rắc rối lớn.

- Có...!có thể làm nhanh hơn được không? Tôi ở trong này cũng khá lâu rồi, nhỡ Tử San nghi ngờ!

Túc Kỳ ấp úng đề nghị.

Cô thừa biết bản thân không thể thoát khỏi Hoắc Kiến Trường, thà chấp nhận để anh thỏa mãn, còn hơn dây dưa không dứt, thành ra bị phát hiện.

Lông mày Hoắc Kiến Trương nhếch lên.

Chưa từng có một ai dám mở lời đề nghị với anh, ngoại trừ Túc Kỳ.

Đương nhiên, anh sẽ sẵn sàng chiều theo ý cô.

Hoắc Kiến Trường dùng hai tay bám lấy eo Túc Kỳ, sau đó nâng bống cô lên, giống như đang bế em bé.

Làn da trắng nõn của Túc Kỳ đã đỏ ửng, xấu hổ vô cùng, bị anh đặt ngồi lên trên bồn rửa mặt, liên tục xoa nắn vuốt ve khắp nơi trên cơ thể.

Vài bong bóng xà phòng còn vương lại trên ngực Túc Kỳ, mùi thơm dịu thoang thoảng càng kích thích sống mũi Hoắc Kiến Trường.

Vòm họng anh di chuyển lên, xuống theo đường đi của mắt, điểm nhìn chạm tới nơi đẫy đà cao vút, hồng hào, lập tức nuốt nước bọt.

- Mẹ kiếp! Tại sao tôi lại có thể nghiện cô đến điên dại như thế này chứ?

Hoắc Kiến Trường đê mê nhìn ngắm, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên hai *** *** ***, đoạn há

miệng ngoạm chặt lấy.

- Ừm! Đừng!

Túc Kỳ bị anh kích thích, lập tức ưỡn cao ngực chịu trận.

Đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu di chuyển loạn xạ lên bầu ngực cô, không muốn tách rời.

- Tôi còn phải đi thăm cha mẹ!

Túc Kỳ bắt đầu chống chế.

- Muộn rồi! Mai đi sau!

Hoắc Kiến Trường gạt ngang.

- Nhưng...!nhưng mẹ tôi...!

Cô còn chưa nói hết câu, anh đã kéo đầu Túc Kỳ thấp xuống, sau đó đè lên đôi môi anh đào

của cô, hôn ngấu nghiến.

Môi dưới căng mọng liên tục bị Hoắc Kiến Trường dùng răng cắn nhẹ, làm cho Túc Kỳ rên rỉ kêu đau.

- Nhẹ thôi!

Bàn tay cô không có điểm tựa, đành phải ôm chặt lấy đầu anh, từng ngón tay luồn qua những sợi tóc mềm đen bóng.

Hoắc Kiến Trương vừa hôn Túc Kỳ say đắm, vừa cầm chân của cô đặt sang hai bên hông anh.

Eo lưng rắn chắc trở thành điểm trụ của Túc Kỳ.

Cô quấn chặt lên cơ thể anh, nước nhỏ xen lẫn mồ hôi hòa trộn cùng nhau, nhiệt độ lúc này bắt đầu trở nên nóng rực.

Túc Kỳ bị anh hôn đến tê tái, toàn bộ mật ngọt được anh hút cạn.

Cô đầu dám chống cự, vừa bị anh tấn công khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể, vừa thấp thỏm lo sợ bị người nhà phát

hiện.

Giọng nói của Hoắc Kiến Trường đã trở nên khàn đục, nhẹ nhàng trấn an cô:

- Yên tâm! Toàn bộ chi phí chữa trị của mẹ cô đều do tôi thanh toán hết! Bác sĩ tiến hành trị

liệu là Mr.

Jacktra!

Mr.

Jacktra chính là vị bác sĩ nổi tiếng nhất người Mỹ, được mệnh danh là "thìa vàng" trong giới y học.

Nếu bà Điềm Hinh được đích thân bàn tay ông ấy chữa trị, tỉ lệ sống khỏe mà không để lại di chứng sẽ rất cao.

