- Hoắc tiên sinh, mọi thứ cần thiết đã được chuẩn bị xong hết rồi ạ! 

Hứa Vũ Lăng, quân nhân phụ trách tiếp tế đồ đạc phục vụ chiến tranh vừa chỉ vào kho hàng đã được chất thành đống trên máy bay, vừa lễ phép báo báo với Hoắc Kiến Trương. 

Trên đường băng, Hoắc Kiến Trường đứng lặng lẽ theo hướng ngược gió, hai tay chắp sau hông, chân đứng rộng bằng vai vững chãi mà quyết đoán.

Gió lạnh rít gào qua từng lọn tóc đen bồng bềnh, vuốt ve trên từng đường nét tuấn kiệt pha chút phiêu lãng của anh. 

Hoắc Kiến Trương mặc bộ quân phục rằn ri, đeo kính râm thời thượng, xương quai xanh thấp thoáng ẩn hiện trong cổ áo đính chặt quân huy, súng lục nạp đầy đạn giắt gọn bên hông.

Tác phong uy quyền thống soái này, đã mấy chục năm qua, Quận Dư Sinh chưa từng thấy có bất kỳ một ai qua mặt được anh. 

Tiếng động cơ máy bay ù ù phía trên đỉnh đầu, cánh quạt quay tít, quân nhân đã ngồi yên vị trí một cách đầy đủ. 

Chuyến đi này huy động hai mươi máy bay chiến đấu, số lượng quân sĩ lên tới năm trăm người, chưa kể hàng loạt vũ khí hạng nặng gồm đạn dược, súng ống và bom nổ,...!chất chặt trên các khoang chứa đồ. 

- Lieutenant general, what is he thinking?  (Dịch: Thượng tướng, ngài ấy đang nghĩ gì vậy?) 

Phi công người Anh Alex Ferson cảm thấy có chút tò mò bèn quay sang cơ phó hỏi dò.

Vị cơ phó lắc đầu tỏ ý không biết, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ, đã trễ hơn hai mươi phút. 

Sở dĩ, Alex Furson gọi Hoắc Kiến Trương như vậy, đó là vì sáng sớm hôm nay, nguyên soái Trần Quán Triều đích thân tới đây gặp riêng Hoắc Kiến Trường để trao đổi, bàn bạc một số công việc gấp.

Cuộc họp diễn ra chỉ trong chưa đầy ba mươi phút.

Tới khi ông trở lại khu tập kết quân binh, chức vụ của Hoắc Kiến Trường đã được hồi phục.

Không chỉ vậy, cấp hàm thăng hạng từ Thiếu tướng trở thành Thượng tướng, nắm giữ trong tay quyền lực tối cao. 

- Thiếu tướng Hoắc Kiến Trường tài giỏi hơn người, nắm binh duyệt quân vẻ vang tổ quốc.

Nay, theo chỉ thị của Tổng thống nước Vân và lệnh đề bạt thăng tiến của Bộ Quốc phòng, phòng Thiếu tướng Hoắc Kiến Trương lên hàm Thượng tướng! 

Một lệnh chỉ huy thốt ra từ nguyên soái Trần Quán Triều không chỉ khiến toàn bộ lực lượng quân đội sửng sốt, mà còn làm nhiễu động và phủ sóng toàn bộ giới báo chí.

Đây chính là vị Thượng tướng trẻ tuổi và tài năng nhất trong lịch sử nước Vân từ trước đến đây. 

Trái ngược với thái độ kính nể và ngưỡng mộ bội phần của những người xung quanh, Hoắc Kiến Trương lại vô cùng bình thản.

Đối với anh, chức vụ hay quyền hạn cũng chỉ là tên gọi.

Cái quan trọng nhất phải được thể hiện ở tài thâu tóm và nắm giữ, điều khiển bình quyền. 

Hai mươi phút này, Hoắc Kiến Trương vẫn đứng im trong một tư thế, ánh mắt sắc bén ẩn sau tầng kính đen chỉ nhìn về hướng Tây thành phố.

