- Cậu đang nói cái gì vậy, Hoắc Kiến Trương? Tôi có nghe nhầm hay không? 

Ba giờ trước, tại quân đội chính phủ cấp cao quốc gia... 

Hoắc Kiến Trương ăn mặc tương đối giản dị với bộ đồ thể thao rộng rãi, giày Buscemi 100 MM Diamond ôm trọn bàn chân cứng cáp, mái tóc để bồng, không vuốt keo tạo nếp như thường ngày.

Ngồi đối diện anh là Tổng cục chỉ huy cấp cao Quân Dư Sinh, ông đã ngoài năm mươi tuổi, trên vai đính một rải quân hàm. 

Đột ngột, Hoắc Kiến Trường lù lù đến đây, đem trả lại quân phục và các hàm vị, chỉ nói đúng một câu duy nhất: 

- Tôi xin từ chức, rút lui khỏi hàng ngũ quân đội! 

Quân Dư Sinh không dám tin vào những gì chính tại mình nghe thấy, trợn tròn mắt hỏi lại anh lần nữa: 

- Tuổi trẻ các cậu, để đạt đến bậc hàm cao cấp này rất rất hiếm có.

Cậu là người đầu tiên trong hơn ba mươi năm chiêu binh khiến tôi phải ngạc nhiên và kính trọng.

Hoắc Kiến Trương, có thể nói cho tôi biết, lý do gì khiến cậu từ bỏ? 

Hoắc Kiến Trương xin rút khỏi quân đội, đây là một điều thật đáng tiếc.

Mặc dù tính cách của anh nóng nảy, làm việc theo cảm tính, thế nhưng đứng trên phương diện bày mưu tính trận, Hoắc Kiến Trương lại là một nhân tài hiếm có. 

Anh đánh mắt ra phía xa xăm, nhìn các quân sĩ mới nhập đang hăng say tập luyện, phút chốc lại nhớ về bản thân của mình năm năm về trước cũng đã nỗ lực giống như họ đến thế nào. 

Nhưng mà... 

- Tôi không xứng đáng làm Thừa tướng! 

Một lời này nói ra, Quận Dư Sinh lại càng không hiểu.

Cái gì mà không xứng, thật nhảm nhí! 

- Cậu nói rõ hơn, được chứ? Hãy tìm cho tôi một lý do thuyết phục, nếu không, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý! 

Hoắc Kiến Trường khẽ cười, hai tay đan lên đùi, thở dài đầy bất lực: 

- Ông biết đã biết tôi vốn dĩ tồn tại hai nhân cách, phải không? 

Về vấn đề này, Quân Dư Sinh cũng đã ngầm biết.

Ông không đáp, chỉ gật đầu khẳng định. 

Ngừng một lát, Hoắc Kiến Trương nói tiếp: 

- Từ sau cái chết của hôn thê, nhân cách thứ hai của tôi càng tái phát mạnh mẽ.

Tôi...!ưa bạo lực! À không, phải nói là cực kỳ nghiện bạo lực! 

Quân Dư Sinh hít sâu một hơi.

Không khí trong phòng dường như thêm ngột ngạt, mặc dù chỉ có ông và người thanh niên tuấn mỹ này. 

Hoắc Kiến Trương đột ngột dùng hai tay ôm đầu, giọng nói đã trở nên mất bình tĩnh: 

- Cô ấy nói không sai, loại người như tôi không xứng làm Thừa tướng.

Tôi thường đánh mất kiểm soát của hành động.

Mỗi khi tâm trạng nổi điên, rất dễ làm đối phương tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần.

Thế nhưng, xong việc, tôi dường như quên sạch những gì bản thân đã làm! 

Anh ngừng ôm đầu, hai mắt vành đỏ, ngẩng lên nhìn Quân Dư Sinh đầy khổ sở: 

- Có lẽ, tôi nên lui về kinh doanh.

Nếu không, tôi chỉ e, một ngày nào đó, khi lý trí hoàn toàn bị nhân cách thứ hai chi phối, bản thân tôi sẽ cầm súng, bóp cò, giết chết nhiều người vô tội cũng chưa biết chừng! 

Nói ra được những lời này, Hoắc Kiến Trường cũng cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hai từ "Thừa tướng" gánh trên vai của anh đã quá nặng.

Nhất là khi vì cái chết oan ức của Huệ Phi xảy ra, tất cả lại khiến anh trở nên điên cuồng hơn.

Hành động tổn thương Túc Kỳ, lấy bạo lực để giải tỏa bức bối, càng ngày càng thêm khủng khiếp. 

Lần nào xong việc, Hoắc Kiến Trường đều tự nhốt mình trong tủ quần áo đóng kín, lẩm bẩm hàng ngàn lần câu "xin lỗi".

Bác sĩ tâm lý riêng của anh cũng đã hoàn toàn bất lực.

Mặc dù Hoắc Kiến Trường đã cố gắng kìm chế, nhưng sau khi chịu đả kích, tất cả lại đâu vào đấy.

Cho nên, lúc đưa Túc Kỳ trở lại thành phố, anh đã ngầm cảnh cáo, nếu cô nhẹ nhàng với anh, anh sẽ ôn nhu hơn rất nhiều.

Khổ nỗi, tính cách của Túc Kỳ vốn bướng bỉnh và kiêu hãnh, lại càng chọc điện Hoắc Kiến Trương hơn.

Giữa mảnh rừng tăm tối, Túc Kỳ cô độc ôm chặt ngọn cây, cố gắng ngăn tiếng khóc sợ hãi sắp sửa phát ra ngày một lớn.

Cô dùng răng cắn chặt môi, không dám nhúc nhích, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía ba con sói đói.

Bất ngờ, cành cây được Túc Kỳ bám vì chịu lực quá mạnh, đột ngột kêu rắc lên vài tiếng, sau đó rơi bộp xuống dưới đất.

Tiếng động không lớn, nhưng giữa màn đêm lạnh lẽo, kết hợp cùng bản năng rình mồi của lũ sói đói, vị trí nơi Túc Kỳ lẩn trốn nhanh chóng bị sói phát hiện ra.

Con sói đầu đàn như vớ được vàng, lập tức lao vọt đến bên gốc cây Túc Kỳ đang bám, ngửa cổ tru lên một tràng thật dài.

Chúng khịt mũi đánh hơi, dãi nhớt nhểu ra ngày càng nhiều, liên tục dùng móng vuốt sắc nhọn cào cào vào gốc cây, điên cuồng tru lên the thé.

Chỉ cần Túc Kỳ rơi xuống, coi như tính mạng của cô sẽ bỏ ngay tại đây.

Túc Kỳ càng ra sức ôm chặt thân cây, lòng bàn chân vì đã giữ trong một tư thế khá lâu, cuối cùng cũng tê cứng.

Túc Kỳ khóc không ra nước mắt, nghiến chặt răng, lồng ngực đập mỗi lúc một nhanh và gấp gáp hơn.

ở cành cây phía trên, một con rắn hổ mang lâu đời nghe động thức dậy, phình mang ngóc đầu nhìn xuống.

Vì trời tối, Túc Kỳ không phát hiện ra sự hiện diện của con rắn.

Cứ như vậy, cô vô tình bị bao vây bởi hai thế lực khủng khiếp nhất trong rừng sâu, rắn hổ mang và sói đói....