Chương 9: Không Đáng Tin.

Tu Chân Giới, khởi nguồn từ ngàn vạn năm trước, gồm có ngũ châu tam vực, do lục đại siêu cấp môn phái cùng Thương Viêm hoàng triều quản chế.

Ngũ châu gồm: Đông Châu có Thiên Kiếm Tông, Tây Châu có Vạn Phật Tông, Nam Châu do Dược Dương Tông cùng Phù Linh Tông đồng thời quản chế, Bắc Châu cũng do Thiên Cơ Tông và Ngự Thú Tông quản chế, và Trung Châu có Thương Viêm hoàng triều.

Tam Vực gồm: Hải Vực, Yêu Vực và Ma Vực.

Nơi hỗn loạn nhất, được cho là tận cùng thế giới-Hải Vực.

Lãnh địa của yêu thú-Yêu Vực.

Nơi ma tộc hoành hành-Ma Vực.

Hệ thống tu luyện:

Luyện khí kỳ, mười tầng.

Trúc cơ kỳ.

Kim đan kỳ.

Nguyên Anh kỳ.

Xuất Khiếu kỳ.

Phân Thần kỳ.

Hợp Thể kỳ.

Đại Thừa kỳ.

Độ Kiếp kỳ.

Ở tu chân giới ngoài tu sĩ còn có ma tu, phật tu, quỷ tu, yêu tu. Trong đó yêu tu và ma tu đều là địch nhân truyền kiếp của tu sĩ, yêu tu có thể thuần hóa thành linh sủng, tu sĩ nhập ma có thể biến thành ma tu.

Tu chân giới sau đại chiến thần ma đã dần đi vào suy kiệt, linh khí ngày càng trở nên mỏng manh, đã năm vạn năm qua chưa từng có ai đột phá phi thăng, vô số cường giả vì thế ngã xuống.

Thả xuống ngọc giản ghi chép về tu chân giới, Vũ Linh đứng dậy vương người duỗi thẳng lưng, mấy hôm nay tinh thần quá mức căng thẳng nên giờ yên ổn lại, Vũ Linh cũng thấy nhẹ nhõm hẳn ra.

Có thể do thả lỏng người, nên Vũ Linh ngủ một giấc xong liền cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, tuy vậy cho đến bây giờ, Vũ Linh còn thưa hoàn toàn lấy lại cảm giác có thân thể tồn tại.

Tưởng tượng như một người đã què bao năm trời, một ngày mọc ra đôi chân, cảm giác đó khó mà thích ứng kịp, thậm chí có chút không thói quen.

Thay ra y phục mà Tử Dận đưa hôm trước, bộ y phục này là dành cho thân truyền đệ tử, có màu tím cùng trên ngực áo thêu lên hình hai thanh kiếm đặt chéo nhau, xung quanh có vân văn đồ án, chất liệu cũng là thượng đẳng vân tằm ty chế tác mà thành, còn khắc lên phù văn, nên bộ y phục này tương đương với trung phẩm pháp khí.

Thiên Kiếm Tông phân đệ tử thành bốn loại, một loại mặc màu xám tro y phục là tạp dịch đệ tử, một loại mặc thanh y là ngoại môn đệ tử, bạch y là nội môn đệ tử, tử y là thân truyền đệ tử.

Khi thành chấp sự hay bình thường trưởng lão, đều có thể tự do mặc y phục màu sắc khác nhau, nhưng khác biệt là họ phải mang theo huy hiệu về cấp bậc của mình.

Cao tầng trưởng lão hay còn gọi là phong chủ, là người đứng đầu các ngọn núi, có địa vị chủ chốt trong tông môn.

Thiên Kiếm Tông nội môn có mười lăm phong, mỗi phong do một vị xuất khiếu kỳ phong chủ quản lí, riêng Lăng Tiêu Phong cùng Thần Tiêu Phong đều không nằm trong mười lăm phong này.

Một là của chưởng môn, một là trường hợp đặc biệt, ngoài ra còn có các phong quản lí mọi thứ duy trì trật tự vận hành cho Thiên Kiếm Tông.