Biết sao được, tất cả bọn họ đều phải nghe theo sự chỉ huy của vị thiếu tướng kia, sai một ly, đi một dặm. 

Trải qua vài chục phút đồng hồ, cuối cùng Hoắc Kiến Trường cũng xoay người lại, sải từng bước dài lên trên máy bay.

Tuy nhiên, ngay khi Alex Ferson chuẩn bị khởi động đường bay, buồng lái đột ngột bị mở tung.

Hoắc Kiến Trương kéo cả người Alex Furson ra khỏi vị trí dành cho phi công, tự mình ngồi vào, sau đó tiến hành điều chỉnh các thông số trên màn hình radar. 

- Lieutenant general, what are you doing? 

Alex Furson trợn tròn mắt nhìn vị Thượng tướng cao ngạo trước mặt, sợ hãi lên tiếng hỏi.

Đây là máy bay, máy bay đấy, ngài Thượng tướng ạ! Chỉ cần sai sót một chút, chắc chắn toàn bộ quân sĩ ngồi trên máy bay này đều đồng loạt bỏ mạng. 

Trước thái độ ngạc nhiên đến mức hoảng hốt của Alex Furson, Hoắc Kiến Trường dùng ngón trỏ kéo thấp gọng kính xuống, ánh mắt tràn ngập vẻ kiêu ngạo xen lẫn tự tin: 

- Although my hand is injured, I am still able to control the plane.

Okey? 

(Dịch: Mặc dù tay tôi bị thương nhưng vẫn thừa sức điều khiển máy bay.

Okey?) 

Dứt lời, không đợi Alex Furson và cơ phó kịp lên tiếng, Hoắc Kiến 

Trương gạt cần điều khiển máy bay, bắt đầu tiến hành cất cánh. 

May bay rung lắc một chút, sau đó chầm chậm lăn bánh trên đường băng.

Mười chín chiếc máy bay không quân còn lại cũng nối đuôi theo sau, bám sát máy bay chỉ huy đi đầu. 

Toàn thân Alex đổ đầy mồ hôi hột, chốc chốc lại rút khăn mùi soa, đem lên quệt mồ hôi.

Đôi chân anh ta như đã bị chôn chặt xuống dưới sàn máy bay, không dám cất bước.

Chỉ lo, ngộ nhỡ máy bay gặp trục trặc, Hoắc Kiến Trương không biết xử lý thì chết cả đoàn. 

Hiểu được nỗi lo của anh, cơ phó Phiến Hành bèn lén lút đưa tay che miệng, ghé sát tại an ủi: 

- Keep calm! Our lieutenant general is an outstanding young man! 

(Dịch: Hãy bình tĩnh! Thượng tướng của chúng tôi là một chàng trai kiệt xuất!). 

Nghe vậy, tâm hồn đang bị treo ngược của Alex tạm thời được lắng xuống, liên tục gật gật đầu, cố gắng điều chỉnh tâm lý sao cho ổn thỏa nhất. 

Máy bay bắt đầu nâng cánh, lao vút trên không trung, độ cao lúc này đã đạt ngưỡng 25 000 mét, ổn định trong tư thế cân bằng. 

Đột nhiên, Hoắc Kiến Trường đánh lái, máy bay dần dần nghiêng mình, quẹo thẳng sang hướng Tây, vận tốc vẫn đạt mức trung bình, không nhanh quá. 

- Thượng tướng Hoắc, nước Ucab nằm ở hướng Đông! 

Phiến Hành đã nhận ra máy bay đi sai hướng, gấp gáp lên tiếng nhắc nhở.

Hoắc Kiến Trường chỉ gật đầu đáp gọn, vẫn điềm tĩnh điều khiến máy bay di chuyển theo hướng Tây.

Hai hàng lông mày của anh siết lại thật chặt, dường như Hoắc Kiến Trường đang phải cố gắng kìm nén một điều gì đó vượt quá sức chịu đựng của anh. 

