Mặc dù Quân Yến không thể thả thần thức ra, nhưng dù sao cũng là Luyện Khí tầng ba.

Mà ngay cả nguyên thần chân nhân tiến vào cơ thể y, cũng không thể đoạt xá thành công, ngược lại bị huyền âm chấn động tan thành mây khói, Quân Yến tỉ mỉ suy nghĩ tình cảnh lúc ấy, vẫn không biết được nguyên nhân vì sao, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng thần hồn của y có chút bất đồng, hơn nữa chẳng biết tại sao, năng lực vận chuyển linh khí khắp cơ thể hình như mạnh hơn một ít, mơ hồ có dấu hiệu đột phá Luyện Khí tầng bốn.

Tu vi như thế, y đương nhiên có thể cảm nhận được hai tên phàm nhân đang đến, không có khí tức tu sĩ.

Quân Yến không muốn bọn chúng quấy rầy giấc ngủ của ca ca, cho nên y trực tiếp đặt phòng hộ đơn giản trong phòng — Có thể phòng phàm nhân bình thường, nhưng tu sĩ thì không thể — Sau đó mở cửa sổ, bay người ra ngoài, hai phàm nhân đang định thổi mê hương vào phòng, bị dọa sợ hét lên một tiếng, nhưng còn chưa kịp lựa chọn công kích hay trốn chạy, đã bị Quân Yến dùng linh lực đánh hôn mê bất tỉnh, Quân Yến khẽ đóng cửa sổ lại, nhấc hai tên đó lên, sau đó vọt ra khỏi lữ điếm.

Khu rừng nhỏ bên ngoài thôn trấn.

Quân Yến đứng trước mặt hai phàm nhân, sau đó dùng Kình Phong cho hai người mỗi người một tát, đánh thức cả hai.

Hai tên này một thân hắc y, có chút gầy lùn, nhưng dáng người cường tráng, hơn nữa có tu vi Hậu Thiên võ giả.

Bởi vì Quân Yến nhìn ra bọn họ là võ giả, cho nên mới xách tới rừng cây ngoài thôn trấn, nếu là người bình thường, dám can đảm đánh chủ ý lên ca ca và y, y chỉ cần trực tiếp giết là xong việc.

Lúc này giữ lại tánh mạng hai tên võ giả, sẽ có chỗ hữu dụng.

Quân Yến sắp đạt tới tu vi Luyện Khí tầng bốn, một cái tát kia đánh lên mặt hai tên võ giả phàm nhân, đương nhiên rất mạnh, mặt của cả hai lập tức sưng thành một cục, hơn nữa răng đều rụng hết, miệng đầy máu tươi.

Hai nam nhân tỉnh lại, phản ứng rất nhanh, bởi vì Quân Yến cố tình thu liễm khí tức tu sĩ, mà hai tên này chỉ là võ giả phàm nhân, căn bản không nghĩ tới Quân Yến là tu sĩ.

Lúc này Quân Yến phóng khí tức ra ngoài, hai người đã cảm nhận được rồi.

Ngươi phàm có bản năng kính sợ tu sĩ, hai người hoàn toàn không nghĩ nhiều, bị dọa đến mồ hôi đầm đìa, liền vội vàng quỳ xuống, “Xin tiên trưởng tha mạng! Xin tiên trưởng tha mạng!”

Quân Yến cười lạnh một tiếng: “Nửa đêm nửa hôm đến đây, định làm gì sao?”

Một người trong số đó vội trả lời: “Chúng tiểu nhân mắt chó, không nhận ra tiên trưởng là người tu tiên, hôm nay trên đường thấy tiên trưởng ra tay hào phóng, tuổi lại nhỏ, nên mới đánh chủ ý mượn ít bạc, kính xin tiên trưởng tha cho chúng tiểu nhân, sau này chúng tiểu nhân không dám nữa.”

Quân Yến nói: “Chỉ vì thế?”

