*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thần: Hư Không công tử?:)))

Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên

Tác giả: Nam Chi

Editor: Mạc Vô Thần

.:Chương 9:.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, người thông qua cửa thứ nhất rất nhiều, cũng khoảng vài ngàn, bất quá ai đến vào đợt cuối cùng đều thuộc dạng tốn cả nửa cái mạng mới đến đích, chỉ biết nằm lì ở đó, không còn năng lực cạnh tranh.

Thời gian vừa điểm, tất cả những người còn ở trên cầu đều bị đưa trở về bờ bên kia của Nguyệt Lệnh thành.

Ngay khi ải thứ nhất kết thúc, Lưu Cùng Dự lập tức rời đi, ngay sau đó, một vị tu sĩ chậm rãi xuất hiện giữa hư không, lơ lửng ở bầu trời quảng trường.

Hắn vừa xuất hiện, tất cả tu sĩ lập tức ngước lên nhìn.

Người vừa đến mặc hắc y, dùng chỉ vàng thêu hoa văn, đó là một loại ký hiệu.

Coi bộ, dù đa số người nghĩ màu trắng là đẹp nhất, nhưng các đại năng thì khác, ngoại trừ thích mặc thế nào thì mặc, phần lớn đều thích màu đen hơn, Quân Trì nghĩ, đen thì có gì không tốt chứ, vừa chống dơ lại còn trông ốm nữa.

“Giám khảo ải thứ hai lần này là ngô, Mẫn Tú Thanh.” Người đến tự giới thiệu, giọng nói thanh thấu nhưng tiến thẳng vào lỗ tai mỗi người, tựa như đang nói ngay trước mặt, Bạch Kiếm nhanh chóng lên tinh thần, nhích lại gần Quân Trì, “Linh khí bổn mạng của Mẫn Tú Thanh là một cây bút lông, không chỉ có thể vẽ được Long, mà còn đưa nó vào xuất chiến, trong một lần tham gia đại bỉ trăm năm tổ chức một lần, chỉ một chiêu lập tức tiến vào hạng hai mươi, vô cùng cao cường.”

Quân Trì nhìn Bạch Kiếm trông có vẻ nghiêm nghị thật lòng, xem ra gã khá để ý tới cái người tên Mẫn Tú Thanh. Nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng Quân Trì cũng mơ hồ phác họa được hình tượng.

Mẫn Tú Thanh bước lên đài cao, biểu tình không ít người liền trở nên nghiêm túc hơn, xem ra, hắn quả thật có năng lực, ít nhất đủ khiến đám thiên kiêu chi tử coi trời bằng vung không dám dùng thái độ cà lơ phất phơ đối đãi, tự cho rằng mình nhất định sẽ đậu.

Mẫn Tú Thanh lại nói, “Là một tu sĩ, tất cả mọi người muốn gì? Tu công pháp? Tu chiến lực? Theo ngô, tu tiên là khuy Thiên Đạo. Bây giờ để vượt ải thứ hai, tất cả mọi người phải men theo đường lên núi, ngô sẽ ở đấy chờ các ngươi. Thời hạn là một ngày.”

Hắn vừa dứt lời, cơ thể ngày càng mờ, sau đó biến mất giữa không trung.

Các tu sĩ đờ đẫn đứng dưới quảng trường hai mặt nhìn nhau, cũng có người bắt đầu đi sang, con đường núi nhìn trông rất nhỏ hẹp, không giống với cây cầu vượt biển ải trước, đạp không trúng sẽ rớt xuống biển, hơn nữa còn có gió lốc, không cẩn thận sẽ bị cuốn mất tích, nhưng lúc Quân Trì quan sát con đường nhỏ, phát hiện dù ai bước chân lên đều biến mất không thấy tăm hơi, vô luận có bao nhiêu người bước lên cũng chẳng thấy, xem ra không cần lo lắng phải chen chúc nhau nữa rồi.

Bạch Kiếm liếc nhìn Quân Trì một cái, “Con đường này là khảo nghiệm cá nhân. Ta có nghe đại ca nhắc qua. Mỗi người tự có con đường cho riêng mình, ta đi trước, hẹn gặp lại trên đỉnh núi.”

