" Nè, Mộ Dung Phong, còn bao lâu nữa mới tới Nguyệt quốc vậy ? " Uyển Nghi vừa thở phì phò vừa hỏi, ba người bọn họ đã phi ngựa suốt ba ngày ba đêm rồi, tuy không phải đi bộ nhưng ngồi trên lưng ngựa lâu như vậy rất là đau mông a. Hơn nữa con ngựa này rất là hung dữ , nếu không phải trước đây nàng đã từng tập cưỡi ngựa ở phủ vương gia cùng Nam Cung Nguyệt thì chắc chắn sẽ bị nó hất xuống đất rồi.

" Nếu nhanh thì mất nửa tháng, chậm thì mất nửa tháng cộng với một nửa của nửa tháng " Mộ Dung Phong thản nhiên đáp. Haizz... vốn dĩ muốn cùng nàng cưỡi một con ngựa, còn ả a hoàn kia thì mặc kệ. Nhưng nàng lại nằng nặc đòi cưỡi ngựa chung với ả, để hắn cô đơn một mình một ngựa thế này.

" Cái gì, nửa tháng, trời ạ, lâu như vậy, muốn mệt chết ta sao ? " Uyển Nghi há hốc mồm, kêu la thảm thiết.

" Chứ nàng nghĩ là bao lâu? Mấy ngày ? 3 hay 4 ? Chỉ trừ khi nàng biết bay " Mộ Dung Phong hừ mũi.

Ôi giời ơi, ô tô đâu rồi, máy bay đâu rồi, ta không muốn cưỡi ngựa nữa, aaaaa..

" Đừng than vãn nữa, cố chịu đựng chút đi, ở phía trước có một thị trấn, đi khoảng nửa canh giờ nữa là đến, đến đó chúng ta sẽ tìm một khách điếm để nghỉ ngơi một hôm, ngày mai sẽ đi tiếp " Mộ Dung Phong nhẹ giọng an ủi. Mấy ngày nay đều phải ngủ ngoài trời, thức ăn cũng chỉ có lương khô, khó trách nàng cảm thấy khó chịu.

Uyển Nghi vừa nghe thấy thế hai mắt liền sáng rực lên, ba người họ đi suốt mấy ngày mà chẳng gặp thị trấn nào cả. Giờ thì tốt rồi, không chỉ có chỗ ăn chỗ ngủ tử tế mà cô còn có thể đi thăm thú khắp nơi nữa. Trước đây khi ở phủ vương gia cô có được ra ngoài bao giờ đâu. Ha ha, thị trấn ơi, hãy chờ ta. Giường ơi, ta tới đây.

Mộ Dung Phong nhìn thấy Uyển Nghi vui vẻ hẳn lên, tâm trạng cũng đột nhiên tốt theo. Khóe miệng bất giác mỉm cười, lúc này hắn chỉ muốn lập tức ôm lấy thân ảnh của nàng, hôn ngấu nghiến lên đôi môi anh dào của nàng. Trong giây lát, trong đầu hắn liền hiện lên một cảnh xuân tình khiến cho hạ thân của hắn không kìm được mà bắt đầu rục rịch. Hắn cố đè nén bản thân lại, cúi đầu xuống mắng thầm " Dạo này ngươi mất trật tự lắm đấy nhé, toàn nổi loạn không đúng lúc thôi, coi chừng bị nàng ấy cắt thật bây giờ "

Haizz... Mộ Dung Phong cảm thấy bản thân mình dạo này thật mất phong độ quá đi. Chẳng phải trước giờ chưa từng để ý một nữ nhân nào sao ? Bây giờ lại yêu tha thiết nữ nhân này đến vậy. Lại nói, không những phải đưa nàng đi theo mà còn thêm một a hoàn nữa. Mới chỉ nhìn thấy nàng vui vẻ một chút liền nghĩ lung tung, báo hại bản thân suýt chút thì không kiềm chế nổi. Thật là mất mặt quá đi a.

" Mộ Dung Phong, đi nhanh lên, ta muốn đến thị trấn càng nhanh càng tốt " Uyển Nghi quay người lại hét lên, sau đó lền hô to một tiếng, thúc ngựa phi về phía trước.

~~

" Oa, đến rồi, đến rồi. Mau, mau tìm một khách điếm nghỉ chân " Uyển Nghi hào hứng

" Được, chúng ta nghỉ chân ở kia đi " Mộ Dung Phong chỉ tay vào một khách điếm phía trước.

Oa, nơi này thật là sang trọng nha, vừa to vừa rông. Bên trong bày biện rất đẹp, vừa trang nhã, vừa sang trọng. Mùi thơm của thức ăn bay ra, ngập tràn khứu giác của Uyển Nghi khiến cô nuốt nước bọt.

" Xin hỏi, ba vị khách quan dùng gì ? " Tiểu nhị vắt cái khăn lên vai, cung kính hỏi, giống hệt như mấy tên tiểu nhị trong phim truyền hình.

" Quán các ngươi có những món gì ngon thì mang hết lên đây cho bọn ta " Uyển Nghi cất giọng hào sảng phân phó.

" Có ngay " Tiểu nhị lập tức quay đầu hô to một tiếng khiến cho Uyển Nghi phải mỉm cười. Công nhận mấy người diễn viên đóng cũng giống ra phết.

Hỷ nhi ngồi bên cạnh giật giật ống tay áo của Uyển Nghi, nét mặt lo lắng hỏi " Tiểu thư, có ba người chúng ta thôi làm sao ăn hết từng đấy thức ăn được ? Với lại lúc đi Hỷ nhi cũng không có mang theo ngân lượng, nếu chúng ta không có tiền trả thì biết làm sao ? "

Lúc này Uyển Nghi mới nhớ ra, lúc đi cô cũng không có mang theo ngân lượng, theo thói quen cứ gọi nhiều món ăn lên. Cô liền quay sang liếc Mộ Dung Phong, nét mặt thăm dò.