Vũ Linh xoay hai vòng, soi người trước gương, thầm gật đầu, gương mặt này tuy còn rất non nớt nhưng trông có bốn phần giống bản thân kiếp trước.

Mặt không dài cũng không quá tròn, miệng nhỏ vừa phải, mắt cũng không to hay hí, nhìn thế nào cũng là dạng bình thường không đáng chú ý.

Ưu điểm duy nhất có lẽ là hàng mi dài cong vút, chiếc mũi thon gọn cùng mái tóc dày đen bóng, miễn cưỡng cũng xem như vừa mắt.

Nhưng nghĩ tới phía sau khăn che mặt cùng hóa trang của Lưu Thẩm Nhã, chính là một gương mặt khuynh đảo chúng sinh, Vũ Linh âm thầm buồn bực, này chẳng phải giống như bụi vũ trụ và mặt trời sao?

Được rồi, dù sao cũng trở thành đá kê chân, Vũ Linh cũng chẳng mong mỏi mình đẹp đẽ gì cho cam, tuy tu chân giới đâu đâu cũng là tuấn nam mỹ nữ, nhưng có thể bình thường khiêm tốn bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Hôm trước Vũ Linh cũng đã rất nổi bật rồi, nên sau này lại có gương mặt tốt hơn, có khi lại thành tai họa thế giới, cờ chết to như vậy Vũ Linh chẳng muốn dựng.

Nói thật, Vũ Linh là một mặt manh, cho nên Vũ Linh thường rất nhanh quên gương mặt người mình không chú ý, bù lại Vũ Linh dựa vào trí nhớ tốt cùng khả năng phân biệt âm thanh hơn xa người thường, nên có thể nhờ vào âm thanh để phân biệt người với người.

Hơn nữa, Vũ Linh đối với mỹ nam không lắm để ý, kể cả kiếp trước Vũ Linh chỉ ấn tượng với bệnh nhân của mình khi họ...nằm trên bàn mổ.

Thử nghĩ xem, một người luôn đối mặt với mổ xẻ cùng khám nghiệm tử thi như Vũ Linh, cho dù người đó đẹp trai tới đâu thì khi nằm lên bàn mổ, cũng không có khác biệt gì với mọi người.

Không lẽ cứ mỗi lần vào đó thấy người quá đẹp trai nên không cầm dao rạch xẻo được, chắc chắn sẽ có gánh nặng tâm lý, vậy thì Vũ Linh dọn đồ nghỉ việc đi là vừa.

Đó là lí do khi đối mặt với các mỹ nam mỹ nữ như ở Thần Tiêu Điện, cùng câp bậc yêu nghiệt như sư tổ, Vũ Linh có thể bình tĩnh tới thế.

Tu sĩ tu vi càng cao tuổi thọ càng dài, linh khí tu dưỡng khiến thân thể trẻ đẹp vĩnh trú, đừng nhìn mấy người kia tuổi trẻ mạo mỹ, bên trong ai cũng là lão quái vật.

Đặc biệt là Tử Dận, xem qua chỉ có hai lăm hai sáu tuổi, nhưng kỳ thực đã là bốn ngàn tuổi lão hồ ly, cho nên mới nói, xem người không thể nhìn bề ngoài mà phán xét là thế.

Dọn dẹp một phen, Vũ Linh mới đi ra ngọc lâu hướng lên đỉnh núi nơi Tử Dận tu luyện, nhìn đôi chân ngắn của mình, lại nhìn trên cao chót vót không thấy đỉnh ngọn núi, Vũ Linh thầm nuốt nước bọt, đi lên kiểu này hẳn là mất cả ngày đi.

Kết quả Vũ Linh thật là tự mình đi bộ trèo lên đỉnh núi, vừa mệt vừa khát bụng lại đói tay chân rã rời, phải mất gần cả ngày mới leo lên tới đỉnh, Vũ Linh chân vừa chạm đỉnh liền mệt tới té ngất, vừa vặn được Tử Dận nhanh tay tiếp đón.

"Sư tổ, đệ tử tới rồi..."