Quân Trì bỗng có cảm giác người này không tệ mấy, chỉ hơi gật đầu, sau đó cũng tiến về chỗ ngọn núi.

Quân Trì vừa mới đặt chân lên bậc thang, cơ thể lập tức trĩu nặng, hắn nhanh chóng nhìn xung quanh, phát hiện bản thân không bị đưa tới nơi nào khác, vẫn là con đường đó, nhưng lại không thấy bất kỳ người nào, chỉ có duy nhất mình hắn, ngẩng đầu nhìn, con đường uốn lượn chìm vào làn sương, không thấy điểm cuối.

Quân Trì cất bước leo lên, ban đầu chả thấy gì không ổn, chỉ biết đôi chân nặng nề như bị cột với hai quả cầu sắt, mà con đường thì như làm bằng nam châm, hai thứ hút nhau, khiến hắn khó mà cất nổi bước.

Tu vi của hắn đã bị khóa chặt, giống như một phàm nhân bình thường, chỉ còn mỗi thân thể và cả thần hồn này, thân thể vừa là trói buộc vừa là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào, giờ đây hắn chỉ có thể mang cơ thể phàm nhân không ngừng tiến về phía trước.

Quân Trì nghĩ mình tốt xấu gì cũng mang tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ cần có lòng thì rất nhanh sẽ đến điểm cuối, nhưng lúc chân chính đi rồi hắn mới nhận ra mọi chuyện chẳng đơn giản như vậy, mới một trăm bước thôi đã cảm thấy bản thân không thở nổi.

Mà đích đến vẫn còn là bí ẩn xa vời phía chân trời, không biết chừng nào mới tới nơi.

Tất nhiên Quân Trì sẽ không bỏ cuộc, vì đây, chỉ là bắt đầu mà thôi.

Đôi chân nặng nề, Quân Trì từ từ cảm thấy tinh thần mình đang hoảng hốt, cứ mỗi lần nhấc chân, hắn lại nhìn thấy những chuyện ở kiếp trước, hắn chỉ là một người cực kỳ cực kỳ bình thường, ít nhất hắn tự nhận là vậy, lớn lên tại một gia đình hạnh phúc, trong quá trình phát triển, đôi khi có nhiều điều không như ý, nhưng trên lưng còn gánh nặng trách nhiệm gia đình, dù có chuyện gì xảy ra, thì cứ coi như không có.

Quân Trì hầu như đã quên mất chính mình ở kiếp trước, một đoạn đời đó, cảm giác như mới vừa đọc xong một cuốn tiểu thuyết, chứ không phải nhân sinh của mình.

Bây giờ bỗng dưng nhớ lại, hắn cứ thấy nao nao, thầm nghĩ đó không phải là mình, thế nhưng, nếu không phải là mình thì là ai chứ?

Hắn bước đi trong vô thức, những chuyện ở kiếp trước cứ mãi lờn vờn trong tâm trí, cơ hồ mang hắn trở về khoảng thời gian đó, ngay khi chuẩn bị ngã quỵ xuống, tiếng ai đó bỗng văng vẳng bên tai, người nọ gọi, “Ca ca! Ca ca!”

Quân Trì giật mình, là ai, ai đang kêu mình?

Giọng nói đáp lại, “Ca ca! Là ta, Quân Yến đây!”

Quân Trì bừng tỉnh, “Quân Yến!”

Quân Yến xuất hiện trước mặt hắn, vẫn giống như cũ, lùn lùn, chính là hình dạng bánh bao nhỏ hồi còn bé, đôi mắt đen lay láy mở to nhìn hắn.

Quân Trì lại gần muốn nắm tay y, nói, “Đệ đừng chạy loạn, đâu còn nhỏ nữa, phải nghe lời.”

Quân Yến vốn không nghe lời thế đấy, vui vẻ bỏ chạy, nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng, Quân Trì sốt ruột, lập tức chạy theo tìm, hắn thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, cả tinh thần cũng lo lắng không yên, cơ hồ khó mà chống đỡ nổi.

Nhưng hắn vẫn kiên cường, trên đường tìm Quân Yến, bắt gặp rất nhiều người, đều là những người từng xuất hiện trong cuộc đời hắn, tất cả bọn họ, có lẽ sẽ không thể nào xuất hiện nữa, có lẽ sẽ xuất hiện vào một ngày nào đó, nhưng những người không xuất hiện nữa thì gọi là gì, khách qua đường sao, hay là gì khác?