Trong trang trại nuôi cừu, Túc Kỳ ngồi trước bụi cỏ xanh, hai tay chống cằm, ngây ngốc nhìn đàn cừu trắng béo mập đang lững thững gặm cỏ.

Utan đến Hoắc gia từ sớm, phụ trách quản lý và trông coi biệt thự cho Hoắc Kiến Trường.

Trước khi đi, anh đã dặn qua cô, sáng sớm nay sẽ có nhân viên tới tỉa lông cừu giúp. 

Brừm...!brừm... 

Ngoài cổng, tiếng động cơ vang lên giòn giã.

Hai người đàn ông chạc ngoài tứ tuần, dáng hình mập mạp nhảy xuống từ trên xe.

Họ chính là nhân viên cắt tỉa lông cừu mà Utan đã nhắc đến trước đó. 

Vừa trông thấy Túc Kỳ xinh đẹp, một trong hai gã liền nheo mắt dâm dục, hai bàn tay béo múp xoa xoa trước mặt, cười cợt nửa đùa nửa thật:  - Ây dà! Có mình cô em ở nhà trông coi thôi hử? Cái lão Utan thật là, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! 

Túc Kỳ ngồi dậy, đứng dựa lưng vào thành cửa.

Trước những lời chọc ghẹo của hắn, cô chỉ xem như tiếng muỗi vo ve bên tại: 

- Anh Utan có dặn, phiền các anh tỉa lông cừu kỹ lưỡng một chút.

Lần trước làm hơi ẩu, có con còn bị xẻo vào da.

Thế là không đạt tiêu chuẩn đầu đấy! 

Gã béo vẫn cười hì hì, toan bước gần đến bên Túc Kỳ liền bị kẻ đi sau đưa tay kéo lại, nhăn mặt lắc đầu ra hiệu.

Mặc dù trong lòng hắn không vui nhưng cũng đành nghe theo, hậm hực cầm dụng cụ đi tỉa lông từng con cừu béo mầm. 

Đột nhiên, trên bầu trời trong xanh không chút gợn mây, chợt vang lên hàng loạt tiếng động cơ máy bay vù vù.

Gió thổi tốc cả lên những chiếc lá vàng xơ xác, làm cho bụi bay mù mịt, khiến Túc Kỳ phải lấy tay che mặt. 

Âm thanh ồn ào như sấm rền lập tức gây được sự chú ý của toàn bộ người dân xung quanh.

Họ kéo nhau túa ra xem, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, trong đó có cả Lý Phiên Phiên. 

Cảnh tượng oai nghiêm trước mắt làm tất cả mọi người phải há hốc miệng kinh ngạc.

Hai mươi chiếc máy bay chiến đấu nối đuôi nhau bay dọc trên trời, cánh quạt xoay tít, dàn đều trên không. 

- Trời ơi! Là máy bay của Bộ Quốc phòng phải không? 

- Máy bay chiến đấu hạng nhất đó! Hôm nay tôi mới được chứng kiến tận mắt! 

Người lớn thì ngưỡng mộ, kinh ngạc đến sửng sốt, còn trẻ em thay nhau nhảy múa, vỗ tay hò reo đầy thích thú. 

Ngay cả bản thân Túc Kỳ cũng phải mất vài phút ngây ngốc để lấy lại bình tĩnh.

Lồng ngực cô đập mạnh liên tục, cảm tưởng như có bàn tay ai đó đang bóp chặt lấy tim gan của cô. 

Vù...!vù... 

Chiếc máy bay đầu tiên từ từ hạ thấp xuống trang trại chăn cừu.

Đàn cừu trông thấy, co chân bốn cẳng chạy thục mạng, gào thét "be...!be..." tán loạn. 

Máy bay càng hạ thấp xuống, gió thổi càng thêm mạnh.

Lá khô và bụi cát bay tứ tung, thi nhau trêu đùa trên mái tóc dài mềm mại của Túc Kỳ. 

