Nhạc Ly không biết tâm tư bát quái của Quân Trì, rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Cũng rất ổn. Kể từ khi ta ra đời, hai người vẫn rất tốt, còn những cái khác thì ta không biết.”

Thấy Quân Trì cứ đứng trên đùi hắn lắc lắc lông mao xù xù, Nhạc Ly nói, “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Quân Trì cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại bảo: “Lúc nãy Hoàn Vũ tiền bối mặt đầy sát khí gọi Thăng Tương tiền bối ra điện, ta sợ hai người đó đánh nhau. Cho nên mới hỏi ngươi một câu, xem thử quan hệ cả hai thế nào thôi.”

Nhạc Ly “À” một tiếng, đáp: “Hết cách, theo ta thấy, hai người dù hay cãi nhau, thật ra quan hệ rất tốt. Sẽ không đánh nhau vì chút việc.”

Dù Nhạc Ly nói vậy, một lát sau, khi Thăng Tương và Hoàn Vũ trở lại điện, Quân Trì cứ cảm thấy Thăng Tương đã bị chà đạp một lần, tinh thần trông rất uể oải, mà Hoàn Vũ thì vênh váo tự đắc, mang bộ dáng đắc ý của kẻ thắng.

Thời gian trôi thật mau, Bích Tiêu cuối cùng cũng thấu hiểu huyền cơ cuộc tỷ đấu giữa Quân Yến và Vân Hương, tu vi trên người cũng tăng trưởng, vì thế y đến ngồi gần Quân Trì, thường thường nhân lúc nói chuyện với Nhạc Ly đưa tay sờ mó Quân Trì một phen, mỗi lần đều khiến Quân Trì nổi da gà, cuối cùng không chịu nổi y sàm sỡ mình nữa, liền biến về hình người, sau đó ngồi bên cạnh Hoàn Vũ tĩnh tọa dẫn khí nhập thế, hy vọng có thể ở hình người cảm nhận được sự tồn tại của yêu đan và ma đan.

Biến thành người, Bích Tiêu mất đi hứng thú với Quân Trì, lòng y cũng mang chủ ý giống Lục Ỷ, cũng muốn tìm trứng Chu Tước, cho nó nở ra rồi làm thú cưỡi của mình, thời điểm đó, y muốn ôm thì cứ ôm, muốn sờ thế nào thì sờ thế ấy.

Y từng gặp nhiều loài điểu khác, cũng rất đẹp, nhưng cảm giác không bằng Chu Tước Quân Trì, mặc dù sư phó bảo màu sắc lông hắn thật khó coi, nhưng y cảm thấy, Quân Trì thế đã rất hấp dẫn mắt người rồi, có lẽ là vì y chưa từng gặp qua Chu Tước nào đẹp hơn.

Mục tiêu nhân sinh của Bích Tiêu rất cao rất xa, thấy Quân Trì bất chấp không chịu biến về điểu hình, nội tâm phiền muộn vô cùng, tinh thần buồn chán uể oải, đành trở lại bên cạnh hầu hạ sư phó.

Thời gian thi đấu Tứ Cảnh đã đến.

Mà thuyền ngọc bích cũng bị đẩy đến một chỗ không xa trụ trời ở trung ương địa vực.

Quân Yến vẫn luôn bế quan, không đến thời khắc cuối cùng, chỉ sợ không ra.

Quân Trì giờ mới biến thành Chu Tước, bay ra khỏi thông đạo của thuyền ngọc bích.

Trong lúc đợi, đài sen cực lớn vốn lơ lửng trên không trung bỗng biến mất không thấy.

Tòa cự đại lơ lửng xuất hiện ở phía nam trụ trời, đó là hòn đảo với dãy núi trùng điệp, tuyết sơn cây xanh, tự tạo thành một thế giới riêng.

Đi đến gần, Quân Trì mới biết hòn đảo lơ lửng ấy chính là sân khấu để Tứ Cảnh thi đấu.

Quân Trì nghĩ thầm, đấu trường này thật hùng hậu, so với đài cao Đông Cảnh nhìn khí thế hơn nhiều.

Hòn đảo lơ lửng đã có không ít tu sĩ tìm đến, hoặc sử dụng pháp bảo phi hành bay đến, hoặc sử dụng lá cây mà cuộc tỷ đấu cung cấp cho.

Những thứ này dĩ nhiên chỉ là đãi ngộ của các tiểu nhân vật, còn đãi ngộ của đại nhân vật cấp bậc cao, đó là phi thuyền, hoặc là phi cầm cực lớn gì đó.

Quân Trì thấy rất nhiều nguyên hình yêu thú xung quanh, chính hắn cũng đang ở nguyên hình, cho nên rất có cảm giác mình đang lạc ở vườn bách thú.