Nhân sinh vẫn còn dài lắm, dài thật dài, cái gì gọi là khách qua đường, cái gì gọi là nguồn gốc sinh mệnh.

Thế cha hắn thì sao, mẹ và cả Quân Yến nữa.

Không, cho dù họ đã vĩnh viễn biến mất, cũng không phải là khách qua đường.

Quân Trì nghĩ, chân ngã của ta, không thể nào là con đường cô tịch.

Bọn họ chính là một phần chân ngã.

Cả người hắn đầy mồ hôi tiến về phía trước, không ngừng không ngừng, vô luận bước chân nặng nề cỡ nào, dù cơ thể sắp không chịu nổi gánh nặng như thế, hắn vẫn tiếp tục đi mãi đi mãi, dường núi ngoằn ngoèo như không có điểm cuối, cả người chìm vào làn sương mù, trừ bỏ bản thân, cái gì cũng không thấy, nhưng Quân Trì biết mình không cô đơn, có núi có cây, có hoa có lá, rất nhiều chuyện hắn từng trải qua lần lượt xuất hiện, còn có các sinh linh làm bạn với hắn.

Quân Trì không quan tâm mình đang đi đâu, bởi vì trong mắt hắn, con đường này vĩnh viễn không xong, bảo hắn đi, hắn chỉ biết đi như thế, giữ vững nghị lực và năng lượng như ban đầu…

Khi chân hắn đạp lên một phiến đá thì đột nhiên bị hụt chân, thiên địa xoay chuyển, cả người mém ngã nhào xuống đất, lúc ngẩng đầu mới thấy, phát hiện mình đang đứng trên một mảnh đất bằng phẳng, đó là một quảng trường nhỏ, đằng sau là một tòa đại điện, trên tấm bảng viết bốn chữ, “Tiến ngụy tồn thực”, hắn quay đầu ra sau nhìn, đường núi mà khi nãy mình vừa đi, có rất nhiều người đang tập tễnh bước lên, có người chậm có người nhanh, có người dứt khoát ngồi xuống không di chuyển nữa, xa xa gần gần, đông nghịt như kiến.

Bấy giờ đứng trên đỉnh con đường, Quân Trì thật ra không còn kích động như ban đầu, chỉ là nghĩ, mỗi người tự có con đường riêng cho mình, con đường này, quả “thật” chỉ thuộc về chính mình, không hề liên quan đến người khác.

Hắn lại quay đầu, nhìn trên quảng trường có vài người ở đó, có đứng cũng có ngồi, đếm đếm, tổng cộng bảy người.

Quân Trì nhìn bọn họ, không hề sinh ra cảm giác ưu tú hơn người, trải qua một đoạn đường này, hắn đã học được cách bình tâm thanh thản đối đãi mọi chuyện.

Mà ở giữa không trung có một người đang ngồi xếp bằng, đó chính là giám khảo Mẫn Tú Thanh, cơ mà thân thể hắn cứ nửa mờ nửa hiện, khiến người ta khó mà khẳng định liệu đây có phải là chân thân hay không.

Quân Trì không nhìn thấy Kiều Thi Vân lẫn Bạch Kiếm, cho nên chỉ tìm một góc ngồi xuống đả tọa, thử đếm thời gian, phát hiện mình chỉ dùng ba canh giờ đã leo tới tận đây, vẫn còn một thời gian dài phía sau nữa.

Về sau lại có mấy người bò lên, thậm chí có kẻ chẳng mang một chút tu vi nào, xem ra, trạm kiểm soát này dùng để khảo nghiệm các phương diện như tinh thần hoặc ngộ tính, chứ không quan tâm đến tu vi ra sao.

Điều khiến Quân Trì kinh ngạc hơn cả, Hư Không công tử leo lên rất nhanh, ước chừng nằm trong top mười, lúc gã leo lên, cả người ướt đẫm mồ hôi, vì vậy chuyện đầu tiên gã làm chính là vận công pháp chỉnh chu bản thân sạch sẽ, tiếp theo là đánh giá những người xung quanh, lúc gã nhìn thấy Quân Trì, quả nhiên cũng rất sửng sốt, nhưng lại không chạy tới làm phiền hắn mà tìm một địa phương thích hợp, lấy đệm hương bồ ra rồi ngồi xuống tĩnh tọa.