Cửa máy bay nhanh chóng được kéo ra... 

Hoắc Kiến Trương lạnh lùng nhảy phốc xuống, nhanh chóng rảo bước về phía Túc Kỳ.

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi theo mỗi bước đi oai nghiêm của anh, điểm tô trên từng chiếc huy hiệu lấp lánh, chạm khắc thêm rõ từng đường nét tuyệt mỹ của chủ nhân. 

Anh đi đến đâu, cát nằm dưới chân tung bay đến đó, những mảng có xanh non cũng bị Hoắc Kiến Trương giẫm nát.

Đằng sau cặp kính đen hàng hiệu kia là đôi mắt chất chứa rất nhiều suy tư sâu xa khó đoán, ngay lúc này chỉ chứa đựng duy nhất một hình bóng yêu kiều trước mặt. 

Quân sĩ đồng loạt ngoái đầu lại nhìn, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.

Thời khắc này, mọi cảnh vật xung quanh tự hồ đã ngừng chuyển động, chỉ có hai con người đẹp hơn cả tranh vẽ đang 

ngây ngốc nhìn nhau dưới ánh nắng ấm áp. 

Túc Kỳ đưa tay che miệng, hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn anh không thốt lên lời.

Thân hình cao lớn, trang nghiêm trong bộ quân phục dần dần áp sát cô, sau đó vòng tay, bế xốc Túc Kỳ lên cao, đặt cô ngồi yên vị vào trong lòng anh. 

- Kiến..

Kiến Trương! Sao lại thế này? 

Giọng nói của Túc Kỳ đã trở nên lắp bắp, hơi thở ngày càng nhanh hơn.

Ngồi trong lòng Hoắc Kiến Trường, cô thấy bản thân thật nhỏ bé, được anh che chở và bao trọn trong vòng tay vững chãi. 

- Hôn anh đi! 

Hoắc Kiến Trương cọ cọ chóp mũi cao vút lên má cô, trầm giọng thỏ thẻ. 

Anh ôm chặt Túc Kỳ, âu yếm cong môi cười tinh nghịch, trái ngược hẳn với dáng vẻ cầm thú, tàn bạo thường ngày. 

Túc Kỳ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bị anh ôm chặt giữa vài trăm con mắt đang nhìn, hai má bắt đầu đỏ bừng.

Hơi thở của Hoắc Kiến Trương ngày một nóng, lởn vởn, quyến luyến quanh tại cô đầy chờ mong. 

Thấy cô im lặng, anh sốt ruột nâng cằm Túc Kỳ, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, tiếp tục nhắc lại lần nữa: 

- Kỳ Kỳ, hôn anh đi! 

Đôi mắt trong veo của Túc Kỳ phủ một tầng sương mỏng.

Cô nghiêng đầu, nhắm hờ hai mắt, sau đó chầm chậm hôn lên đôi môi lạnh của Hoắc Kiến Trường.

Ngay khi môi chạm môi, toàn thân của anh và cô đều mềm nhũn, Hoắc Kiến Trương ôm cô thêm chặt hơn, dường như anh rất sợ để tuột mất cô thêm một giây phút nào nữa. 

- They are so beautiful! 

Đúng là tồi tệ mà! 

- Lieutenant general, its time to depart! 

(Dịch: Thượng tướng, đã đến giờ khởi hành!) 

Bộ đàm để bên hông vang lên tín hiệu thông báo. 

Hoắc Kiến Trường đặt Túc Kỳ xuống đất, chỉnh lại súng và quân phục cho ngay ngắn, đoạn đưa tay kéo Túc Kỳ lại gần, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn tạm biệt. 

- Nếu khi anh trở về, có mất đi tay, chân hay xương và máu, nhưng chỉ cần em chịu gật đầu tha thứ, anh đều sẵn lòng dâng hiến toàn bộ phần đời còn lại của anh, cho riêng em!.