Bên trong hang động có rất nhiều nhánh rẽ, quanh co uốn lượn, loạn như cái tổ kiến. Tô Thiếu Bạch đau đầu theo sau Sữa Bò và Tiểu Bạch còn đang vui vẻ xông thẳng về phía trước, não của hai cái đứa nào cấu tạo thế nào vậy trời? Đường lớn không đi, toàn chui lỗ mà thôi. Cả đám người theo sau tụi nó vòng qua rẽ lại một hồi, cuối cùng cũng đến được chỗ tìm thấy mấy bộ xương kia.

Động này được ẩn ngay phía trên hang động, xem ra từng có người cố ý đào mà thành. Có thể trốn vào góc này, người này muốn tránh ai à? Tô Thiếu Bạch nhăn mày đánh giá xung quanh. Nơi này tích một lớp bụi dày, trên đất toàn là dấu chân hoa mai của Sữa Bò, đống xương trắng nằm vung vãi sát góc trái vách động, xương thú đè lên lớp xương người, có vẻ như đây là nơi cuối cùng bọn họ cùng chết chung* với dị thú. Trốn đến tận chỗ này mà vẫn không tránh được kiếp nạn, Phượng Nhị thở dài, ánh mắt đảo qua thấy trên một đoạn xương ngón tay nào đó còn đang đeo một chiếc nhẫn màu kim. Trữ khí ? Thanh niên áo đỏ nhướng mày tháo chiếc nhẫn đó xuống, thì ra là một trữ khí chưa nhận chủ. Bên trong chỉ có vài viên đan dược, mấy khối viêm thạch Thanh phẩm, dăm ba linh khí Xích phẩm, Cam phẩm, và một cuộn da vàng sẫm.

*cùng chết chung: nguyên văn Hán Việt là đồng quy vu tận

Tàn quyển thượng cổ! Lông mày Phượng Nhị khẽ giật, cuộn da vàng sẫm này nhìn cực kỳ quen mắt, rất giống với tàn quyển Vân Hà Đỉnh mà hắn đưa cho Tô Thiếu Bạch ngày trước. Hắn lập tức lấy cuộn da rộng chỉ khoảng chừng một bàn tay này ra, quả nhiên là một cuộn da được mở theo chiều ngang từ phải sang trái, chữ viết chi chít, chỉ dài khoảng hai thước, rải rác vài vết đen cháy sém. Vừa liếc sơ, thanh niên áo đỏ tức thì thất vọng vứt cuộn da cho Tô Thiếu Bạch, "Của đệ..."

Sau khi nhận được, Tô Thiếu Bạch mở ra nhìn, năm chữ to đùng sát bên phải cuộn da khiến cậu suýt tí nữa là nhảy dựng lên, "Sách chế tạo Thiên hỏa". Xem xuống chút nữa, quả nhiên là chuyên nói về việc luyện khí của thần hỏa tự sinh trong đất trời. Chỉ có duy nhất một điều hơi tiếc là cuộn da bị ngắt đoạn một nửa, rõ ràng là còn đoạn dưới nữa, nhưng chẳng biết nửa còn lại đó đã bị thất lạc ở đâu hay đã bị lửa thiêu mất rồi.

Đầu bếp nhỏ tựa như nhặt được của quý bèn thu ngay vào trong nhẫn trữ vật, nhào tới tặng cho Phượng Nhị một cái ôm thật chặt, "Nhị ca, cám ơn huynh!"

Phượng Nhị bị Tô Thiếu Bạch đột ngột ôm như vậy thì hết cả hồn, tròng mắt khẽ chuyển, ai oán nhìn cậu, "Vậy mai có thể không đào quặng không?"

Tô Thiếu Bạch gật đầu, rộng rãi phất tay một cái, còn hào phóng hơn, "Có thể, cho huynh nghỉ hai ngày luôn!"

Lấy được bảo bối của người ta, Tô Thiếu Bạch cẩn thận nhặt hài cốt của mấy vị tu sĩ đã chết hơn ngàn năm rồi chôn dưới một gốc cây cổ thụ bên ngoài hang động.