Thuyền ngọc bích cũng hướng về hòn đảo lơ lửng, khi đến nơi, gặp các tu sĩ của nhiều cảnh khác, có lễ phép tới chào hỏi, có lễ phép dùng thần thức quét tới, nhưng thuyền ngọc bích có chức năng ngăn cản thần thức, cho nên những thần thức quét tới, đều bị ngăn cản bắn trở về.

Trải qua vài ngày, quan hệ giữa Thăng Tương và Hoàn Vũ có vẻ rối rắm kỳ diệu, cả hai không nói lời nào, cũng không nhìn đối phương, nhưng không khí lại có cảm giác mập mờ không rõ ràng.

Lục Ỷ thừa dịp trận đấu chưa diễn ra chạy tới chào hỏi Thăng Tương, khiến Hoàn Vũ ngột ngạt.

Nàng cười nói: “Nghe nói người thay mặt Đông Cảnh thi đấu lần này là đệ tử của ngươi, tuy lần trước thấy y không xuất sắc mấy, nhưng vẫn là đệ tử của ngươi, có thể vượt qua đứng đầu Đông Cảnh, có thể thấy người sư phó như ngươi dạy dỗ tốt thế nào.”

Nàng cùng Thăng Tương nói chuyện hồi, lại ngạo nghễ bảo: “Bất quá Đông Cảnh quả thật cằn cỗi, người tu vi cao thâm, chẳng có bao nhiêu, chỉ có ngươi và Vân Chi chèo chống qua ngày, còn lại chẳng có trò trống gì. Lần thi đấu tuyển chọn này, nghe nói Đông Cảnh chỉ có bảy người đăng ký tham gia, thật sự vô cùng khó coi, Tây Cảnh của ta, cũng hơn sáu mươi người, phân bốn cái đấu trường, mới tuyển ra được người dự thi hai ngày trước, nghe đâu hai cảnh kia cũng như thế.”

Quân Trì đứng trên vai Nhạc Ly mài móng vuốt, Nhạc Ly chẳng ngại tí nào, bất quá lời của Lục Ỷ, quả thật khó nghe tới cực điểm, ngay cả Nhạc Ly chỉ thích tu luyện cũng bị nàng chọc giận.

Quân Trì nói thầm trong lòng: “Cô nương, ngươi nói chuyện kéo cừu hận quá đi, còn dám thể hiện ưu thế của mình trước mặt nam nhân mà mình thích, muốn theo đuổi lại càng khó.”

Mà Hoàn Vũ hành động rất trực tiếp, bay thẳng tới chỗ Lục Ỷ nói, “Đông Cảnh, tu vi cao thâm chỉ có Thăng Tương và Vân Chi thôi ư, vậy ngươi có dám nhận khiêu chiến của ta không?”

Lục Ỷ liếc mắt nhìn y, bảo: “Có gì không dám. Tứ cảnh thi đấu xong, ta lập tức đánh một trận với ngươi.”

Hoàn Vũ cười một tiếng, đáp: “Nói lời không giữ lời, chắc lại chui trở về động mình trốn chứ gì.”

Lục Ỷ nói, “Ngươi mới là kẻ chui trở về động trốn.”

Hoàn Vũ nói, “Để coi xem ai.”

Lục Ỷ nói, “Trừ ngươi ra còn ai nữa!”

Những người khác hai mặt nhìn nhau, Quân Trì thầm nghĩ: “Thủ đoạn cãi nhau của hai ngươi sao chỉ có một kiểu thôi vậy.”

Mà Thăng Tương cũng chen ngang, “Hai ngươi nháo đủ rồi.”

Lục Ỷ bật cười không ngớt, mà Hoàn Vũ thì hung tợn trừng mắt liếc Thăng Tương một cái.

Những yêu tu này, không phải tu sĩ nhân loại, không bị trói buộc bởi các lễ nghi phiền phức, cho nên muốn đánh thì đánh.

Thời gian vừa đến, bốn vị trưởng lão không biết dùng phép thần thông gì đột nhiên xuất hiện lơ lửng phía trên đảo, bốn người chiếm cứ một phương.

Văn Yển trưởng lão quản lý pháp lệnh, mặc dù ông không được các yêu tu hoan nghênh, nhưng ông chính là người chủ trì hội thi đấu này.

Văn Yển trưởng lão nói: “Thần Long Chi Uyên sụp đổ giờ đã vực dậy, đến nay đã vạn năm, suốt vạn năm, Thần Long vẫn nghỉ ngơi lấy lại sức, cấm đánh nhau ở địa vực trung gian, các cảnh khác, cũng hạn chế sử dụng tiên khí, tránh chấn động linh khí quá lớn, tạo thành tổn thương đối với Thần Long Chi Uyên. Hôm nay, Thần Long chi thủy hình thành, cũng là biểu tượng vững chắc với Thần Long Chi Uyên, đây là chuyện cực kỳ tốt. Cho nên lần thi đấu này, không chỉ vì tranh đoạt Thần Long chi thủy, còn tạo cơ hội cho hậu bối thể hiện năng lực. Nay, tứ đại trưởng lão chúng ta quyết định, người thắng trận, không chỉ đạt được Thần Long chi thủy, chúng ta còn ban thưởng thêm bốn loại khác, đến lúc đó sẽ giao cho người thắng.”

