Lý Phiên Phiên kinh hãi nhìn Túc Kỳ, nhất thời nuốt nước bọt vào trong.

Làm gì có chuyện Túc Kỳ vẫn nhớ như in mọi sự việc đã xảy ra bốn năm về trước được? Không thể nào! 

Cô ta lắc đầu lia lịa, vội vàng giật lùi ra ngoài cửa, sau đó âm thầm muốn bỏ chạy.

Lý Phiên Phiên muốn gọi cho Utan, nhờ anh giúp đỡ, nhưng chân tay luống cuống, trong lúc gấp gáp còn làm rơi cả điện thoại văng vãi khắp nơi.  - Điện chết mất! 

Lý Phiên Phiên bò xuống bãi cỏ, nhặt từng mảnh vỡ điện thoại.

Đúng lúc đó, bàn tay cô ta chạm phải gót chân thon mịn của Túc Kỳ.

Cô đã đứng ở đó từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực, nụ cười tươi rói đến híp cả mắt. 

- Làm gì mà chạy như ma đuổi thế? 

Giọng nói của Túc Kỳ không lớn cũng không nhỏ, đủ để rót vào tai Lý Phiên Phiên từng chữ, chữ một.

Lý Phiên Phiên mồ hôi đổ đầy mặt, đưa tay quệt ngang trán, nỗi sợ hóa thành cơn giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi, vùng vằng đứng phắt dậy, giờ thay hất mạnh Túc Kỳ ra sau. 

- Đừng bám theo tôi nữa! 

Cô ta hét ầm lên, mái tóc dài bù xù, xõa sợi trước mặt. 

cú đẩy của cô ta không khiến Túc Kỳ ngã mà ngược lại.

Túc Kỳ bám tay vào cổ áo Lý Phiên Phiên làm điểm trụ, sau đó đẩy hông thẳng đứng, thuận lợi dùng chân gạt ngang chân Lý Phiên Phiên, dùng lực đạp một cước thật mạnh vào kheo chân cô ta. 

- Á..! 

Lý Phiên Phiên kêu ré lên, bị Túc Kỳ đạp liền ngã gục ra đất trong tư thế quỳ.

Cô ta vùng vằng muốn đứng dậy, Túc Kỳ lập tức giơ tay tát thẳng vào mặt Lý Phiên Phiên không chút thương tiếc. 

- Nói! Kẻ đầu sỏ là ai? 

Túc Kỳ gằn giọng nói chậm từng chữ.

Hai mắt cô phủ đầy một tầng sương mỏng, thỉnh thoảng bả vai nhỏ lại run lên vì giận dữ.

Bốn năm cô chịu oan, thống khổ sống trong ngục tù, cho đến tận bây giờ vẫn chưa nhận được một ngày tháng yên ổn.

Tất cả cũng chỉ vì đám người súc sinh này! 

Phần má bị tát của Lý Phiên Phiên đỏ ửng, đưa tay che mặt, ấm ức chối lia lịa: 

- Chẳng phải chị mất trí nhớ rồi hay sao? Cô ta đã nói thế cơ mà! 

Túc Kỳ cúi đầu nhìn Lý Phiên Phiên, từ sâu trong đáy lòng dần dần len lỏi một ngọn lửa tù hằn đang bắt đầu bốc cháy phừng phừng.

Phải, đúng là cô đã quên sạch sự kiện kinh hoàng năm ấy! Nhưng cũng nhờ lần gặp mặt cha mẹ và em gái trong bệnh viện khi trước, trí nhớ của Túc Kỳ đã dần dần hồi phục. 

Cha cô nói không sai, đúng là Túc Kỳ bị chấn thương vùng đầu, lại "may mắn" quên đi toàn bộ diễn biến xảy ra trước và sau tai nạn.

Nhưng thực chất, mọi thứ không hề đơn giản.

Phía sau tất cả là một chuỗi bộ mặt giả tạo, những tình cảm rẻ bèo như bọt xà phòng... 

Túc Kỳ ngửa cổ nhìn lên bầu trời đen đặc, ngay cả một bọng mây nhỏ cũng không thấy rõ.

Bàn tay cô nắm chặt một búi tóc của Lý Phiên Phiên, hai mắt nheo lại ngập tràn tia độc ác: 

- Cô, Vương Tử San, và cả Huệ Phi nữa, các người đóng giả thành nạn nhân, lừa phỉnh người thân của mình.

Giỏi! Giỏi lắm! 

Gần ba tiếng đồng hồ nằm ngủ thiếp đi trong tủ kín, Hoắc Kiến Trương cuối cùng cũng đã tỉnh.

Anh đẩy cửa bước ra, cảm thấy cơ thể và trạng thái tinh thần đã trở nên phấn chấn hơn rất nhiều. 

Hoắc Kiến Trương đặt tách cà phê xuống, nhàn nhã đứng dậy, liếc nhìn Utan bằng một nửa con mắt. 

- Cô ấy...!vẫn ổn chứ? 

Utan ngẩng cao đầu, ngạc nhiên nhìn Hoắc Kiến Trường.

Thái độ bình tĩnh này của anh khác hoàn toàn với những suy nghĩ đã được 

dự liệu trước mà Utan đã vạch sẵn trong đầu.

Sau vài phút sững sờ, Utan lúc này mới lấy lại bình tĩnh, đáp: 

- Túc Kỳ rất tốt.

Hoắc tiên sinh không nên quá lo lắng! 

Môi mỏng Hoắc Kiến Trương nhẹ nhàng cong.

Anh chỉ cần biết thế thôi cũng đủ mãn nguyện rồi.

Muốn chiếm được trái tim của người phụ nữ sắt đá kia, có lẽ, Hoắc Kiến Trường còn phải đeo đuổi vài năm, hoặc dùng toàn bộ phần đời còn lại....