Vũ Linh thở dốc khô khan mở miệng trên người cũng đầy mồ hôi, thầm cầu nguyện Tử Dận đừng tức giận vì đến trễ thế này, bằng không xem như tiêu đời, ai mà biết ngọn núi này cao mà dốc tới thế chứ.

Tử Dận dùng linh lực hóa giải mệt mỏi cho Vũ Linh, sau đó cho nàng nghỉ ngơi ăn uống, nghe Vũ Linh kể mới thở dài đỡ trán:

"Chậc chậc, con thật sự đã tự mình đi bộ lên đây?"

"Đúng vậy, đệ tử tìm mãi chỉ thấy có con đường này có thể leo lên núi, cho nên đã theo đó đi lên, không đúng sao? Chẳng lẽ còn đường khác?!"

Vũ Linh ngây ngốc gật đầu, theo lời sư tổ nói thật sự còn có đường khác?

"Con đúng là đồ ngốc, ta có bày cho một truyền tống trận, dùng nó là có thể truyền tống lên đây rồi, tại sao lại không dùng nó mà lên."

Tử Dận ánh mắt hết biết nói gì nhìn Vũ Linh.

"Eh?! Truyền tống trận? Có sao? Sao con không biết?"

Vũ Linh tròn mắt hỏi.

Tử Dận gõ đầu nhỏ của Vũ Linh, đắc ý nói.

"Tất nhiên là có, một cái truyền tống trận nhỏ bé mà thôi, ta tất nhiên là làm được"

Vũ Linh rối rắm.

"Nhưng con thật sự không biết nó ở đâu, ngài lại đâu có chỉ thì sao con biết được"

Tử Dận ngưng ế, hình như đúng thật là chưa nói, vậy nên Tử Dận đầu ngẩn lên nhìn trời, thâm sâu nói.

"Ta quên"

Vũ Linh:"..." (⊙Д⊙)┻━┻

Tử Dận kéo Vũ Linh đứng lên, ngoắc tay nói

"Đi, ta dẫn con đi xem truyền tống trận, để sau này đừng ngốc mà đi bộ lên như thế"

Vũ Linh lủi hủi đi theo sau, đi được một lúc lâu Vũ Linh mới nhịn không được hỏi

"Sư tổ, người đặt truyền tống trận ở đâu a"

"Cứ đi theo ta là được"

"Ồ"

Hai người cứ đi, đi thêm hai canh giờ mặt trời đã xuống núi mà vẫn cứ đi, chỉ là có Tử Dận đi theo hỗ trợ, nên Vũ Linh đi đường nhanh lại không mệt như lúc đầu.

Cho đến Vũ Linh thấy Tử Dận dẫn mình trở về bản thân chỗ ở, Vũ Linh ngẩn ra.

"Sư...sư tổ, đây là con chỗ ở"

Vũ Linh chỉ vào ngọc lâu thấp thoáng giữa hàng cây, cứng ngắc nói.

"Đúng vậy, ta đặt truyền tống trận ở cạnh chỗ con ở, xem xem, là nó"

Tử Dận gật đầu, chỉ tay vào năm trụ đá, chúng được vẽ khắc lên mấy hình ảnh, nhìn thế nào cũng thấy kỳ dị, Vũ Linh nhìn lầm tưởng là đồ trang trí, còn thầm nghĩ gu thẩm mỹ thật kỳ dị đây.

"Con cứ đi vào bên trong, truyền tống trận sẽ tự động đưa con lên đỉnh núi"

Tử Dận vừa nói vừa kéo tay Vũ Linh đi vào, quen thuộc quay cuồng chấn động, mở mắt ra đúng là khung cảnh ở trên đỉnh núi của Tử Dận, Tử Dận lại kéo Vũ Linh đi vào, lần này họ xuất hiện ở trước động phủ của Vũ Linh.

Vũ Linh:"..."

"Thế nào? Rất thuận tiện đi, có nó sau này không cần phải như kẻ ngốc leo lên leo xuống, chúng ta là tu sĩ tất nhiên phải khác biệt phàm nhân"

Tử Dận gật gù nói, cảm thấy bản thân hôm nay thật triết lý, rất ra dáng trưởng bối, ân, cần cố gắng.

"..."