Nói đến đây, Văn Yển trưởng lão thoáng dừng, rồi mới tiếp tục: “Đông Cảnh, Liễu Quân Yến; Nam Cảnh, Tất Phu; Tây Cảnh, Tương Cầm Nhi; Bắc Cảnh, Băng Tê. Vì để bốn hậu bối thi đấu công chính, chúng ta quyết định, bốn người đồng thời tiến trận — Trầm Phù chi cảnh, người cuối cùng lưu lại sân đấu sẽ chiến thắng. Nếu chịu thua, chúng ta sẽ mang ra, nếu tử vong, sẽ hóa nhập Trầm Phù chi cảnh.”

Quân Trì nghe xong, lập tức quay đầu nhìn Quân Yến.

Quân Yến đã đứng bên cạnh Thăng Tương, vừa nãy, Thăng Tương lại cho Quân Yến ít đồ, chắc hy vọng y hảo hảo bảo vệ tánh mạng mình.

Quân Trì lúc này quả thực sốt ruột không chịu nổi, tranh thủ thời gian nói với Quân Yến, “Nếu không ổn, phải lập tức chịu thua, biết chưa?”

Quân Yến nghe Thăng Tương giáo huấn xong, ngay tại thời khắc cuối cùng, thoáng ôm chú gà tro Quân Trì đang lải nhải, Quân Trì vẫn ở điểu hình, y hôn một cái lên đỉnh đầu của hắn, Quân Trì ngứa tận xương tủy không quan tâm nữa, chỉ sốt ruột dặn dò: “Đệ có nghe chưa, nếu thấy không được, lập tức chịu thua.”

Quân Yến không nhìn hắn, ngược lại nói: “Ta sẽ lấy thứ đó cho ngươi.”

Quân Trì biết y rất ngốc, vội nói: “Ta quan tâm ngươi nhất, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta phải làm sao đây, chuyện gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Quân Yến, hiểu chưa, quan trọng nhất là phải bảo vệ bản thân thật tốt.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Quân Yến cảm động không thôi, chẳng qua Quân Trì chỉ là chú gà tro, mặc dù lo lắng quan tâm cỡ nào, tình chân ý thiết, đến cùng vẫn là hình dạng gà tro.

Quân Yến lại sờ lông vũ trên lưng Quân Trì, rồi nói: “Ta hiểu, ca ca, ta phải đi đây.”

Y nói xong, trịnh trọng thả Quân Trì trở về vai Nhạc Ly, hơn nữa còn liếc Nhạc Ly một cái, rất có cảm giác phó thác, lúc này y mới thi lễ với Thăng Tương, sau đó khống chế phi kiếm bay về Huyền Không Đảo.

Cự ly thuyền ngọc bích cách Huyền Không Đảo càng gần, càng thấy diện tích cực lớn của nó, kết giới ở khắp nơi, chỉ để người thấy hình dáng hòn đảo.

Hoàn Vũ giải thích cho bọn tiểu bối, “Đây là Trầm Phù chi cảnh, là do Văn Yển trưởng lão dùng càn khôn đắp nặn như thế giới bên ngoài, đã tự thành một cảnh, dung hợp hoàn mỹ, người tiến vào đó, đều nằm dưới sự giám sát và điều khiển của Văn Yển trưởng lão, không thể lừa gạt.”

Quân Trì nghe xong kinh ngạc vô cùng, hắn trước giờ cũng quan tâm chuyện tu tiên, biết rõ muốn hình thành càn khôn Tử Phủ là một chuyện cực kỳ khó, muốn hình thành một thế giới nguyên vẹn, lại càng gian nan hơn.

Hắn bỗng sinh ra một tia tôn kính với Văn Yển trưởng lão, nghĩ thầm người gặp người không quen liền trực tiếp tiêu diệt, đích xác có chỗ kiêu ngạo của mình.

Tôn kính xong, Quân Trì cũng yên tâm hơn chút, bởi vì cứ sợ Quân Yến nhận thua rồi, mà Văn Yển trưởng lão không kịp đưa y rời khỏi Huyền Không Đảo, giờ không cần lo nữa, dù sao thế giới đó cũng là càn khôn Tử Phủ, chỉ cần động ý niệm, cũng có thể ảnh hưởng bên trong.

Kỳ thực không phải Quân Trì không tin thực lực Quân Yến, cảm thấy y không thể trở thành người thắng cuộc cuối cùng, mà bởi vì hắn quá lo lắng cho Quân Yến, biết thần kinh y chỉ có một sợi, đã muốn làm gì, dù chết cũng phải làm được.

Hoàn chương 54.