Mộ Dung Phong mỉm cười rồi lôi trong ngực áo ra một xấp ngân phiếu.

" Yên tâm đi, nàng có muốn ăn hết cả cái quán này ta cũng sẽ trả được cho nàng " Gì chứ ngân lượng thì hắn không bao giờ thiếu. Số tiền mà hắn mang theo đủ để nuôi nàng đến mấy đời cũng được. Đến khi nàng trở thành hoàng hậu của hắn, bảo đảm nàng còn sung sướng hơn nhiều.

" Ha ha, tốt, tốt, vậy thì ta an tâm rồi, Hỷ nhi, ngươi yên tâm đi, về chuyện ăn uống cứ để ta lo, chắc chắn ta sẽ ăn hết. Nếu chẳng may không có tiền trả đi chăng nữa thì cũng không sao, để hắn mãi võ kiếm chút tiền, ta sẽ đàn hát bán nghệ, còn ngươi......bán vào thanh lâu lấy tiền xài " Uyển Nghi vừa vỗ vỗ vai Mộ Dung Phong vừa quay sang Hỷ nhi nói chuyện.

" Thức ăn tới đây " Tiếng của tiểu nhị vang lên, trên bàn liền bày ra một cỗ thức ăn, thoáng chốc đã đầy kín bàn, dễ phải đến hơn hai chục món.

Uyển Nghi nuốt nước bọt ực một cái, liền cầm đũa lên gắp một miếng bỏ vào mồm. A...thật là ngon quá đi.

" Nào, hai ngươi cũng ăn đi " Uyển Nghi vẫy vẫy tay, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.

" Ân " Mộ Dung Phong và Hỷ nhi cũng cầm đũa lên, ăn từ tốn. Nhưng chưa ăn được bao nhiêu đã há hốc cả mồm, thậm chí còn cảm thấy bụng trương lên như đã ăn rất nhiều, cảm giác không muốn ăn nữa. Cơ bản cũng là vì nữ nhân đang ngồi trước mặt a.

Từ khi ba người bước chân vào khách điếm này đã là sự chú ý của tất cả những người ngồi trong quán. Một nam nhân khí chất phi phảm, vẻ đẹp tà mị, có chút ảo. Một nữ nhân xinh đẹp thướt tha, thân ảnh quyến rũ, nụ cười mê hoặc lòng người, nữ nhân còn lại tuy không phải là sắc nước hương trời nhưng cũng có nét dễ thương, nhỏ nhắn, xinh đẹp. Vì vậy có rất nhiều người kín đáo liếc nhìn về phía bàn của bọn họ. Một số người không sợ thất thố, trực tiếp nhìn chằm chằm mà ngắm nhìn bọn họ.

Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì không ai còn nuốt nổi thức ăn a. Nữ nhân này quả thực là có lực ăn kinh người, tay gắp liên tục, loáng cái đã hết hơn nửa bàn. Nhìn gương mặt xinh đẹp lúc mới bước vào với gương mặt lúc đang ăn này thật sự là khác biệt một trời một vực. Nhiều người nhìn thấy sức ăn kinh người của Uyển Nghi đều không chịu nổi mà cảm thấy muốn ọe, vài người đành âm thầm trả tiền mà lén ra ngoài.

Haizz...Hỷ nhi nhìn Uyển Nghi mà thầm nghĩ, tuy rằng nghĩ như thế này không hay lắm nhưng lúc này cô cảm thấy tiểu thư nhà cô, khụ....ăn còn nhiều hơn cả heo.

Haizz...Mộ Dung Phong cũng thầm nghĩ, trông nàng cứ như kẻ chết đói vậy, đâu có ai tranh ăn với nàng đâu, với lại không hiểu thân hình bé nhỏ như vậy, sao có thể chứa nhiều thức ăn như vậy chứ ? Xem ra nàng không chỉ lạnh lùng, vô tình, bạo lực mà giờ còn có thêm một tật xấu là ham ăn nữa.

" Ha...no rồi " Uyển Nghi xoa xoa cái bụng của mình, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn " Uả, các ngươi nhìn gì chứ ? "

Mọi người đang ngây ngốc nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt liền bị tiếng nói của Uyển Nghi làm cho bừng tỉnh. Tiểu nhị lập tức xoay người đi làm việc của mình, trưởng quầy cắm đầu vào cái bàn tính, những vị khách ngồi xung quanh cắm đầu xuống ăn cơm không dám ngẩng lên. Mộ Dung Phong và Hỷ nhi cũng ho khan vài tiếng.

Có gì kì lạ chứ ? Bộ chưa nhìn thấy mỹ nữ ăn cơm bao giờ sao ?

" Rầm "..." Bịch " Hai tiếng động vang lên, một nam nhân liền rơi bịch xuống trước mặt bọn họ, những vị khách trông thấy cảnh tượng đó, trên mặt liền hiện lên một tia kinh hãi. Tất cả mọi người đều vội vàng nhìn lên thì thấy một bạch y nữ tử đang đứng tựa lan can, ánh mắt lạnh lùng, tàn độc. Cô nhìn cái xác nằm chỏng queo ở dưới đất, khóe miệng khẽ nhếch lên, lẩm bẩm " Hừ, như vậy thì khi xuống dưới địa ngục ngươi cũng có thể tự hào mà nói với Diêm Vương là đã chết dưới tay ta "

Chỉ có Uyển Nghi khi nhìn thấy bạch y nữ tử đó là kêu lên đầy phấn khích.

" Tử Y tỉ tỉ ! "