Nửa đêm, Tô Thiếu Bạch cầm nửa cuộn "Sách chế tạo Thiên hỏa" xem không rời, trong đó chủ yếu ghi lại hai điểm quan trọng, một là nâng cao đẳng cấp Thiên hỏa, ban đầu chỉ cần tự hấp thụ viêm thạch cũng có đủ linh khí để lên cấp rồi. Sau Hoàng phẩm thì cần linh nguyên lực của chính Chú Kiếm sư phối hợp với thể ngộ của Chú Kiếm sư, nếu là kiếm ý của Kiếm tu cũng là một cách. Ngoài ra, tính công tính phòng rồi Thiên hỏa hay Địa hỏa, phải sau khi thần hỏa lên đến Lam phẩm mới có thể hiện ra.

Lam phẩm? Tô Thiếu Bạch bĩu môi, giờ tới Thanh phẩm còn chưa có đến đâu! Với cả, nhìn cái vẻ Pudding mỗi khi phải chiến đấu với cái gì thì lật đật chui ngay vào trong lòng bàn tay cậu, nhìn thế nào cũng chẳng thấy có chút uy vũ khí phách của Thiên hỏa mang tính công cả, xem ra chắc là Địa hỏa rồi. Hồi đó Du trưởng lão có từng nói, Thiên hỏa tính công, Địa hỏa tính phòng, không ngờ lại giống y như tàn quyển này miêu tả. Nhưng mà tính phòng là sao? Lực phòng ngự? Thật ra nếu có thể hóa thành lớp chắn bằng lửa cũng rất tốt.

Điều thứ hai Sách chế tạo Thiên hỏa nhắc đến thật ra có hơi sốc, sau khi Thiên hỏa thăng lên Thanh phẩm, trong lúc chế tạo linh khí* dùng "thuật Thiên hỏa" kết hợp với bốn loại đá kỳ lạ trong thiên hạ, nếu linh khí* luyện thành đạt được phẩm cấp từ Lục phẩm trở lên, thì rất có khả năng mang theo thần thông "tiến cảnh". Cái gọi là thần thông "tiến cảnh" là chỉ linh khí* có thể hấp thụ linh khí** trên người tu sĩ, tích lũy đến một mức nhất định sẽ có thể thăng cấp cùng tu sĩ! Nói cách khác, linh khí luyện thành dù ban đầu chỉ có Lục phẩm, nhưng nếu có chứa thần thông "tiến cảnh", chỉ cần chủ nhân linh khí* có đầy đủ linh khí** và tu vi, linh khí* sẽ từng bước thăng lên Thanh phẩm, thậm chí còn cao hơn! Nó sẽ theo cảnh giới tu vi của chủ nhân cùng "tiến cảnh"!

*khí () trong khí cụ, vũ khí

**khí () trong khí tức, hơi thở

Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, cái này y như một linh khí* biết sống ấy. Phương pháp luyện khí mà Văn trưởng lão dạy cho cậu là phương pháp bí truyền tuyệt mật của Bác Sơn phái, tổng cộng chia thành bốn bước: dung thạch, nặn hình, luyện linh trận, tôi lửa. Mà "thuật Thiên hỏa" được ghi chép trong Sách chế tạo Thiên hỏa nói rằng, trong lúc luyện linh trận và tôi lửa, lại thêm một bước "tinh luyện".

Sau khi Tô Thiếu Bạch xem xong, trong đầu mô phỏng quá trình luyện chế, đột nhiên nhận ra, tuy rằng tốn thêm một bước, nhưng lại có thể giúp cho toàn bộ quá trình luyện chế suôn sẻ hơn, những gian nan khó khăn ngày trước chợt như được thông suốt hẳn. Cậu nén không được nôn nóng muốn thử, nhưng phải mau mau thăng thần hỏa lên Thanh phẩm mới có thể thử "thuật Thiên hỏa" để luyện khí!

Còn bốn loại đá kỳ lạ trong thiên hạ, theo thứ tự chính là Kim Tích lân, Lạc Nguyệt đề, Vạn Hà thạch, Chu Phượng lệ.

Cậu từng nghe qua Kim Tích lân và Vạn Hà thạch, trong túi cậu bây giờ còn có hai khối Vạn Hà thạch, là hai khối may mắn đổi được lúc ở thành Bất Hoán, khi đó hoảng loạn vì Sữa Bò xuất hiện dị trạng sau khi nuốt mất linh châu của Thiên Túc Thổ Long, may mà Hạ Mạt đã thay cậu thu lấy Vạn Hà thạch.

