- Canh giữ cô ta thật nghiêm ngặt! Kẻ nào để cô ta trốn thoát, tôi vặn gãy cổ kẻ đó! 

Trước khi rồ ga rời đi, Hoắc Kiến Trường còn không quên đưa mắt lườm toàn bộ người làm và vệ sĩ một lần.

Kẻ nào người nấy không rét mà run, sợ sệt cúi rạp đầu tuân lệnh. 

Túc Kỳ đã tỉnh lại, toàn thân đau nhức vô cùng.

Cô vừa đặt hai chân xuống giường, cả người tự động đổ rạp, khó nhọc kêu lên. 

Hai đầu gối chân đập mạnh vào nhau, run rẩy từng hồi.

Cô sợ sệt kéo cạp váy ngủ, phát hiện hai bắp đùi chi chít dấu răng cắn đó của Hoắc Kiến Trương, kéo dài lên tận vùng cấm. 

- Ôi chao! 

Túc Kỳ xuýt xoa khổ sở, lông mày chau lại.

Chỗ đó lại sưng vù, còn thoang thoảng mùi rượu vang.

Đêm hôm qua, trong khi Túc Kỳ ngất đi, Hoắc Kiến Trương cầm thú tới mức đổ rượu vào nơi ẩm ướt của cô, sau đó điên cuồng thưởng thức. 

Lần này, Túc Kỳ không khóc, cắn chặt môi chống tay đứng dậy, tập tễnh bước về phía cửa phòng.

Cô muốn đi tắm, gột sạch những dấu vết hoan ái còn sót lại của đêm hôm qua. 

Tay nắm cửa vừa mới vặn ra, bên ngoài là mười vệ sĩ đứng chặn hai bên lối đi.

Utan phụ trách kiểm soát, đang tỉ mỉ dặn dò cấp dưới.

Vừa trông thấy gương mặt tái xanh của Túc Kỳ, Utan vội vã chạy lên ngăn cản: 

- Vương tiểu thư, ngài Hoắc đã có lệnh, tiểu thư không được rời khỏi đây nửa bước! 

- Em muốn đi vệ sinh! 

Đôi môi Túc Kỳ khô nứt, trắng bệch mấp máy. 

Utan thu tay về, để cho cô rời đi.

Mỗi bước Túc Kỳ đi vô cùng khó khăn, phải bám tay lên tường, lết từng bước nhỏ.

Nhìn bóng lưng cô độc của cô, trong lòng Utan bỗng dấy lên cảm xúc lạ thường. 

- Để mình tôi ở lại trông cô ấy.

Các cậu mau ra bãi sau tập luyện! 

Utan bình thản nhắc nhở. 

Lúc này, trên tầng chỉ còn lại mình anh và Túc Kỳ.

Túc Kỳ bước đi đến đâu, Utan lại lặng lẽ đi theo phía sau cô tới đó. 

- Aaaa! 

Túc Kỳ loạng choạng ngã dụi trên đất. 

Utan muốn chạy tới đỡ, nhưng Túc Kỳ đã cắn răng đứng dậy, tiếp tục bám tường bước tiếp.

Nghị lực của cô không hề tầm thường, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cô vẫn có thể tự mình đứng dậy. 

Tầm mắt Utan chợt dừng lại trên bắp chân và phần gáy trắng ngần của Túc Kỳ.

Đâu đâu cũng là những vết cắn, bầm tím, bằng chứng của một trận hoan ái vô cùng bạo lực và khủng khiếp. 

- Utan! 

Túc Kỳ thở dài, thều thào gọi anh. 

Nghe tiếng cô, Utan vội chạy tới, chưa kịp hỏi gì Túc Kỳ liền đưa tay bám lấy bắp tay anh, khuôn mặt tái mét: 

- Utan! Đỡ em chút! Em...!không chịu nổi nữa! 

Dứt lời, Túc Kỳ thả lỏng cơ thể ngã dúi vào lòng Utan, hôn mê bất tỉnh.

Utan vô cùng hoảng loạn, vội vàng bế xốc cô lên, sau đó chạy thục mạng xuống dưới tầng lầu, hò hét cấp dưới mau chóng báo tin cho Hoắc Kiến Trường. 

Túc Kỳ được đưa thẳng tới bệnh viện quốc tế thành phố, gấp rút cấp cứu. 