Trong khi Túc Kỳ vẫn còn đang mải mê suy nghĩ về câu nói vừa rồi của anh, chợt cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng.

Hoắc Kiến Trương bế cô đến bên cạnh Vòi nước, ấn nút cho nước chảy ra từ phía trên.

- Anh làm gì vậy?

LP

Túc Kỳ ướt nhẹp từ trên xuống dưới, liên tục phải ngửa cổ vuốt mặt.

Giữa hai kheo đùi cô, vật nóng bỏng cứng ngắc bắt đầu tiến hành ve vãn.

Hoắc Kiến Trương thích thú đỡ cô bằng một tay, tay còn lại nhẹ nhàng di chuyển xuống nơi mật hiểm, dùng ngón trỏ vuốt dọc hai bên cánh hoa.

Ngay khi bàn tay anh chạm tới vùng nhạy cảm, Túc Kỳ lập tức co giật, bàn tay đang luồn qua tóc anh càng thêm nắm chặt hơn.

- Ngón tay hơi dài, có thể sẽ đau một chút!

Hoắc Kiến Trường mơ hồ nhắc nhở.

Túc Kỳ sợ hãi, liên tục lắc đầu phản đối:

- Không! Đau chết mất! Ôi!

Những lời cô nói đều không lọt tại Hoắc Kiến Trường.

Ngón tay trỏ hư hỏng đã luồn sâu vào nơi huyệt động ấm áp từ khi nào, hung hăng khuấy đảo bên trong.

Ngón tay cái của anh thì đặt ở bên ngoài, ra sức kết hợp cùng ngón trỏ, trong ngoài miết nhẹ, lúc thì mạnh, lúc thì lại rất đỗi ôn nhu.

Cơ thể mỏng manh của Túc Kỳ cứ thế bị anh công kích, Phía dưới bị bàn tay thô ráp tấn công, trên ngực lại phải chịu những lần hôn miết mạnh mẽ của đầu lưỡi người đàn ông cường tráng kia, chân tay cô sớm đã mềm nhũn.

- Không chịu nổi nữa! Ừm! Đừng!

Túc Kỳ rên rỉ trong miệng, nước mát liên tục chảy vào mắt, làm cô đành phải nhắm lại, khó chịu vô cùng.

Hoắc Kiến Trường vô cùng mãn nguyện trước thái độ của cô.

Trêu ghẹo huyệt nhỏ chán chê, anh mới lưu luyến rút tay trở ra.

Anh ôm Túc Kỳ thêm chặt, hai chân cô vẫn quặp chặt lấy eo anh, thở hổn hển.

- Thả lỏng ra! Tôi bắt đầu đi vào!

Hoắc Kiến Trương ghé sát bên tại cô thủ thỉ.

Cùng với đó, vật nam tính sớm đã trưởng to, vươn thẳng như thú dữ cổ đại, tìm nơi ẩm ướt, ấm áp mà đâm vào.

Túc Kỳ sợ hãi vòng tay lên cổ Hoắc Kiến Trường, nắm lấy tóc anh mà kêu lên thống khổ.

Không gian chật hẹp này khiến Hoắc Kiến Trường đi vào lần nào cũng đều rất khó, mặt anh thoáng nhăn lại.

Hơi thở của người con gái xinh đẹp càng lúc càng gấp gáp.

Hoắc Kiến Trường đành phải lên tiếng an ủi lần nữa:

- Mới được một phần ba, bám chặt vào!

Chỉ mới vậy mà Túc Kỳ đã đau điếng.

Nghe anh nói, cô run rẩy bám chặt anh hơn, cắn môi mà cam chịu.

Phần eo Hoắc Kiến Trương bắt đầu luận động, dùng tay giữ lấy mông Túc Kỳ, kết hợp cùng hồng eo đâm thẳng vào sâu nhất bên trong.

Phía dưới dường như bị xé rách.

