Buổi tối, trong phòng ánh đèn mờ nhạt.

Tống Tân Đồng ngồi ở trên giường, nhìn cái bóng của nàng và Lục Vân Khai rơi trên mặt đất, lờ mờ, tương hỗ đan vào một chỗ, nàng chen chân vào đá đá Lục Vân Khai đứng một bên cởi quần áo: “Hôm nay chàng và Giang công tử kia ở trong thư phòng nói thầm nửa ngày, nói gì vậy?”

Lục Vân Khai đem ngoại sam ném lên bình phong bên cạnh, cũng ngồi lên giường theo: “Lúc trước ta đưa tin cho hắn, thỉnh hắn giúp tìm nông gia bán cây ăn quả giống.”

“Vậy thế nào?” Tống Tân Đồng xê dịch vào trong, đồng thời mở chăn ra sẵn, run run rẩy rẩy, sau đó đắp trên chân.

Lục Vân Khai giúp đỡ vào chăn: “Tìm được một hộ, rừng cây ăn quả nhà hắn vẫn thu hoạch không tốt, mấy năm trước đều là không lấy lại vốn được, vốn là nghĩ bán đi vườn trái cây, nhưng giá gốc ép tới quá thấp, lão bản muốn chặt cây ăn quả, đổi thành trồng lương thực. Cây ăn quả nhà hắn đều là cây trưởng thành, đem về trồng chờ năm sau liền sẽ kết quả.”

“Kia đều là cây ăn quả gì a?” Tống Tân Đồng vừa vuốt tóc vừa hỏi.

Lục Vân Khai thay Tống Tân Đồng tháo trâm cài đầu xuống, cẩn thận đặt dưới gối: “Trồng sơn trà, còn có cây lê, hình như còn có mận.”

“Bên kia trồng mấy cái này hẳn là rất nhiều đi?” Tống Tân Đồng lo lắng tâm động, cảm thấy sơn trà ăn thật ngon.

Lục Vân Khai gật đầu: “Lĩnh Nam bên kia trồng loại này rất nhiều, nhưng trái cây lại không ăn ngon như bên Giang Nam kia.”

“Ân, vậy cũng đúng, đến lúc đó lại mua một vài loại cây ăn quả khác.” Tống Tân Đồng nghĩ Đào Hoa thôn nhiều cây đào nhưng còn là đào lông, căn bản một chút cũng không dễ ăn: “Để Dương Thụ đi xe, nếu như thích hợp liền mua về nhiều một ít.”

“Có thể.” Lục Vân Khai không có ý kiến gì, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.

Tống Tân Đồng nóng lòng muốn thử: “Vậy ngày mai ta để hắn đi, ngày mai lại để các công nhân đào hố tốt, mấy chục mẫu rừng cây ăn quả, hẳn là có thể trồng không ít.”

“Không sợ trồng không sống?”

“Sẽ trồng sống, cũng không phải là dưỡng kiều hoa.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu như năm sau có thể kết quả thì tốt rồi, đến lúc đó là có thể ăn.”

Một năm nay trái cây ăn được cũng chỉ có đào lông to chưa đến nắm tay tiểu hài tử, mấy lần duy nhất ăn được quả lê vẫn là chưởng quỹ bên kia thị trấn đưa qua, nghe nói còn là đưa từ Lĩnh Nam thành bên kia, có thể nghĩ, Thanh Giang huyện bên này có bao nhiêu nghèo.

Tuy ở núi ăn núi, nhưng người trong thôn trừ đốn củi đi săn ra thì cái khác cũng không biết, tựa như núi bên kia nhiều cây gai, cũng không có người biết dệt vải, bởi vì bọn họ căn bản là không biết tài nghệ này, tối đa chỉ có thể làm ra chút chỉ gai dùng để khâu vải thô hoặc là buộc chặt đồ này nọ.

“Nếu là có dư liền bán đi.” Tống Tân Đồng vừa nghĩ tới năm sau có các loại trái cây ăn, đáy lòng liền đặc biệt vui vẻ.

“Được, vậy ta nhờ Giang Minh Chiêu lại tìm một ít, tốt nhất một năm bốn mùa cũng có thể ăn được.”

“Còn có chính là tìm một số loại khác, muốn trồng hết đều là lê với quýt sẽ không tốt.”

“Được.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Ta còn có một việc nói với nàng.”

Tống Tân Đồng nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”

“Giang Minh Chiêu nói với ta vụ án tiết lộ đề mục ở Lĩnh Nam lần này đã điều tra rõ, danh sách buôn bán đề mục đích xác không có Tống Trường Viễn, nhưng hắn vô ý nghe trộm được đề mục, cho nên tri phủ đại nhân chỉ là hủy bỏ công danh tú tài, vẫn chưa có bác trừ tư cách khoa khảo sau này của hắn.”

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày: “Liền đơn giản như vậy thả hắn ra?”

“Đương nhiên là không.” Lục Vân Khai nói: “Nàng không phải muốn biết cụ thể là tình hình thế nào sao? Nếu như bà ta tìm nàng đòi bạc, nàng cho là được.”

“Nha?” Tống Tân Đồng không hiểu.