"Sư tổ, nếu như thế thuận tiện, ngài tại sao lại dẫn con cuốc bộ cả ngày đi xuống như vậy? Nếu không dùng truyền tống trận, ngài cũng có thể dùng phi kiếm hay gì đó để xuống chứ!"

Vũ Linh trong lòng rít gào, mặt ngoài lại miễn cưỡng cười như chẳng còn gì để nói, tay chỉ truyền tống trận, Vũ Linh còn nhịn không được hỏi ra.

Tử Dận:Σ( ° △ °|||)

Chết thật, hắn quên mất. ಠ_ಠ

"Khụ, không thể trách ta được, đây gọi là bệnh người già, bệnh người già biết chứ?"

"Huống chi mấy người tuổi trẻ như các con chẳng phải nên thường xuyên rèn luyện, ta đây là đang làm tấm gương sáng cho con noi theo.╮(╯▽╰)╭"

Vũ Linh:"..." nếu ngài thay đổi khuông mặt kia đi, độ tin tưởng sẽ cao hơn đấy, con thề.

Hình tượng cao lớn uy vũ của Tử Dẫn trong nháy mắt vỡ nát, thật sự là muốn bỏ đi không bái vào môn hạ của người này được chứ, có ai bán thuốc hối hận không? Vũ Linh mua trăm liều.

Hóa ra vị này trong nguyên tác tính cách quái dị thần bí sư tổ, lại là một người không đáng tin cậy như thế, bi kịch nối tiếp bi kịch, giờ Vũ Linh thật thấy tiền đồ kham ưu, thoát khỏi hang hổ lại vào hang sói, đây là mạng nữ xứng sao?.

"Khụ, bỏ qua bỏ qua đi, nói chuyện chính sự"

Tử Dận quay trở lại động phủ của mình, kéo Vũ Linh ngồi xuống ghế đá, làm vẻ nghiêm túc nói

"Vũ Linh, con hiện tại chỉ tám tuổi thôi đúng không?"

Vũ Linh gật đầu, xác nhận thân thể này chỉ vừa tám tuổi.

"Đúng ra thì con sẽ bắt đầu tu luyện nhập môn, nhưng trước mắt ta thấy không nên, thân thể con tạp chất quá nhiều, cần phải rèn luyện lại để có thể trợ giúp thân thể bài trừ tạp chất, sau này tu luyện sẽ dễ dàng hơn"

"Vậy...con vẫn chưa thể tu luyện sao?" Vũ Linh nhíu mi hỏi.

Biết là bản thân do sinh sống gần biên giới, ăn vào bụng đều là thức ăn bình chứa nhiều tạp chất cùng dư độc.

Trong bất kỳ tiểu thuyết nào cũng có nói vể tẩy kinh phạt tủy bày trừ tạp chất, lại nghe Tử Dận nói thế, hẳn là không đơn giản như tiểu thuyết thường viết là cứ uống linh tuyền hay đan dược là có thể tẩy độc.

"Đúng, ta sẽ tiến hành tẩy kinh phạt tủy cùng rèn luyện cho con trước khi tiến hành tu luyện, theo bình thường ta chỉ cần cho con uống Tẩy Tủy Đan là được"

Tử Dận gõ nhịp ngón tay lên bàn, phân tích cho Vũ Linh nghe.

"Nhưng đan dược ba phần độc, tẩy tủy đan tuy có công hiệu tẩy kinh phạt tủy, nhưng tác dụng mạnh mẽ nhanh chóng, dễ gây tổn thương căn cơ"

"Huống chi Lăng Tiêu Phong chúng ta có quy củ là phải hạn chế đến mức tối đa việc luyện hóa sử dụng đan dược, cho nên ta sẽ áp dụng biện pháp trước nay mà Lăng Tiêu Phong ta truyền lưu xuống để tẩy kinh phạt tủy cho con."

Tử Dận mỉm cười rực rỡ nói ra, dưới tán anh đào làm bối cảnh, trông rực rỡ tới khó lòng dời mắt, không hiểu sao nghe những lời này, toàn thân da gà lại nổi lên, trong lòng Vũ Linh có một dự cảm không tốt sinh ra.