Chỉ chưa đầy ba mươi phút sau khi được báo tin, Hoắc Kiến Trương lập tức có mặt. 

- Chuyện gì thế hả? Tôi bảo các cậu trông chừng cô ấy cho thật tốt cơ mà? Cuối cùng xảy ra cái quái gì đây? 

Hoắc Kiến Trường túm lấy cổ một vệ sĩ, gằn giọng chất vấn. 

Utan vừa làm các thủ tục nhập viện cho Túc Kỳ xong, trở về liền trông thấy cảnh này.

Anh lấy hết can đảm, bước tới trước mặt Hoắc Kiến Trương ngăn cản: 

- Hoắc tiên sinh! Đây không phải lỗi của cậu ấy! 

Nghe anh nói, Hoắc Kiến Trường thu tay lại, hừ lạnh vặn ngược: 

- Ý cậu là do tôi? 

- Đúng vậy, thưa Hoắc tiên sinh! 

Utan không nhẫn nhịn, gật đầu khẳng định chắc chắn. 

Chỉ cần nhìn bóng lưng cô độc đến đáng thương của Túc Kỳ, Utan không thể nào ngồi im được.

Nhất là khi cô gọi anh, buông xuôi mọi thứ, ngả vào lòng anh một cách an toàn và tin tưởng đến như thế. 

- Cậu nói cái gì? Thử nói lại cho tôi xem! 

Hoắc Kiến Trường trầm giọng, đáy mắt lộ ý tức giận thấy rõ.

Ngay khi nhận được tin báo Túc Kỳ nhập viện, trong lòng Hoắc Kiến Trương nóng như lửa đốt, gấp rút tạt đầu các xe lưu thông khác, đạp ga tăng tốc lao vút tới bệnh viện. 

Utan nhìn thẳng vào chủ nhân của mình, dứt khoát nói một tràng: 

- Ngài hành hạ cô ấy cả đêm.

Thử hỏi, một người con gái yếu ớt như vậy làm sao có thể chịu nổi nhu cầu sinh lý khủng khiếp kia cơ chứ? 

Hoắc Kiến Trường hít sâu một hơi, đoạn đưa tay vo thành nắm đấm, nổi điên đấm mạnh lên tường, làm cho các khớp ngón tay như sắp vỡ nứt, nhưng tuyệt nhiên anh không cảm thấy đau. 

Một cảm giác thất vọng cực điểm ùa về.

Hoắc Kiến Trường dùng hai tay ôm lấy đầu, và mái tóc tới rối bù, tấm lưng to lớn run rẩy sợi 

hãi.

Anh chỉ muốn giữa hai người có một đứa con để ràng buộc, không nghĩ lại khiến Túc Kỳ đau đớn tới như thế. 

- Người nhà của bệnh nhân Túc Kỳ là ai? 

Nữ bác sĩ tuổi ngoài năm mươi mở cửa đi ra, trên tay còn cầm theo sổ ghi chú kết quả khám bệnh. 

Hoắc Kiến Trương vội vàng ngồi dậy, gật đầu đáp: 

- Là tôi...!Tôi là...!chồng của cô ấy! 

Ngay khi nghe anh giới thiệu mình là chồng của Túc Kỳ, nữ bác sĩ đã nhăn mặt đầy khó chịu, ánh mắt khinh thường nhìn anh. 

- Chồng ư? Được rồi! Anh đi theo tôi! 

Theo lời bà ta chỉ, Hoắc Kiến Trường đi theo vào trong phòng làm việc, được chỉ định ngồi xuống ghế đối diện. 

Bà là Đĩnh Chi, nữ bác sĩ có tiếng trong bệnh viện quốc tế. 

- Anh có xu hướng SM phải không? 

Khóe môi Hoắc Kiến Trương giật thót.

Anh bối rối không biết phải trả lời sao, chỉ ngồi im nhìn Đĩnh Chi đầy ngượng ngùng. 

Bà thở dài, hai tay đan vào nhau, đặt trước mặt bàn, hừ lạnh nói tiếp: 

- Nếu anh vẫn có xu hướng SM, tôi đề nghị anh cần phải chấn chỉnh lại ngay.

Tử cung của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, phải an dưỡng trong một thời gian dài.

Còn tái phạm lần nữa, khả năng mang thai sẽ bị ảnh hưởng.

Anh nghe rõ chưa?.