Túc Kỳ giận dỗi đi xuống phía dưới sảnh bệnh viện, nơi có Quảng Doanh đang đợi.

Ngày mai, đoàn bác sĩ của Dực Vương sẽ quay trở về nước.

Anh đã gặp qua Túc Kỳ, hỏi cô có muốn về luôn không.

Lúc đầu, Túc Kỳ còn hơi do dự, cô nửa muốn ở lại, nửa trở về nước.

Nhưng sau khi cãi nhau với Hoắc Kiến Trương, Túc Kỳ đã quyết định trở về cùng Dực Vương.
- Kệ xác anh! Hoắc Kiến Trương đầu đất!

Đang ôm ấp cô mà dám gọi tên hôn thê cũ.

Túc Kỳ chưa hiểu vì sao mình lại nảy sinh ra cảm giác ghen tuông đáng ghét như thế này.

Cô chống tay lên thành lan can, thở hổn hển thiếu bình tĩnh.

Chốc lát, Túc Kỳ lại đưa tay xuống bụng, âu yếm vuốt nhẹ lên, sinh linh bé bỏng kết tinh từ cô và Hoắc Kiến Trương đang ngày một lớn.

Nhưng thiệt thòi thay, bé con sinh ra lại không phải do tình yêu của cha mẹ tạo thành.
Nghĩ đến bé con, Túc Kỳ lại thêm sầu não.

Đáy mắt cô âm ỉ dòng nước mắt mặn chát.

Cô ngửa cổ nhìn lên trên cao, chớp chớp ngăn nước mắt chảy tràn, sau đó tiếp tục bước xuống sảnh bệnh viện.
Thang máy đã chặt cứng người, Túc Kỳ không muốn để Quảng Doanh chờ lâu, quyết định đi cầu thang bộ xuống dưới.

Cũng chỉ có ba tầng, không đáng lo ngại.

Nghĩ là làm, Túc Kỳ nhanh chóng rảo bước xuống cầu thang.
Bịch… bịch…

Sau lưng cô, tiếng bước chân giòn giã vang lên gấp rút.

Túc Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy một cặp tình nhân đang nắm tay nhau đi sau cô.

Có lẽ, họ cũng vì thang máy chặt người nên quyết định đi bộ.
Reng… reng…
Là Quảng Doanh gọi tới.
Túc Kỳ nhấc máy, kề lên tai nghe.
- Trung tá Quảng, tôi đang xuống, sắp đến nơi rồi!
Đầu dây bên kia, Quảng Doanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông gọi cho Túc Kỳ gần như cháy máy, đến cuộc gọi thứ mười lăm cô mới nghe.
Quảng Doanh nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói nhẹ như mây đáp lại:
- Phu nhân cứ bình tĩnh! Tôi thấy thời gian đã quá so với giờ hẹn nên sốt ruột.

Phu nhân vẫn an toàn là tôi yên tâm rồi.
“…”
- Phu nhân, sao cô không trả lời thế?
Quảng Doanh chợt nhận ra điều gì đó bất thường, vội vàng lên tiếng gọi.


Phía bên điện thoại Túc Kỳ, những tiếng ồn ào, lãng xẹt vẫn vang lên, chứng tỏ Túc Kỳ chưa tắt máy.
Cảm giác chẳng lành chợt ùa đến, làm Quảng Doanh ngồi bật thẳng lưng dậy, vặn loa to hết cỡ, chạy lao vào bệnh viện.

Nơi ông đang đứng chờ Túc Kỳ nằm ở ngoài cổng, người người đi lại vô cùng đông đúc.
- Phu nhân! Có chuyện gì xảy ra à?
“…”
- Phu nhân! Cô có nghe thấy tôi nói gì không?
Giọng nói Quảng Doanh đã trở nên run rẩy, ngay cả bàn tay cầm điện thoại cũng không vững.
Cộp… cộp… cộp…
Những tiếng giày đàn ông truyền tới, không chỉ một mà là cả một nhóm người.
Quảng Doanh im lặng lắng nghe.
- Á! Cứu tôi với! Quảng…
- Nhưng Tổng Đốc của chúng tôi đang…
Quảng Doanh chưa kịp nói dứt câu liền bị Meghan giơ tay chặn lại.
- Thôi thôi, mời anh ra khỏi đây! Chúng tôi chỉ giải quyết các vấn đề chính trị, không tiếp nhận những chuyện vớ vẩn! Đi đi!.