Khoảng giờ tỵ, trên sân phơi ngũ cốc đã có vài đống ớt.

Tống Tân Đồng liền chuyển băng ghế ngồi xuống sân phơi, cầm gùi lớn lựa ớt xanh cùng nửa hồng nửa xanh, còn một ít là sâu cắn, cùng đều ném hết vào gùi, lấy về rửa sạch sau đó băm tương ớt hết.

Đại Nha, Vương thị, Dương Tiểu Nguyệt, còn có Thu bà bà và Quyên tẩu tử, động tác mấy người đều đặc biệt nhanh, rất nhanh liền lựa hết ớt xanh này nọ ra.

“Tân Đồng, ớt xanh này vì sao không thể phơi?” Quyên tẩu tử hỏi.

“Ta cũng không biết a, dù sao làm ớt hình như đều là ớt đỏ phơi khô.” Tống Tân Đồng lại ném vào gùi mấy trái, “Đại Nha, đống này lựa cho sạch, ngươi lấy cái cào làm chúng dẹp rồi phơi.”

“Nha.” Đại Nha vội đứng dậy đi tìm cái cào.

“Nàng đâu biết dùng cào chứ, ta đến làm.” Thu bà bà nhanh nhẹn đứng dậy, “Bên này đã nhặt xong hai cái sọt, Đại Nha trước chọn về? Đừng để phơi yểm.”

Đại Nha nhìn thoáng Tống Tân Đồng một cái, thấy nàng gật đầu mới đem hai cái sọt tràn đầy ớt khơi mào: “Cô nương, lấy về đều để ở đâu a?”

“Để nơi râm mát ngoài phòng bếp hoặc là trong phòng đều được, chờ lựa xong hết rồi rửa luôn rồi băm.” Tống Tân Đồng dặn dò.

“Ai.”

Chờ Đại Nha đi rồi, Tống Tân Đồng và Vương thị bọn họ lại dịch tới một đôi bên cạnh khác, giống nhau chính là một mẫu ớt.

Thu bà bà vừa phơi ớt vừa nói: “Một mẫu đất còn thật nhiều, nhìn một đống ớt này thế nào cũng có một hai nghìn cân, đúng rồi, Tân Đồng ngươi để cho bọn họ cân thế nào?”

“Cân, một đống này chắc gần một 1600 cân.” Tống Tân Đồng chỉ vào một đống lớn nhất trước mắt này nói: “May có Thu bà bà giúp đỡ bón thúc này nọ, nếu không còn không lớn được nhiều như vậy.”

“Này đâu phải công lao của ta a, vẫn là các ngươi chăm sóc tốt.” Thu bà bà đem mấy quả ớt đã lựa bỏ vào bình: “Không khác với chúng ta phơi kê cho lắm, lật tới lật lui.”

“Phải, hiện tại thời tiết tốt, dự đoán phơi chừng mười ngày liền gần được rồi.” Tống Tân Đồng cười nói.

Thu bà bà nói: “Ớt này dày như vậy sợ là cũng không dễ phơi, mười ngày có thể phơi khô?”

“Đến lúc đó lại nói, nếu không được thì biên rồi dọn về nhà phơi.” Tống Tân Đồng đem ớt xanh ném vào gùi, “Nếu lại chậm nửa tháng, chắc là đỏ hết.”

Quyên tẩu tử hơi: “Vậy sao không đợi chút chứ?”

“Đợi thêm nữa tửu lâu liền không có hàng trữ, đến lúc đó món ăn làm ra cũng không có vị này, cũng không ăn ngon.” Tống Tân Đồng nói: “Ớt nhà Thu bà bà các ngươi cũng có thể thu đi? Đến lúc đó cũng đều bán cho ta đi?”

Thu bà bà nói: “Nói bán gì chứ? Mầm vẫn là ngươi cho chúng ta đâu, chúng ta lưu một chút để ăn, còn lai ngươi đều cầm đi.”

“Vậy đâu được a?” Tống Tân Đồng vội nói.

“Sao không được, vẫn chưa tới hai mẫu đất đâu, cũng không nhiều, ngươi liền không nên khách khí với bà bà ta.” Thu bà bà lại ngồi qua đây: “Năm nay chúng ta cũng là trồng thử một lần, chờ năm sau chúng ta lại trồng nhiều một chút, đến lúc đó lại bán.”

Tống Tân Đồng không nói gì, nhưng nghĩ chờ bà sự thực sự đem ớt tới lại tính bạc cũng không muộn, “Vậy năm sau Thu bà bà các ngươi nhưng phải trồng nhiều một chút, ớt của chúng ta năm nay chắc là có thể bán ra một ít, chờ sang năm khẳng định càng nhiều người muốn.”

Thu bà bà: “Được, ta trước vẫn thương lượng với Đại Ngưu thúc ngươi mua vài mẫu trồng nhiều một chút.”

“Có thể a.”

Thu bà bà lại nói: “Trong thôn rất là nhiều người tới hỏi đâu, không chừng sang năm cũng muốn trồng, đến lúc đó tìm ngươi muốn hạt giống đâu.”

“Muốn thì muốn đi, đến lúc đó mọi người trồng nhiều một ít, sau đó đều phải bán cho ta.” Tống Tân Đồng nghĩ mình cũng không có khả năng thật sự mua mấy nghìn mẫu đất để trồng ớt, một là không có tiền vốn, hai là không có tinh lực như vậy.