“Bọn họ muốn lĩnh Tống Trường Viễn về, cần một ngàn lượng tiền chuộc.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Tống gia trong nhà có mười mẫu đất, bán hết đi cũng chỉ có sáu mươi lượng bạc, cho nên ta nhờ Giang Minh Chiêu ở giữa hòa giải lừa Tống Trường Qúy, nghĩ đến chậm nhất là ngày mai, bọn họ hẳn là sẽ liền tìm đến nàng.”

“Nàng yên tâm, bạc cuối cùng vẫn là sẽ trở lại trong tay chúng ta.” Lục Vân Khai nhìn sắc mặt Tống Tân Đồng không dễ nhìn, lại bồi thêm một câu.”

“Vậy còn tạm được.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ cảm thấy để quan phủ ra mặt đích thực là phương pháp tốt nhất: “Nhưng ta sợ bà ta nói dối.”

“Vậy xem bà ta có đem chuyện đem Tống Trường Viễn về là một chuyện không.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, hôn bẹp một cái trên mặt Lục Vân Khai: “Vẫn là chàng có phương pháp, ta còn tưởng rằng chàng tính bắt tay từ trong thôn đâu, không nghĩ đến là như thế này.”

Lục Vân Khai rất hài lòng thê tử chủ động hôn: “Dựa vào tính khí Trương bà tử, trừ chính phủ có thể dọa bà ta ra, không có người có thể dọa bà ta.”

“Đúng.” Tống Tân Đồng quay đầu lại nghĩ tới lời nói lúc trước của Giang Minh Chiêu, bởi vậy hỏi hắn: “Giang Minh Chiêu để chàng suy nghĩ cái gì?”

“Hắn nói với ta chuyện khoa khảo, để ta tốt nhất là đi Hoa Khê thư viện ở Lĩnh Nam thành, nếu như ta muốn đi, hắn sẽ thỉnh trưởng bối trong nhà đưa ta qua.”

“Vậy chàng đi sao?” Tống Tân Đồng nâng má hỏi.

Lục Vân Khai ngồi đối diện với Tống Tân Đồng: “Còn không biết.”

“Có phải đi thư viện tốt hơn hay không?” Kỳ thực không nói Tống Tân Đồng cũng biết đi thư viện tốt hơn. Nếu như đi thư viện liền tương đương với có người dạy, còn có rất nhiều người cùng nhau nghiên cứu thảo luận học vấn, mà ở nhà thì liền tương đương với hắn tự học, còn phải vì việc vặt mà bị quấy rầy: “Vậy chàng đi thư viện đi, đi thư viện chàng cũng có an tâ đọc sách.”

“Ta ở nhà cũng có thể.” Lục Vân Khai có tự tin này: “Hơn nữa còn phải dạy học đâu, cũng không thể vì vậy mà hoang phế học nghiệp của bọn nhỏ.”

“Nhưng…” Tống Tân Đồng còn muốn nói chuyện, nhưng bị ngón tay Lục Vân Khai che miệng: “Việc này nghe ta, được không?”

Tống Tân Đồng mấp máy môi: “Có phải chàng không yên lòng ta và nương hay không?”

“Ân, nàng còn mang thai đấy, ta há có thể rời đi lúc này.” Lục Vân Khai sờ sờ bụng Tống Tân Đồng: “Sao còn chưa có lớn nhỉ?”

“Có chút cứng rắn, ta hơi gầy, hẳn là phải bảy tháng mới lộ bụng đi.” Tống Tân Đồng đem tay Lục Vân Khai lay xuống dưới bụng: “Cũng không biết là nam hay nữ.”

“Là nam hay nữ ta đều thích.”

Hai tay Tống Tân Đồng choàng lên cổ Lục Vân Khai, hôn hôn lên miệng hắn: “Ta thích nữ nhi, có thể mặc váy đẹp cho nàng.”

“Được.”

“Tướng công chàng thật tốt.” Tống Tân Đồng lại sán lên hôn một cái.

Lục Vân Khai toàn thân khô nóng, kéo tay Tống Tân Đồng xuống, kiềm chế âm thanh nói: “Tân Đồng, đừng làm rộn.”

“Ân?” Tống Tân Đồng lại kề sát lại một chút, ngực dán lên lồng ngực Lục Vân Khai, ngữ khí mềm mại đáng yêu hỏi: “Tướng công, chàng không muốn sao?”

Lục Vân Khai lép chép nuốt nước bọt một chút, hô hấp đều trở nên gấp gáp: “Tân Đồng, thân thể của nàng không được.”

Tống Tân Đồng ngửa đầu nhìn hắn, nháy nháy mắt, “Đã qua ba tháng.”

Lục Vân Khai tính toán ngày một chút, vừa mới qua hai ngày, đáy lòng hắn dao động: “Có thể được không?”

“Có thể.” Tống Tân Đồng vừa mới nói xong câu đó, Lục Vân Khai liền hôn lên, vừa mới lướt qua tư vị lại liền mang thai, cho đến hôm nay bị trêu chọc một phen, hắn thực sự không nhịn được.

Trong phòng ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng hai người giao triền một chỗ, thân mật khắng khít.