"Bay qua?" Thiếu niên áo tím liếc sang Tô Thiếu Bạch, nhướng mày như trêu đùa, "Ngươi cho rằng tập kích trên không sẽ ít hơn hay yếu hơn?"


Phóng mắt nhìn quanh, khắp nơi hoang vu vắng vẻ, đất đai khô cằn, gỗ vụn đá mẻ liên tục xuất hiện, lòng sông khô cạn ngoằn ngoèo đang nằm cách đó không xa. Hết thảy mọi sinh mệnh nơi đây đều giống nhau, đều đã chết từ mười triệu năm trước. Chỉ còn thần thức các tu sĩ để lại ở chỗ này, kêu gào thảm thiết không cam lòng, ngày đêm không ngừng dâng trào sát ý, mãi chôn chân tại vùng đất chết này. Ngoài ra nơi này chẳng có lấy một ngọn gió trong lành nào.


Tô Thiếu Bạch sững sờ niết Vô Ảnh cung, theo như lời trước đó của Ngụy Vô Pháp, những đợt tập kích vào các tu sĩ xông vào trong trận quan là do các thần thức còn sót lại. Chúng cảm nhận được linh khí của tu sĩ nên mới phát động tấn công. Thế nên, ở trong trận pháp này, dù họ đứng trên mặt đất hay bay lên không trung cũng sẽ không thoát khỏi tay của cái "lưới" đó. So ra thì, nếu cả bọn chọn đứng trên mặt đất đối chiến có khi còn dễ hơn chút.


"Vậy là chỉ có thể tiếp tục đánh thế này thôi." Tô Thiếu Bạch thở dài, hay thật, xem ra con đường trước mặt là lối đi duy nhất. Nhất định phải luyện thật tốt kỹ năng bắn cung để giúp đỡ mấy người kim chủ đại nhân mới được, cứ mỗi lần như vậy là lại nhàn rỗi đứng trong vòng bảo vệ, cậu quả thật không chịu nổi.


Ngụy Vô Pháp nhìn cậu, "Bằng không sao ta lại nói mấy người bạn đó của hai người nhanh nhất thì áng chừng cũng phải nửa năm mới có thể đến trận quan tầng bốn? Còn không phải là do cả đường phải đối phó với mấy thứ chết tiệt này." Vừa nói, hắn phất tay nhẹ nhàng chém rơi hai bóng đen đang nhào lên, "Giờ vẫn còn ít, vào sâu bên trong càng khó khăn hơn, mỗi bước đi đều trắc trở."


Chỗ này chỉ mới là vòng ngoài của trận quan tầng hai, tu sĩ chết ở những nơi càng xa trận pháp, linh lực càng yếu, lại thêm mấy năm qua Ngụy Vô Thiên phái tu sĩ và con rối vào phá trận quân, những thần thức còn sót lại đã bị diệt hơn một nửa. Càng tiến gần trung tâm, thần thức càng nguy hiểm hơn. Chỉ cần vớ đại một kẻ trong đó, có khi lại là một người có tiếng tăm lẫy lừng năm nào, các thần thức còn lưu lại này tất nhiên khó đối phó hơn nhiều.


Thế nên, xem xét tình hình trước mắt thì, chỗ này chỉ mới là một phần nhỏ chẳng bõ dính răng, phải đến trận quan tầng bốn mới bắt đầu trọng yếu.


"Chỗ này có thể xem như là nơi rèn luyện." Sau khi vung một luồng kiếm khí chém đứt ba bóng đen tấn công, Nam Cung Hạo đứng sau Tô Thiếu Bạch bình thản tiếp lời, nếu không phải vội vã đuổi theo đội của Phượng Nhị và Hạ Mạt ở đằng trước, ở lại chỗ này suy ngẫm kiếm ý cũng không phải không thể. Bước chân dực hổ nhanh như gió, vững vàng đi về phía trước.


Tô Thiếu Bạch bực bội nhìn Vô Ảnh cung trong tay, giương cung tạo tên lần nữa, có thể bắn trúng một con cũng tốt. Nếu kim chủ đại nhân đã nói chỗ này là nơi rèn luyện, vậy mình cũng có thể luyện tập, vì cứu nhóm Phượng Nhị, phải cố gắng mới được.