“Tân Đồng ngươi chính là thiện tâm hào phóng, nếu là nhà người khác thì sẽ cất giấu, lúc đầu xuân Hà gia còn không muốn trồng ớt, bây giờ thấy ớt của ngươi tốt hơn thù du, hiện tại lại thiết tha mong chờ nhìn đâu.” Thu bà bà liếc mắt nhìn Hà gia ở cây đa lớn bên kia, “Đoán chừng qua mấy ngày liền tới tìm ngươi.”

“Hà nhị thẩm lúc trước đã nói, trong nhà không trồng, cũng chỉ muốn hơn mười cây trồng ở đất trồng rau.” Tống Tân Đồng nói xong lại nhìn Tạ Đại Ngưu bọn họ đang không ngừng lựa ớt trở về, “Tạ thúc, tới đây ngồi uống nước a.”

“Không cần không cần, dưới đất cũng có nước.” Tạ Đại Ngưu lau mồ hôi, cao hứng nói với Tống Tân Đồng: “Đã hái năm mẫu, một khối này còn nhiều hơn phía trước mấy chục cân.”

“Ngươi nhưng thật sự là quá tốt, nếu như mỗi một mẫu đều nhiều như thế một chút thì tốt rồi, cũng có thể có hai nghìn cân.”

“Đâu có chuyện tốt như vậy a? Ở đây nhiều hơn có lẽ là vì chưa từng xuống ruộng hái qua.” Tống Tân Đồng cười nói, mặc dù nói ở hiện đại có chút ớt nhà giàu có thể trồng ra một mẫu hơn 2000 cân, thậm chí có hơn 3000 cân, nhưng chỗ này cũng đừng nghĩ, nàng vốn cảm thấy có tối đa 1000 cân là không tồi rồi, không nghĩ đến có thể có một ngàn bảy tám trăm cân rồi, thực sự là vui mừng ngoài ý muốn.

“San vẫn phải trồng nhiều một ít.” Tống Tân Đồng nhìn ớt, đáy lòng nghĩ, sang năm nếu như lại bước thêm một bước mà lại ít như vậy thì nhà mình cũng không đủ dùng chớ nói chi là bán Giang Minh Chiêu bọn họ.

“Vậy xem trọng sao?” Thu bà bà hỏi.

“Còn chưa có đâu, chờ sau thu hoạch vụ thu xem kỹ chút nữa.” Tống Tân Đồng nói.

Thu bà bà nói: “Vậy đến lúc đó lại chút ruộng nước, năm sau trồng nhiều thóc một chút, đến lúc đó cũng không cần mua.”

“Ân, đến lúc đó cùng nhau xem lại xem.” Tống Tân Đồng nhớ trong lòng, Lục gia trái lại có vài mẫu ruộng nước cùng ruộng cạn, nhưng đều là cho người khác thuê, hằng năm thu địa tô cũng đủ cho chi phí sinh hoạt một năm của bọn họ.

“Tân Đồng, ta thấy ớt này đều là lớn lên to, tất cả đều to? Không có nhỏ?” Quyên tẩu tử dịch băng ghế, sau đó hỏi.

“Có, chỉ là ta để cho bọn họ để lại trên cây, chờ lại lớn thêm lại đi hái, nếu không bây giờ hái cũng tiếc.” Tống Tân Đồng nói.

“Đó cũng phải, lại lưu thêm một thời gian, còn có thể lớn thêm chút.” Thu bà bà tính ngày một chút, “Đến lúc đó còn có thể kịp trồng lúc mạch với cải dầu, vậy ngươi cũng không cần để không.”

“Thu bà bà ngươi nói phải.” Tống Tân Đồng không thích ăn đồ bột mì, lúc mạch trồng hay không trái lại không sao cả, ngược lại cải dầu có thể trồng nhiều một chút, năm sau cũng muốn làm hết dầu hạt cải xào rau ăn.

Thu bà bà nói: “Muốn ta nói mua ruộng nước sớm một chút còn có thể trồng một vụ gạo.”

Tống Tân Đồng nói: “Thu bà bà, mua đất còn phải xem duyên phận, thấy thích hợp mới có thể mua a.”

“Đây cũng đúng.” Thu bà bà chép miệng, “Ngươi muốn mua đất thành phiến sợ là cũng không dễ mua lắm.”

“Cho nên không vội, xem xem lại nói.” Tống Tân Đồng lau mồ hôi trên đầu: “Lúc này mặt trời đã treo đỉnh, hay Quyên tẩu tử ngươi về nhà nghỉ ngơi trước đi?”

“Không cần không cần, ta không nóng, ta mang theo mũ rơm.” Quyên tẩu tử nhìn nhìn gương mặt hồng nhuận của Tống Tân Đồng: “Tân Đồng ngươi nên đội mũ rơm, ngươi xem mặt ngươi đều phơi đến đỏ.”

Vương thị nói: “Cô nương không bằng về nhà nghỉ ngơi, việc ở đây nô tỳ rất nhanh cũng có thể làm xong.”

“Không cần, ở đây không phải làm xong rồi sao, chúng ta đi dưới cây ngồi một chút là được, chờ lần sau khi bọn họ lựa về lại đưa đến chỗ râm mát.” Tống Tân Đồng xách băng ghế đến dưới bóng cây cạnh chỗ sân phơi lúc, cầm quạt phe phẩy: “Ở đây nhưng mát nhanh hơn.”