Quân Yến chỉ mới tám tuổi, hơn nữa đây là lần đầu tiên hành tẩu bên ngoài, cho nên y vốn không nghĩ ra chúng là đạo tặc trộm cướp, còn tưởng rằng là người Trình gia, đến đây tìm ca ca và y.

Một người khác cũng vội dập đầu, “Chúng tiểu nhân không dám nữa, xin tiên trưởng tha cho!”

Quân Yến nhìn chằm chằm hai người, lạnh lùng nói, “Không thể tha các ngươi.”

Y nói xong, muốn trực tiếp hạ sát thủ, lúc này tên đạo tặc thứ nhất không ngừng dập đầu nói: “Xin tiên trưởng tha mạng, ta có một quả trứng yêu thú, có thể hiến tặng tiên trưởng.”

Quân Yến nghe có trứng yêu thú, nghĩ rằng ca ca từ bữa giờ rất muốn nhìn yêu thú, liền ngừng động tác, hỏi: “Trứng yêu thú, yêu thú gì, nếu các ngươi dám lừa gạt ta, ta nhất định không tha các ngươi.”

Người nọ liền đáp: “Là ta và đại ca tình cờ gặp được hai vị tiên trưởng đánh nhau, chính vì tranh đoạt quả trứng này, về sau cả hai đều chết, ta và đại ca liền cắp quả trứng này, theo lời vị tiên trưởng đó từng nói, đây chính là trứng của Hạo Thiên Nguyên Mãng, ta và đại ca chưa từng nghe qua tên nó, chỉ nghĩ là một loài yêu thú vô cùng lợi hại, ta và đại ca không tu tiên, trứng yêu thú này có giữ cũng vô dụng, ngược lại khiến cho tu sĩ khác ngấp nghé, không bằng hiến cho tiên trưởng, chỉ xin tiên trưởng khoan dung ta và đại ca, giữ lại tánh mạng chúng ta.”

Quân Yến vẫn lạnh lùng nhìn hai người, “Các ngươi hãy lấy trứng yêu thú trình lên, ta sẽ xem thử lời các ngươi là thật hay giả.”

Một người liền lấy cái túi ra, thế giới này cũng có túi trữ vật mà phàm nhân sử dụng được, nhưng bọn họ chỉ có thể sử dụng túi trữ vật cấp thấp, không thể chứa quá nhiều đồ.

Quả trứng nằm trên mặt đất có hoa văn kim sắc lưu chuyển, cũng không hề nhỏ mà bằng với bàn tay của người lớn.

Quân Yến vừa nhìn, liền biết đây là trứng mãng xà, Quân Yến trời sinh rất hứng thú với xà, chỉ muốn một ngụm ăn nó thôi.

Y đem quả trứng Hạo Thiên Nguyên Mãng hút đến trong tay, cảm thụ linh khí chuyển động bên trong, rồi nói với hai người: “Đúng vậy, đây đích thực là trứng mãng xà. Bất quá ta vẫn chưa đáp ứng sẽ tha cho các ngươi một mạng mà.”

Hai người thập phần khiếp sợ nhìn Quân Yến, mặt Quân Yến không chút biểu tình, dưới ánh trắng, mái tóc y lay động theo gió, sau đó một luồng sáng màu đỏ trong nháy mắt vọt tới, hai người thậm chí còn chưa kịp kêu la thảm thiết, đã bị ngọn lửa đó cắn nuốt, biến thành hư ảo.

Trừ hai người này, thậm chí là chỗ quỳ, đều không có dấu vết bị cháy.

Quân Yến nhìn chỗ hai người quỳ, thầm nghĩ năng lực thao túng hỏa theo tu vi tăng trưởng quả thật mạnh hơn không ít.

Y thu quả trứng vào trong vòng tay trữ vật, sau đó quay trở về lữ điếm.

