- Thế nào? Mọi chuyện ổn thỏa chứ? 

Tại công viên nước ngầm ParLor, tầng vui chơi số hai... 

Túc Kỳ mặc quần jean màu đen bó sát, áo croptop be hở bụng, cố tình để lộ vùng eo thon nhỏ vô cùng quyến rũ.

Mái tóc dài uốn cong bay tán loạn trong gió chiều, chiếc kính râm phá cách trên mắt vẫn không thể che hết được vẻ xinh đẹp quyến rũ đến mê đắm của cô. 

- Anh hẹn tôi ra đây làm gì? 

Cô tựa lưng lên tấm phản kính, miệng nhai kẹo cao su, thỉnh thoảng lại thổi bong bóng, còn chẳng buồn liếc nhìn người đàn ông lịch lãm bên cạnh. 

Hoắc Viên Mộ lại khác, anh ta mặc vest âu cắt may tỉ mỉ, đưa mắt nhìn xuống phía dưới đại sảnh, nơi nhộn nhịp chen chúc toàn người là người. 

- Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi hay sao? Cô thừa biết mục đích tôi hẹn gặp, còn hỏi đểu? 

Nghe Viên Mộ nói, Túc Kỳ chỉ nhếch môi cười nhạt.

Cô gập bàn tay phải thành tư thế bắn súng, sau đó chĩa về hướng cậu nhóc đang nô đùa đằng trước, nháy mắt làm điệu bóp cò. 

- Pằng! Người đã trúng đạn chưa? 

Trước sự thân thiện của cô, cậu bé con ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Nhìn đám trẻ con vô lo vô nghĩ như thế này, trong lòng Túc Kỳ cũng vui vẻ hơn rất nhiều. 

Viên Mộ chờ lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời của cô, anh ta vô cùng sốt ruột, bèn điện tiết nắm lấy khuỷu tay của Túc Kỳ, gằn giọng hỏi lại lần nữa: 

- Tôi đang hỏi cô, mọi chuyện thế nào rồi? 

- Bị điên à? 

Túc Kỳ nhăn mặt khó chịu, bực mình hất mạnh bàn tay Viên Mộ ra khỏi người.

Anh nào em nấy, hành động thô lỗ chẳng khác gì nhau.

Chí ít, mỗi lần Hoắc Kiến Trường làm Túc Kỳ tổn thương về thể xác, anh sẽ đều ném hoặc quẳng thuốc bôi cho Túc Kỳ bằng một bộ mặt rất 

không tình nguyện. 

Túc Kỳ thở dài ra tiếng, nhàn nhạt đáp: 

- Chậc...!Anh Mộ đây là đã nghe nhầm rồi phải không? 

Nét đờ đẫn thoáng ẩn hiện trong ánh mắt thâm hiểm của Hoắc Viên Mộ.

Anh ta lập tức co người, cẩn thận nhìn Túc Kỳ đầy thăm dò: 

- Cô nói thế là có ý gì? 

- Chuyện riêng của tôi và Hoắc Kiến Trường, không cần người thứ ba can thiệp.

Anh Mộ đây nghe hiểu thế nào lại nhầm thành tối đồng ý? 

Túc Kỳ nhìn Viên Mộ, khó hiểu nhắc lại lần nữa. 

Tuy nhiên, Viên Mộ đã tức đến cay xè hai mắt.

Nếu không nể mặt Túc Kỳ là con gái, chắc chắn anh ta đã vung tay đấm cho cô một trận nhừ tử. 

- Vậy thì cô còn lén lút lấy giấy bán thân làm gì? Đây cũng chính là một trong những giao kèo của hai chúng ta! 

Giọng nói của Viên Mộ đã trở nên mất bình tĩnh.

Anh ta nghiến răng, gằn giọng thốt ra từng chữ.

Người phụ nữ này dám chơi đùa, giỡn mặt với anh ta ư? Rõ ràng hôm qua, lúc Kỳ đã im lặng không từ chối, vậy mà bây giờ lại tráo trở ra mặt. 

Cô chỉ cười.

Phải! Nhờ có Hoắc Viên Mộ gợi ý, Túc Kỳ đã lấy cắp thành công khế ước bán thân của cô từ tay Hoắc Kiến Trường.

Nếu không có anh ta tiết lộ, Hoắc Kiến Trương rất giỏi phát hiện mùi thuốc dù chỉ là một lượng nhỏ nhất, có lẽ kế hoạch này của Túc Kỳ sẽ không thành công. 

Cô thừa biết tính cách anh rất đa nghi, nhất là khi trông thấy Túc Kỳ thay đổi so với thường ngày.

Do vậy, chỉ còn cách duy nhất, đó là khiến Hoắc Kiến Trường mê đắm trong dục vọng, 

nhất thời không kịp phòng bị, liền một đường dính bẫy. 

Túc Kỳ muốn lén lút ăn trộm cũng không thể được.

Bởi bất kể khi nào Hoắc Kiến Trường đi vắng, anh sẽ mở camera trong phòng.

Thuộc hạ của anh có nhiệm vụ kiểm soát hệ thống theo dõi trong suốt quá trình ông chủ không có mặt, nhận thấy điểm đáng nghi, lập tức xông đến bắt giữ. 

Viên Mộ nghĩ mãi vẫn không hiểu, làm thế nào Túc Kỳ có thể dễ dàng lục lọi đồ đạc của Hoắc Kiến Trường trong một khoảng thời gian rất dài mà không bị phát hiện.

