Vào đêm, tiếng côn trùng sơm dã kêu vang, tiếng ếch kêu bên tai không dứt.

Mấy người Đại Nha với Dương Thụ được Tống Tân Đồng dặn dò đi ngồi xổm ngoài nhà Hoa bà nương kia canh, việc lớn sáng sớm qua đi, Hoa bà nương vẫn không ở nhà, thẳng đến lúc chạng vạng mới lén lén lút lút về.

“Dương thúc, có cần trực tiếp đánh bà ta ngất xỉu không.” Đại Nha nhỏ giọng nói.

Dương Thụ lắc lắc đầu, “Cô nương nói, phải bắt tại trận.”

Tạ Đại Ngưu nhìn xung quanh, hạ thấp âm thanh nói: “Người chắp đầu với nàng thực sự còn có thể đến?”

Dương Thụ nhỏ giọng nói: “Không phải hôm nay nàng vẫn không ở nhà sao, không biết tình hình sáng sớm, chúng ta mua được Hoàng quả phụ sát vách nhà nàng, để nàng lắm mồm nói mấy câu với Hoa Hỉ Thước là đèn dầu đổ, là dấy lên đám cháy, sau khi Hoa Hỉ Thước nghe xong lập tức an tâm.”

“Người đến.” Đại Nha nhỏ giọng nhắc nhở hai người này, hai người Dương Thụ lập tức hô hấp chậm lại, không dám động đậy.

Rất nhanh, một nam nhân lén lút xoay người tiến vào hàng rào viện Hoa Hỉ Thước, đi tới cái cửa đóng chặt nhẹ nhàng hô: “Hỉ Thước, đã ngủ chưa?”

Thanh âm Hoa Hỉ Thước ra vẻ kiều mị từ trong phòng truyền đến: “Ai a?”

“Là ta, mở cửa.” Nam nhân khẽ nói.

Rất nhanh, Hoa Hỉ thước mở cửa, bám vào cạnh cửa nhìn nhìn khắp nơi một lần, cuối cùng mới nhìn nam nhân: “Không phải nói để các ngươi mấy ngày nay đừng tới sao? Tại sao lại tới?”

Nam nhân vừa bước vào phòng, dại gái nói: “Buổi tối lớn này không phải nhớ ngươi sao.”

“Ma quỷ.” Hoa Hỉ Thước liền đĩnh bộ ngực sữa dán lên người nam nhân kia: “Trên đường ngươi tới không có bị ai thấy đi?”

“Trời tối vậy rồi, ai còn ở bên ngoài?” Nam nhân không để ý nói: “Mau, để ta hôn hôn.”

Tạ Đại Ngưu nhíu nhíu mày, hạ thấp thanh âm nói: “Là thân mật của nàng, không phải kẻ phóng hỏa a, nếu không chúng ta đi về trước?”

Tạ Đại Ngưu là một nam nhân thành thật, một đời trôi qua với Chu Hòe Hoa, lúc ở bên ngoài làm công cũng có rất nhiều người cầm bạc liền đi kỹ viện tìm cô nương, nhưng hắn chưa từng đi, tức thì nghe vậy liền cảm thấy rất xấu hổ.

Dương Thụ cũng rất xấu hổ, dù sao bên cạnh còn một cô nương chưa gả ngồi xổm ở đây, quay đầu nói với Đại Nha: “Đại Nha, có cần ta về trước hay không?”

Đại Nha lắc đầu: “Cô nương nói tối nay nhất định sẽ có phát hiện.”

“…” Dương Thụ lúng túng cười cười, thật là một nha đầu ngốc.

“Ma quỷ, ngươi đừng vội.” Hoa Hỉ Thước thở phì phò đẩy nam nhân ra: “Ta nói chuyện này với ngươi này.”

“Chuyện gì a? Không thể xong chuyện rồi nói sao?” Nam nhân như trước không kịp đợi nhào lên người Hoa Hỉ Thước, “Nhiều nam nhân như vậy, ai để ngươi thoải mái nhất?”

Hoa Hỉ Thước một cái tát đẩy tay nam nhân ra: “Ngươi nghe ta nói hết trước.”

“Nói gì?” Nam nhân gấp gá hỏi: “Mau lên, đừng chậm trễ chính sự nha.”

Hoa Hỉ Thước nói: “Sáng nay ta đị trấn gặp Chúc ma ma, nàng nói nếu chúng ta lấy không ra nhiều nha đầu như vậy đưa qua, nàng liền đi tìm nhà khác. Trong thôn các ngươi bên kia có tin tức hay không?”

“Liền không thể châm chước mấy ngày à?”Nam nhân xì một tiếng khinh miệt, “Tú bà kia cũng thật là một kẻ nóng nảy, năm nay không tai không loạn, đâu nhiều nhà bán nữ nhi như vậy?”

“Chúc ma ma nói nhưng nhiều người muốn bạc, chúng ta không đưa ra được thì đừng ôm bút làm ăn này.” Hoa Hỉ Thước vỗ vỗ ngực nam nhân: “Ngươi cũng biết sinh ý thôn chúng ta bị cái tiểu nha đầu lừa gạt kia làm thất bại, ngươi lại đi thôn các ngươi nói chuyện nữa, kia thế nhưng là 100 lượng bạc, chúng ta phải kiếm bao lâu.”