"Ầm!" Bụi cát bốc lên phía xa, quả nhiên là trật nữa rồi


"Ầm!" Lại trật.


[...]


Truyện chỉ được đăng trên Wordpress Tiêu Tịch Lâu (https://kimnganhoa0712.wordpress.com/) và Wattpad tieutichlau.


[...]


Nam Cung Hạo nhún người nhảy lên, thu lại thanh Xích Tiêu vừa mới triển khai uy lực xong, nhẹ nhàng nhảy trở về đỉnh đầu dực hổ. Y khẽ cong môi, giơ bàn tay lên với Tô Thiếu Bạch.


Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, giơ tay lên đập, kim chủ đại nhân hình như rất thích chơi trò đập tay ăn mừng thì phải?


Ngụy Vô Pháp nhướng mày, "Kiếm tu quả nhiên lợi hại."


"Chẳng qua tại hạ cảm thấy chúng ta hẳn nên tăng tốc, nếu không e là sẽ không đuổi kịp bọn họ." Nam Cung Hạo thản nhiên đáp lời. Lúc vừa mới vào không rõ tình hình, lại có Ngụy Vô Pháp hiểu khá rõ về di trận thượng cổ dẫn đường, nên y đương nhiên sẽ tôn trọng ý đối phương. [Truyện chỉ được đăng trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Giờ vào trận đã hơn mười ngày, Nam Cung Hạo đột nhiên phát hiện, xem ra mục đích của Ngụy Vô Pháp không giống với hai người họ, chí ít thì có vẻ như hắn không muốn mau mau đến mắt trận, mà hình như cố ý trì hoãn thời gian.


Chẳng lẽ vì hắn thân là Ma tu nên cần thời gian thích ứng và chống lại chấn động của di trận? Suy nghĩ của Ngụy Vô Pháp, Nam Cung Hạo không đoán hết được, nhưng tính thời gian thì đám Phượng Nhị và Hạ Mạt đã vào trận được chừng năm tháng, áng chừng không lâu sau sẽ đến được trận quan tầng bốn, họ gặp nhau càng chậm, nguy hiểm đối phương gặp được càng lớn. Nhóm bọn họ phải đẩy nhanh tiến độ, vì vậy Nam Cung Hạo đành chủ động đứng ra phá trận quan, chọn cách đánh nhanh thắng nhanh, tiện thể xem thử phản ứng của Ngụy Vô Pháp. Tin tốt duy nhất là cả một đường đi tới tận bây giờ bọn họ đều nhìn thấy ký hiệu Phượng Nhị và Hạ Mạt để lại, chứng tỏ hướng đi cả hai bên đều giống nhau, chưa bị lệch hướng.


"Thôi được, đã vậy, bọn ta có thể đẩy nhanh tiến độ." Ngụy Vô Pháp hết cách đành vỗ đỉnh đầu dực hổ, từ tốn lấy Tử Kim Tiên ra. Chậc, bị nhận ra rồi, cái đám Ngụy Vô Thiên này, rốt cuộc là đang làm cái quái gì vậy?


Dực hổ hơi gầm lên, dũng mạnh xông qua tường thành mở toang trước mặt, xuất phát đi về phía trận quan tầng ba.


Ngụy Vô Pháp và Nam Cung Hạo vực tinh thần toàn lực đối phó với địch, dực hổ xông tới thế như chẻ tre, chỉ qua ba ngày đã đột phá đến được vị trí trận quan tầng ba.


Nam Cung Hạo tiếp tục cách cũ, dùng Xích Tiêu phá vỡ tường thành lần nữa, mở lối thông vào trận quan tầng bốn, năm ngày sau họ rảo bước qua lối đi thông đến trận quan tầng năm.


"Đám Phượng Nhị chắc đang ở phía trước!" Tô Thiếu Bạch chi tay vào ký hiệu trên tảng đá do Phượng Nhị để lại, hào hứng nói cho Ngụy Vô Pháp và Nam Cung Hạo.