Túc Kỳ quá đau mà khóc rưng rức, dùng tay bịt thật chặt lấy miệng, ngăn không để âm thanh phát ra to hơn.

Cánh hoa mềm nhỏ ôm siết lấy vật nam tính khủng bố, làm cho Hoắc Kiến Trường gần như phát điên.

Anh không chịu được nữa, bế xốc Túc Kỳ bước về phía bồn tắm.

Mỗi lần di chuyển, thứ trụ nam tính kia đều va chạm kịch liệt trong nơi bé nhỏ, làm Túc Kỳ thở càng lúc càng gấp hơn.

Anh đặt cô nằm ngửa xuống nền phòng tắm, sau đó điên cuồng tấn công cô với những cú thúc thật mạnh, tốc độ vô cùng nhanh.

Túc Kỳ toàn thân ướt nhẹp, mái tóc dài rủ xuống trước mặt, làn da vì bị kích thích mà đỏ ửng, trông cô vô cùng quyến rũ.

Hoắc Kiến Trường vừa luận động eo toàn lực, vừa cúi đầu liếm láp, hôn cố âu yếm.

Một tay

giữ hông Túc Kỳ, tay còn lại đổi bên xoa nắn hai bầu ngực căng tròn.

- Ưm...!ưm...!Hoắc...!ÁI!

Túc Kỳ rên rỉ yêu kiều, khó nhọc thốt ra vài câu.

Tiếng kêu nỉ non càng thêm kích thích Hoắc Kiến Trường, khiến anh sung sướng đến cực điểm.

Chừng ba mươi phút sau, Hoắc Kiến Trương lại dùng tay lật sấp Túc Kỳ xuống, hung hăng tiến vào từ phía sau.

- Aaaa! Không chịu nổi rồi! Hoắc Kiến Trường, anh mau ra!

Túc Kỳ kêu rên khẩn khoản, mỗi nhịp Hoắc Kiến Trương đẩy sâu, cô đều giãy giụa một cách đầy khổ sở.

Anh giữ chặt mông cô, cúi đầu hôn lên gáy Túc Kỳ, hông eo luận động kịch liệt, tốc độ đẩy nhanh gấp rút.

- Hmmmm! Aaaa!

Hoắc Kiến Trường gầm lên một tiếng, sau đó thỏa mãn trút sạch toàn bộ tinh hoa của mình vào bên trong cơ thể Túc Kỳ.

Lúc này, anh và cô mới tách rời nhau, nằm vật trên đất thở hổn hển.

- Thích không?

Hoắc Kiến Trường đắc ý cất giọng hỏi cô.

Túc Kỳ không đáp, uất ức nằm im bất động.

Anh chồm người về phía Túc Kỳ, mặc cho cô liên tục đẩy ra, cười cười nâng cằm Túc Kỳ lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình:

- Em là của tôi! Chỉ được là của tôi! Cơ thể này, con người này, kẻ nào động vào, tôi giết sạch!

Cách trả thù tốt nhất mà anh dành cho cô, chẳng lẽ lại là sự chiếm hữu cuồng bạo về thể xác? Túc Kỳ cay đắng suy nghĩ trong đầu, mệt mỏi để mặc Hoắc Kiến Trường dùng khăn lau người cho cô, sau đó lại cẩn thận giúp cô mặc đồ ngủ.

Ngoài phía cửa phòng tắm, một bóng người thon nhỏ đang đứng im lặng, hai bàn tay nắm lại thật chặt.

Nghe tiếng động, kẻ kia quay mặt, lập tức bỏ chạy!

Cạch!

cửa nhà tắm được mở ra.

Túc Kỳ run run bước ra trước, hai đầu gối chân đánh vào nhau cầm cập.

Hoắc Kiến Trường theo sau, trên môi vẫn còn vương lại nụ cười thỏa mãn.

Cộp!

Bàn chân Túc Kỳ vô tình giẫm phải một thứ gì đó.

Cô nhấc chân, cúi xuống nhặt lên xem.

Là cặp tóc của Vương Tử San!