Còn hai cái kia, cậu quả thật chưa nghe qua bao giờ.

"Hai loại đá Lạc Nguyệt đề và Chu Phượng lệ này, huynh đã từng nghe qua chưa?" Tô Thiếu Bạch quay đầu Phượng Nhị đang chơi với Sữa Bò bên cạnh.

"Lạc Nguyệt đề thì không biết, nhưng Chu Phượng lệ thì ta từng thấy qua trong một tạp lục*. Nghe nói là loại đá do huyết lệ của thần điểu ngưng kết, rồi đọng trong liệt diễm** trong vạn năm mới thành." Phượng Nhị bắt lấy cái móng đầy thịt của Sữa Bò, cố gắng nhớ lại.

*tạp lục: chỉ một loại sách ghi lại linh tinh nhiều thứ, hoặc trong đó gom lại nhiều điều không liên quan nhau

**liệt diễm: ý chỉ một loại lửa cực nóng, ví dụ như Tam Muội Chân Hỏa cũng được tính là một loại liệt diễm

Tô Thiếu Bạch gật đầu, Kim Tích lân và Chu Phượng lệ, vừa nghe qua là biết là thứ chẳng những khó tìm mà số lượng cực ít, cuối cùng là Lạc Nguyệt đề, mặc dù không biết cụ thể là thứ gì, nhưng chắc chắn cũng là vật hiếm có khó tìm. Lúc ở trong ở cung điện dưới lòng đất, Nam Cung Hạo nhường Tam Xích kiếm cho Hạ Mạt, giờ vẫn dùng thanh phi kiếm Tử Điện Thanh Sương Cam phẩm do cậu luyện chế hồi còn trong Bà Sa Kính Thiên. Nhưng mà sau khi kim chủ đại nhân xuất quan sẽ bước vào cảnh giới Nguyên Anh, xem ra Tử Điện Thanh Sương không theo kịp cảnh giới của y rồi! Nhất định phải cố gắng tu luyện không ngừng, đồng thời thúc giục Pudding sớm ngày lên tới Thanh phẩm, vậy mới có thể luyện chế chó kim chủ đại nhân một thanh mệnh kiếm xứng với cảnh giới của y.

Hồi trước cậu vừa ý Vạn Hà thạch là vì muốn chuẩn bị dùng cho Vân Hà Đỉnh, nhưng giờ xem ra, nếu không tìm được ba loại đá kỳ lạ còn lại, mệnh kiếm tiếp theo của kim chủ đại nhân sẽ phải dùng tới thứ này rồi! May mà khi đó đổi được hai khối lận.

Ba tháng trôi qua trong chớp mắt, sau khi đón lôi kiếp, Hạ Mạt xuất quan trước, tu vi thành công bước vào hậu kỳ Kim Đan. Sau khi hắn xuất quan, Tư Đồ Lôi và Diêm Hoài bèn thở phào thật nhẹ nhõm, cuối cùng mấy người bọn họ cũng không cần đợi chờ lo lắng sợ bị tập kích nữa. Khu vực tu luyện vô cùng dư thừa linh khí*, tiến độ tu luyện của hai người cũng tăng mạnh, hơn nữa hồi trước còn tích góp không ít, chưa tới mấy người, cả hai đều lần lượt bế quan, trùng kích trung kỳ Trúc Cơ và Kim Đan kỳ.

*khí () trong khí tức, hơi thở

Thế là, xế chiều hôm đó, công việc của cậu bạn thợ chính đào mỏ Tô Thiếu Bạch trở nên thảm thương cùng cực vì chỉ còn lại có duy nhất một tên thợ phụ Phượng Nhị. Thợ phụ duy nhất ai oán nhìn thợ chính, đệ đây là đang ức hiếp người ta, cái tên đang phi kiếm bên kia thân thể khỏe mạnh, cả ngày lãng phí thời gian vào luyện kiếm, sao đệ không bắt hắn tới đào viêm thạch hả?

Đầu bếp nhỏ hùng hồn tỏ vẻ, luyện kiếm là chuyện quan trọng, chỗ này chỉ có mình huynh mỗi ngày trừ tu luyện ra thì rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm, đào quặng tiện thể còn rèn luôn sức khỏe, tốt mà!