“Ngươi nghĩ rằng ta không biết 100 lượng là bao nhiêu à!” Nam nhân mắng: “Sáng nay lão tử liền lấy lửa thiêu bọn chúng, mới đốt một chút như vậy, sớm biết đều châm mấy chỗ.”

“Ngươi còn nói sao, để ngươi châm nhiều một chút, ngươi còn sợ mà chạy, lá gan ngươi kia còn nhỏ hơn ta.” Hoa Hỉ Thước nói.

“Tối lửa tắt đèn, nếu ta có thể thấy rõ bên trong, khẳng định châm thêm mấy chỗ.” Nam nhân dừng một chút, lại hỏi: “Ai, bọn họ không phát hiện đi? Không biết là chúng ta làm đi?”

“Trông bộ dạng lúng túng ngươi này!” Hoa Hỉ Thước cười nói: “Lúc ta trở lại lão quả phụ cách vách nói, bọn họ tưởng là đèn dầu đổ, thiêu cháy.”

“Hắc, sớm biết ta lại thiêu thêm mấy chỗ, để cho bọn họ dám phá hỏng sinh ý chúng ta.”

“Chính là, nên đốt nhà bọn họ, đem bọn họ cho chết cháy đi.” Hoa Hỉ Thước xì một tiếng khinh miệt, “Hôm qua ta hảo ý nói chuyện mua miến với nha đầu lừa đảo kia, nàng còn dám để cho nha hoàn như gấu kia của nàng làm ta sợ, ai da, nghĩ đến đây ngực ta liền đau.”

“Ngày mai liền thiêu chết bọn ho, ngoan ngoan ngoan, ca ca đến thương ngươi, liền hết đau.” Nam nhân nhào tới, xé rách yếm Hoa Hỉ Thước, sau đó nằm sấp trên ngực bà ta liền liếm lấy.

Bên ngoài Dương Thụ nghe hết thảy vẻ mặt oán giận nói với Tạ Đại Ngưu: “Đại Ngưu huynh đệ ngươi đừng xúc động, cô nương nói muốn Hoa Hỉ Thước không đặt chân nổi ở thôn, chúng ta chờ thêm chút nữa.”

“Chờ gì? Bọn nó đều chính miệng thừa nhận.”

Đại Nha nói: “Cô nương muốn thôn trưởng bọn họ đem đuổi Hoa Hỉ Thước ra khỏi thôn, chờ bọn hắn ra khỏi thôn rồi chúng ta lại đem bọn hắn tống quan.”

“Ừ.” Tạ Đại Ngưu không biết tại sao phải tốn sức như thế, trực tiếp vọt vào bắt đi tống quan không phải tốt rồi sao.

Nếu như Tống Tân Đồng đang ngủ ở nhà biết suy nghĩ đáy lòng Tạ Đại Ngưu, nàng nhất định sẽ trả lời: Là ta sợ các ngươi cay mắt.

Không đầy một lát, Quách gia nương tử cách nơi này rất gần cầm chày cán bột đi tới, vột vào viện Hoa Hỉ Thước: “Hay cho ngươi Hoa Hỉ Thước, ngươi ngủ dã nam nhân khắp nơi thì thôi, bây giờ còn ngủ đến trên người nam nhân ta, ngươi có xấu hổ hay không a?”

Nàng vừa mắng xong liền nghe thấy tiếng thở dốc cao thấp phập phồng trong phòng truyền đến, còn có cái gì không rõ, lập tức liền vọt vào phòng: “Ngươi đồ con rùa đáng chết, lão nương ở nhà hầu hạ cha nương ngươi, còn phải sinh con làm ruộng cho ngươi, ngươi con mẹ nó còn nơi nơi uống rượu tìm nữ nhân, ngươi đồ khốn, ngủ ai không tốt còn ngủ Hoa Hỉ Thước, nàng bị nhiều người ngủ như vậy ngươi còn không thấy dơ?”

Bên trong truyền đến tiếng đấu đá bùm bùm, Hoa Hỉ Thước không ngừng nói: “Ai da, đánh chết người rồi.”

“Hắn không phải nam nhân của ngươi, ngươi nhìn rõ lại đánh a.”

Nam nhân rống lớn nói: “Ai da, lão tử muốn giết ngươi bà điên này…”

Tạ Đại Ngưu kinh ngạc nhìn một màn này: “Này… Kia… nam nhân kia không phải lão đại Quách gia a.”

Dương Thụ gật đầu, “Quách gia lão đại uống rượu đi về bên này, Quách gia nương tử đợi rất lâu không thấy người, lại nghe người khác nói về phía bên này thì liền tưởng là tới chỗ Hoa Hỉ Thước này…”

Đại Nha chậc một tiếng, nhìn thôn dân phụ cân đều bị ầm ĩ thức dậy, toàn bộ đều nhào tới đây xem náo nhiệt, thậm chí ngay cả thôn trưởng cũng kinh động.

Hoa Hỉ Thước và nam nhân kia khiêng không để bị đánh, ai da kêu to mấy trận, cuối cùng buộc lòng phải chạy trốn ra khỏi nhà, hai người cũng không mặc quần áo, trần truồng chạy tới trong viện. (Tác giả cũng mặn thiệt nhỉ =))