Ca ca y vẫn đang ngủ say chưa tỉnh, ước chừng bởi vì ngọn lửa màu đen đánh chết hai tu sĩ Hóa Nguyên kỳ tiêu hao quá nhiều thể lực, cho nên không thể không ngủ để cơ thể khôi phục dần.

Quân Yến nhìn ca ca, không chút cảm thấy chuyện mình thiếu chữ tín giết chết hai tên võ sĩ đã vi phạm đạo đức gì, y thậm chí còn mang trứng mãng xà ra dò xét một hồi.

Y cảm nhận được linh khí bên trong trứng, linh khí thuộc tính Hỏa mười phần nồng đậm, có một tiểu sinh mệnh bên trong, nói không chừng cũng sắp nở rồi.

Bây giờ thứ y muốn nhất là để ca ca cầm quả trứng này làm trứng tươi cho y ăn, mới nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài còn chưa sáng, Quân Trì Quân Yến đã dùng bữa sáng bên trong lữ điếm, chuẩn bị xuất phát.

Quân Trì ngáp một cái, ăn như lang thôn hổ yết, lúc này Quân Yến mới mang cái trứng kia ra cho Quân Trì nhìn, “Ca ca, ta có một quả trứng. Ngươi trở về làm thành trứng tươi ăn nha.”

Quân Trì hơi sửng sốt, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vươn tay cầm lấy quả trứng nhìn nhìn, chỉ thấy quả trứng màu xanh nhẹ, ở trên có đường vân màu vàng lợt lưu động, trông hết sức đẹp mắt, liền hỏi: “Trứng gì đây?”

Quân Yến trả lời: “Trứng xà đó.”

Quân Trì kinh ngạc nói: “Trứng xà sao mà lớn như vậy? Ngươi lấy nó từ chỗ nào?”

Quân Yến kể lại sự tình đêm qua, Quân Trì nhíu mày nói: “Mặc dù thế giới này chỉ cường giả sinh tồn, nhưng tha cho người không có tính uy hiếp một con đường sống, cũng chẳng ảnh hưởng gì. Sao ngươi cứ như vậy mà giết người?”

Quân Yến nói: “Ai biết bọn chúng có theo đuôi chúng ta, đánh thêm chủ ý gì khác thì sao?”

Quân Trì thở dài, không thèm đi giáo huấn y, chẳng qua chỉ đem quả trứng bỏ vào bên trong túi trữ vật của mình, nói: “Được rồi, cứ mang quả trứng kỳ quái này về trước rồi tính sau.”

Quân Yến nói: “Ừm, được. Kỳ thực ban đầu ta lấy quả trứng này vì muốn ca ca nhận thức yêu thú một phen, chẳng qua, về sau chợt nghĩ nó là xà, chúng ta là Chu Tước, không cùng một loại, chẳng bằng ăn luôn cho rồi.”

Quân Trì: “…”

Quân Trì im lặng nhìn y một cái, nói: “Tranh thủ thời gian ăn điểm tâm đi, chúng ta phải tới đầu trấn xuất phát.”

Quân Trì Quân Yến leo lên xe ngựa, đi theo bọn họ là đội ngũ Khánh Nguyên Thương Hội.

Mặc dù Lâm An là trấn, nhưng quy mô giống như một cái thành nhỏ, cũng bởi vì Lâm An trấn nằm đằng sau sơn mạch, nên không ít phàm nhân lên núi hái thuốc, hơn nữa hái được không ít linh dược, bên trên núi không thiếu cây ăn quả sinh trưởng, thậm chí còn có linh quả, Khánh Nguyên Thương Hội có một chỗ cư trú bên trong Lâm An trấn, sẽ từ nơi này thu mua ít linh dược và linh quả, sau đó vận chuyển đi buôn bán ở các thành lớn có tu sĩ.

Từ Lâm An trấn đến Hạ Nguyên Thành, tính theo tốc độ Thương Hội, ước chừng khoảng hai mươi ngày.