Bạch Kiếm lên đỉnh núi khá nhanh, khi đó đã có hai mươi người, lúc gã vừa lên chỉ thở dài một hơi, rồi lại ngó Đông ngó Tây nhìn mọi người một lượt, tiếp theo lon ton chạy tới chỗ Quân Trì, đặt mông ngồi xuống đất, “Chân ngã lộ quả thật danh bất hư truyền, mệt chết thằng bất tài ta.”

Quân Trì mở mắt nhìn gã, “Chúc mừng ngươi.”

Bạch Kiếm hỏi, “Chả phải ngươi còn nhanh hơn cả ta sao?”

Lại hỏi, “Ta thật sự không nhìn ra tu vi của ngươi, ngươi rốt cuộc tới cảnh giới nào rồi, nói cho ta nghe với.”

Quân Trì cười cười, “Là Nguyên Anh hậu kỳ.”

Bạch Kiếm đứng hình một hồi lâu rồi ho khan, cười ha hả, sau đó giơ tay vỗ vỗ bả vai Quân Trì, “Đừng có giỡn nữa mà.”

Quân Trì nói, “Thế ngươi cứ coi như ta giỡn đi.”

Một lát sau Kiều Thi Vân cũng lên đây, Bạch Kiếm liếc mắt nhìn Kiều Thi Vân một cái, nói, “Tiểu nha đầu này trước giờ chưa từng thấy qua, coi bộ cũng có chút năng lực. Trông bộ dáng nàng, có lẽ là Đơn linh căn thuộc tính Thủy.”

Nói đến đây, gã lại nhìn sang phía Quân, “Ta là dị linh căn thuộc tính Phong đơn biến, còn ngươi?”

Quân Trì đáp, “Ngũ linh căn.”

Bạch Kiếm còn mang vẻ mặt chờ mong nhìn Quân Trì, nghe thấy đáp án thì ho khù khụ, giơ tay khoác vai hắn, “Ngươi coi, hai ta dù sao cũng có giao tình, sao ngươi lại thích gạt ta như thế?”

Quân Trì, “Không gạt ngươi, ta nói thật.”

Bạch Kiếm đành an ủi, “Kỳ thật Ngũ linh căn cũng chẳng sao, nghe nói Ninh Phong tiên quân năm đó là Ngũ linh căn, gồm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.” Mặc dù an ủi là thế, nhưng gã hiển nhiên chẳng tin lời Quân Trì mấy.

Lại nói, “Ngươi coi ta nè, là thuộc tính Phong, Hỏa mượn thế Phong, uy lực sẽ tăng mạnh, cho nên, Hạo Thiên Nguyên Mãng ngự hỏa ở bên ta là hợp lý nhất, cái đó gọi là trời sinh một đôi, giờ ngươi nói ta nghe Hắc Bá Thiên của ta đang ở đâu được không?”

Quân Trì lập tức chuyển tầm nhìn về hướng Kiều Thi Vân đang chạy tới, nàng cười cười nói với Quân Trì, “Liễu ca ca, hảo nha.”

Quân Trì gật đầu chào, Kiều Thi Vân lại nói với Bạch Kiếm, “Bạch công tử, hữu lễ.”

Bạch Kiếm gật đầu bâng quơ, không có ý thâm giao, ngược lại bám chặt Quân Trì, “Ta sẽ đối xử tốt với nó, cho nó làm yêu sủng, thật sự không làm hại nó đâu.”

Quân Trì phiền muộn đáp, “Chờ ngày bằng hữu ta trở về, ta sẽ để ngươi dẫn nó đi.” Bất quá hắn cảm thấy muốn dẫn cũng vô dụng, lấy tính tình hỏa bạo của Nhạc Ban, khẳng định dùng một ngụm nuốt chửng Bạch Kiếm.

Bạch Kiếm vô cùng cao hứng, nói, “Ta biết ngươi rất nghĩa khí mà.”

Một ngày trôi qua, ải thứ hai kết thúc, Quân Trì dùng thần thức quét sơ, ước chừng bảy tám trăm người.

Hoàn chương 95.