-----

Thiên Kiếm Tông

Ngoại môn.

Ngoại môn là nơi ở của tạp dịch đệ tử cùng ngoại môn đệ tử, tuy nhiên lại có phân ra thêm khu vực của tạp dịch đệ tử và khu vực của ngoại môn đệ tử.

Nhóm người của Lưu Thẩm Nhã chính là được đưa vào đây, riêng Lưu Thiến Thiến cùng Hạ Thuần và Hạ Tĩnh ba người đều là song linh căn, có thể vào nội môn, nếu may mắn được các vị phong chủ nhìn trúng vậy thì tiền đồ của họ càng thêm trải rộng.

Ngoại môn cũng có riêng các phong chủ ngọn núi, họ đều là nguyên anh đến kim đan kỳ trưởng lão, cấp bậc thấp hơn phong chủ bên trong nội môn.

Bạch Ninh Phong là ngọn núi Lưu Thẩm Nhã lựa chọn, trong các ngọn núi ở ngoại môn thì đây là ngọn núi đứng đầu, những người chọn giống nàng cũng không ít.

Lý Hồ chọn là Thanh Đàn Phong, nơi này đều là nam tu, phong chủ Thanh Đàn phong trước kia là sư đệ của Bàn Hư phong chủ ở nội môn, còn Lý Tâm Nhi thì ở lại khu vực của tạp dịch đệ tử.

Cuộc sống ở ngoại môn không thể so bằng đãi ngộ của nội môn đệ tử, mỗi tháng họ phải nhận lấy nhiệm vụ do tông môn đưa ra để nhận tích phân cùng tư nguyên, công pháp đan dược cũng phải dùng tích phân của bản thân kiếm được để đổi lấy.

Hằng năm có không ít đệ tử ngoại môn vì linh thạch mà ra ngoài đi săn yêu thú hái linh thảo, do đó bị yêu thú giết chết, cũng có người bị nhiều nguyên nhân khác hại chết, cho nên tông môn mỗi năm đều thu một lượng nhỏ đệ tử để duy trì cân bằng, thêm vào đó số lượng đệ tử ở ngoại môn đều không ít, khoảng chừng gấp ba lần nội môn để tử.

Lưu Thẩm Nhã đã bắt đầu nàng kiếp sống ở ngoại môn, cũng bắt đầu con đường tu tiên đại đạo của nàng.

---------

Thiên Cơ Tông.

Nội môn.

Ở một tòa xa hoa động phủ, một cô gái có dung mạo vô cùng thanh lệ tuyệt trần, trên trán có một vết bớt tựa như đôi mắt, khiến dung mạo của nàng không những không đáng sợ ngược lại thêm mị thái toàn sinh.

Nhưng cô gái vẫn cứ nằm yên lặng trên nhuyễn tháp, trán lấm tấm mồ hôi như trân châu, chân mày nhíu chặt, hơi thở nặng nề, có vẻ như đang phải gặp ác mộng.

A!!!!!

Cô gái bỗng bật dậy hét lên một tiếng, đôi mi dài rung động rồi mở bừng ra, để lộ ánh mắt tràn đầy thống hận điên cuồng.

Tô Duyệt bật người thở dốc nặng nề, chợt ngây ra khi cảm nhận được hơi thở cùng dòng linh khí đang xoay chuyển bên trong của mình.

Tô Duyệt cảm nhận kỹ hơn, thật sự là linh khí tinh thuần êm dịu, không phải ma khí cuồng loạn khó khống chế kia.

Nhưng làm sao có thể? Từ khi, từ khi đọa ma chuyển tu, có được linh khí tinh thuần tràn đầy thế này, gần như là thứ xa xỉ với Tô Duyệt.

Quan trọng hơn là Tô Duyệt vẫn chưa chết, vẫn còn sống, vẫn chưa bị lôi kiếp đánh thành tro bụi.

Tô Duyệt quay đầu đánh giá lại nơi mình đang ở, mắt mở to khó tin xem mọi thứ trước mắt, từ cách bày trí đến cái rèm và cả một vếch xước trên cửa, Tô Duyệt đều nhớ rất rõ.

Vì đây là nơi Tô