Dọc đường thường đi ngang qua một ít tiểu thành trấn, có dừng chân bên trong thành nhưng đa số vẫn là ngủ ngoài trời.

Quân Trì Quân Yến không hay xuống xe ngựa, hầu hết thời gian đều ở bên trong.

Mặc dù như thế, Quân Trì rất giỏi ăn nói, lớn lên tuy có hơi đen nhưng trông rất tuấn tú, vì thế tất cả mọi người đều có ấn tượng tốt với hắn.

Lúc này, bọn họ dừng chân tại trà phòng dùng cơm, nơi này là nơi tập trung giao thương hai phía Nam Bắc, vì vậy mặc dù chỉ là trà phòng nhưng quy mô lại không hề nhỏ.

Khi Quân Trì Quân Yến ngồi trong trà phòng gọi món, Thương Hội gồm tiểu nhị và mấy võ giả khác cũng ngồi bên trong, thì nghe người đi đường bên kia nói, “Lúc trước nghe đồn Liễu gia ở Hạ Nguyên Thành xuất hiện thiên tài vạn năm khó gặp, Đơn linh căn thuộc tính Hỏa, mới một tháng đã đạt Luyện Khí tầng một, ba tháng sau trở thành Luyện Khí tầng ba. Vô luận như thế nào cũng không thể cản nổi, nhưng mấy ngày trước, ta nghe nói, có người thừa dịp sinh nhật Tông chủ bắt cóc thiên tài đi, hẳn là cao thủ, kết quả không cần phải đoán, đích thị là bị cầm đi đoạt xá rồi.”

Gã nói như vậy, khiến không ít người thổn thức.

Ba người ngồi một bàn, chung quanh bọn gã không có người nào khác, đều là tu sĩ, chẳng qua tu vi rất thấp, hơn nữa đều là tán tu.

Một người khác hỏi: “Vậy Liễu gia không đi cứu người trở về sao?”

Người kia nói: “Liễu gia phái người tìm hiểu chuyện này, nhưng tựa hồ không có kết quả gì.”

Vì vậy mọi người lại thổn thức một hồi.

Quân Trì Quân Yến khẽ liếc nhìn nhau, không nói gì.

Lát sau lên đường, mấy tên tu sĩ cũng đi về hướng kia.

Trên xe ngựa, Quân Yến nói với Quân Trì: “Mấy người kia chỉ là tu sĩ Luyện Khí tầng một, hơn nữa tướng mạo đều cỡ trung niên, chắc tại linh căn không tốt lại là tán tu không có tài nguyên, cho nên mới chỉ tiến cảnh được thế.”

Lại thêm vài ngày nữa trôi qua, cũng gần đến Hạ Nguyên Thành rồi, phải đi thêm hai ngày trên đường núi Thiên Sơn nữa.

Đoàn xe đang đi trong rừng, đột nhiên nghe thấy âm thanh xột xoạt rất lớn, sau đó là đợt gió lớn ào tới, bên trong mang theo mùi tanh rỉ sắt nồng nặc.

Quân Yến nhanh chóng phản ứng lại, dặn Quân Trì ở bên trong chớ ra ngoài, sau đó nhảy ra khỏi xe ngựa.

Lúc này toàn bộ đoàn xe đã rối loạn, một con cự mãng lớn bằng vòng tay hai người, dài không biết bao nhiêu mét đang lao thẳng về phía này, mang theo một cái vòi rồng, khiến không ít người bị thổi văng ngã xuống.

Nhìn thấy cự mãng lớn như vậy, những võ giả kia sợ tới mức không thể động đậy.

Quân Trì không nghe lời đệ đệ dặn, chui ra khỏi xe ngựa, lúc chứng kiến đại cự mãng, cũng bị dọa, sau đó nhớ tới quả trứng bên trong túi trữ vật, nghĩ thầm Quân Yến tùy tiện giết người lấy trứng, giờ nên hai người bọn họ phải gặp quả báo đây này.

Hoàn chương 18.