Hơn nữa, Hoắc Kiến Trương tính cách cẩn thận tuyệt đối, cuối cùng lại cay đắng dính bẫy. 

Túc Kỳ nhằm hờ hai mắt.

Nhớ lại ngày hôm qua, chính tay cô đã phải hạ nhục bản thân đến mức bật khóc, chỉ để cải thuốc mê liều nặng vào trong chính phần dưới của mình.

Còn Hoắc Kiến Trường, khi đã cùng cô âu yếm đến bước này, toàn bộ lý trí của anh đã hoàn toàn mất sạch, đầu còn phân biệt được đâu là thuốc, đâu là mùi hương nước hoa trên da thịt đê mê. 

Trầm ngâm một lúc, Túc Kỳ bèn ngửa cổ lên cao, vừa nhìn những con quay đủ màu sắc đang xoay tít trên trần, vừa giễu cợt nói tiếp: 

- Dù sao tôi cũng nên cảm ơn anh đã tiết lộ về khả năng đặc biệt của Hoắc Kiến Trương.

Nhưng anh Mộ à, trong mắt tôi, Hoắc Kiến Trường chỉ là cầm thú hoan dục.

Còn anh, hãy thử vắt tay lên trán mà nghĩ lại xem, âm mưu toan tính muốn hại chết chính em trai của 

mình, liệu anh có đủ tư cách xách dép cho Hoắc Kiến Trương hay không? 

Dứt lời, Túc Kỳ kiêu hãnh rời đi, để lại một mình Hoắc Viên Mộ nhăn mặt cười khẩy đầy căm hận.

Chỉ là một ả diễn viên quèn hạng A, vậy mà gan to hơn trời, lên mặt dạy đời đại thiếu gia nhà họ Hoắc. 

Ánh mắt sắc như lưỡi dao của Viện Mộ nhìn xoáy sâu về hướng bóng lưng yêu kiều của Túc Kỳ, hai bàn tay vo tròn thành nắm đấm. 

Chó chết! 

Viên Mộ hếch mặt chửi thề, lập tức rút điện thoại, gấp rút trao đổi kế hoạch ngầm tiếp theo. 

Dưới ánh đèn tối tăm trong căn phòng ngủ xa hoa, Hoắc Kiến Trương ngồi lặng lẽ trên ghế, đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm về phía giường ngủ, tại vị trí Túc Kỳ vẫn nằm, tâm tính trở nên đầy phức tạp. 

Đây đã là điếu thuốc thứ hai mươi tám mà Hoắc Kiến Trường hút, kể từ sau khi Túc Kỳ đóng cửa bỏ đi. 

- Chả trách gì lại ngoan ngoãn như con mèo con! 

Anh cười nhạt, vo tròn vỏ hộp thuốc, ném mạnh về phía giường ngủ.

Cạy tủ cũng giỏi lắm, động tác thuần thục chẳng khác gì dân ăn trộm chuyên nghiệp.

Nghĩ lại dáng vẻ sợ sệt, 

luống cuống của Túc Kỳ khi đang lúi húi cay tủ gỗ chứa bản khế ước lúc trước, Hoắc Kiến Trương không nhịn được liền phì cười chua chát. 

Cô gấp gáp muốn thoát khỏi anh đến mức, ngay cả vị trí nằm ngất của anh bị xê dịch, Túc Kỳ cũng hoàn toàn không phát hiện ra.

- Em nghĩ, tôi dễ dàng để em dắt mũi như vậy cơ à?

Chẳng qua, vào thời điểm Túc Kỳ đang đạt cực khoái, Hoắc Kiến Trương không muốn khiến cô mất cảm xúc, bèn sẵn sàng hưởng trọn thứ thuốc mê được chuẩn bị sẵn kia.

Khi ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng ở nơi đó, một nét ẩn ý thoáng qua trong đầu anh.

Cô gái nhỏ kia quả thực rất ngốc nghếch và liều lĩnh.

Nghĩ ra được trò này, anh là lần đầu tiên và duy nhất được chiêm ngưỡng.

Hoắc Kiến Trường liếc nhìn đồng hồ.

Đã bảy giờ ba mươi hai phút tối.

Buổi tối là thời điểm tốt nhất để giao thoa tình cảm, giải quyết mâu thuẫn.

Tin tức truyền về, định vị nơi Túc Kỳ đang xuất hiện nằm tại nhà hàng hải sản Dực Quân, một trong những địa điểm ăn uống lớn nhất thành phố.

Hoắc Kiến Trương ngồi dậy, với lấy áo khoác lông cừu trùng tới đầu gối, cổ áo bé cao, dựng đứng che lấp một phần ba gương mặt tuấn mỹ, mái tóc tơ bồng để rối, lại cẩn thận xịt chút nước hoa Pháp, là mùi hương mà Túc Kỳ thích nhất.

Anh vươn vai mấy cái, mười ngón tay đan xen vào nhau làm động tác khởi động.

Ngay sau đó, toàn bộ hệ thống đèn chiếu sáng trong hầm để xe được mở ra, vệ sĩ đứng gọn tại các vị trí đã được phân định sẵn, nghiêm chỉnh canh giữ biệt thự không chút nhúc nhích.

Một dải xe sang đủ loại bóng loáng, choáng ngợp trước ánh hào quang.

Hoắc Kiến Trương tùy tiện chọn một chiếc McLaren màu đỏ, điều khiển vô lăng bằng tay trái, tay còn lại gõ gõ lên đùi dài, trực tiếp phóng vọt ra bên ngoài với tốc độ cực đại..