Phượng Nhị im lặng nhìn cậu chằm chằm, nhóc con, đệ chờ đó!

Lại thêm hai tháng, lôi kiếp phá mây mà đến, Nam Cung Hạo đột phá thành công, bước vào cảnh giới Nguyên Anh. Kim chủ đại nhân xuất quan đồng thời còn thành công lên cấp khiến cả đám Tô Thiếu Bạch vui vẻ vô cùng, đêm đó ai kia liền ra tay hào phóng, thay mọi người làm một bữa tiệc toàn là thịt.

Phượng Nhị nhướng mày, hừ, nhóc con này, quả nhiên bình thường chỉ làm qua loa có lệ mà thôi!

Trăng sáng treo trên cao, bóng cây chiếu vào động. Phượng Nhị lôi Hạ Mạt thần bí đi ra ngoài, trong động chỉ còn lại hai người Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo.

"Ta nghe nói bước vào Nguyên Anh kỳ thì nội đan sẽ hóa thành hình dạng trẻ con, có thật không?" Tô Thiếu Bạch vừa chải lông cho Sữa Bò, vừa tò mò hỏi. Nếu quả thật biến thành một đứa trẻ, vậy thì sẽ giống ai ta? Chẳng lẽ là hình dáng lúc còn nhỏ của kim chủ đại nhân à? Tôn sư đại nhân từng nói, hồi bé kim chủ đại nhân trông rất là đáng yêu, thiệt là muốn thấy quá đi.

"Ngươi muốn xem?" Nam Cung Hạo nhướn mày kiếm nhìn cậu.

"Ừ." Ai kia gật đầu thật mạnh, hai mắt sáng lấp lánh. Có cách cho cậu thấy à?

"Đợi ngươi lên Thanh phẩm sẽ cho ngươi xem." Kim chủ đại nhân gật đầu.

Tô Thiếu Bạch:...

Cậu đang bị kim chủ đại nhân trêu đùa à?

"Thanh phẩm, chẳng biết khi nào mới có thể lên được nữa, còn mệnh kiếm của ngươi nữa..." Nghĩ đến mệnh kiếm chứa thần thông "tiến cảnh" được nhắc đến trong Sách chế tạo Thiên hỏa, Tô Thiếu Bạch thở dài, đúng là đường xa dài đằng đẵng* mà.

*đường xa dài đằng đẵng: Nguyên văn là "Lộ man man kỳ tu viễn hề", là một câu thơ trong bài thơ Ly Tao của Khuất Nguyên

"Không luyện thành mệnh kiếm Thanh phẩm ta cũng sẽ nuôi ngươi." Nam Cung Hạo thấy đầu bếp nhỏ đột nhiên ỉu xìu, nén không được bèn an ủi.

"Ngươi chỉ cần có thể nấu ăn ngon là được. Dù kiếm của ngươi có kém người khác một cấp, bằng vào năng lực của ta cũng có thể đánh bại bọn họ." Ai kia kiêu ngạo nhướng mày kiếm anh tuấn, ngạo mạn trông người bên cạnh.

Tô Thiếu Bạch suýt tí nữa là cảm động đến rơi nước mắt, một giây sau mới phản ứng được, cái mợ ngươi, tự kiêu vừa thôi chứ! Còn tiện tay đạp ta xuống luôn, hoàn toàn không xem trọng ý kiến của ta hả?

Còn đang muốn tiến hành "tấn công thân thể" kim chủ đại nhân, chợt phát hiện y ngoảnh đầu ra ngoài cửa động, sắc mặt cực kỳ khó nói, bên tai cũng ửng hồng.

Í? Chuyện gì rứa? Tô Thiếu Bạch ngớ người, cậu còn chưa "tấn công thân thể" y mà, sao sắc mặt kim chủ đại nhân lại khó xử quá vậy. Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì à? Phượng Nhị và Hạ Mạt còn đang ở ngoài đó!

Nghĩ đến đây, Tô Thiếu Bạch bèn đứng dậy toan đi xem một chút, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Nam Cung Hạo dùng sức níu cổ tay lại, "Không được ra ngoài!"

"Bọn Phượng Nhị đã xảy ra chuyện sao?"

"Bọn họ không sao, không được đi!" Nam Cung Hạo cau mày, thanh âm hiếm khi lại có chút úp mở không rõ.