Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 18: Vệ quốc chi chiến.
-----oo0oo-----
Chương 6: Bại loại hưng phong (2). xem tại
Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu


Hôm kia, ma tộc phát động một đợt tiến công mũi dùi vào Áo tư chiến tuyến nhưng cuối cùng bị thủ quân đánh lui, ma tộc chịu tổn thất nghiêm trọng, ba đoàn đội bị đả kích mang tính hủy diệt, Văn Hà tướng quân thống soái kị binh xóa sổ bốn Truy trọng đội của ma tộc, Vân Thiển Tuyết không thể không đình chỉ tấn công Áo tư, quay đầu tìm chủ lực của Văn Hà để quyết chiến, chuyện này khiến Tư Đặc Lâm có được một thời gian nghỉ thở, có thể lợi dụng để gia cố phòng ngự địa khu, củng cố vòng bao vây.
Trong giao chiến, một tên ma tộc quân quan bị bắt làm tù binh, hiến binh bộ đội cả đêm áp giải hắn đến Tư lệnh bộ, bộ môn tình báo đang tiến hành thẩm vấn hắn, ý đồ moi móc thông tin từ miệng hắn.
Nào ngờ tên quân quan đó là phần tử ngoan cố trung thành với Ma thần hoàng, liều chết không chịu chiêu cung, hỏi đi hỏi lại cũng chỉ đáp một câu: "Cách lạp tây mễ! (giết ta đi)", mấy tham mưu tình báo bộ môn huyết khí phương cương, xém chút đã cho hắn thỏa tâm nguyện.
Trải qua ba mươi sáu giờ thẩm vấn liên tục, vào năm giờ sáng, tên quân quan đó cuối cùng suy sụp tinh thần, đã chịu mở miệng.
Nghe được báo cáo, Tư Đặc Lâm vừa chợp mắt khó khăn bò dậy, vội vã chạy đến phòng thẩm tra.
Đi vào phòng thẩm tra, thanh âm ma tộc ngữ vang lên, Tư Đặc Lâm vui vẻ: "Tên quân quan ma tộc đó cuối cùng đã chịu lên tiếng rồi sao?" Tư Đặc Lâm có hiểu ma tộc ngữ, chăm chú lắng nghe, vừa nghe đã tức thì lửa giận bốc cao ba trượng.
Ma tộc quân quan đó không phải đang thành thật khai ra thông tin phía ma tộc mà ngược lại đang thao thao bất tuyệt đao to búa lớn, thậm chí ý đồ xách động thẩm phán quan: "Các vị quân quan nhân loại, các người còn không nhìn ra sao? Thần tộc quân chúng tôi vô địch, Tử Xuyên gia sẽ rất nhanh tan rã thôi! Chống cự chẳng có ý nghĩa, chi bằng nhanh nhanh đầu hàng người thắng lợi đi. Chỉ cần qua phía tôi, tôi bảo đảm tuyệt đối, thần tộc không những có thể bảo chứng nhân thân các người an toàn, còn có thể cho các người thụ hưởng vinh hoa phú quân! Nhân trời còn chưa sáng, hiện tại chính là lúc, hai người dẫn tôi lén xuất thành, chạy chưa đến năm mươi dặm là sang phía thần tộc tôi rồi. Chuyện này quá đơn giản, nhị vị, tôi là quý tộc xuất thân Tắc nội á tộc, ở vương quốc, gia tộc của tôi rất có địa vị, tôi sẽ hảo hảo báo đáp các người".
Tư Đặc Lâm nhẹ nhàng bước vào phòng thẩm tra, ngồi xuống ở góc phòng, nhìn tên ma tộc lùn xủn đầu bị thương băng vải trắng, khắp người hoen bết máu, tuy thụ thương bị bắt, nhưng thần sắc hắn vẫn kiệt ngạo vô lễ.
Tư Đặc Lâm liếm môi, nghĩ: "Hào môn quý tộc gì chứ, bị đánh tàn tạ như hắn, khất cái của nhân loại nhìn còn thuận mắt hơn nhiều".
Hai thẩm phán quan bị chọc giận đỏ bừng mặt, nhưng bọn họ rất có kinh nghiệm, không có ngắt lời tên ma tộc, thấy Tư Đặc Lâm tiến vào, hai thẩm phán quan đang định đứng lên hành lễ nhưng Tư Đặc Lâm đưa tay ra hiệu cản bọn họ.
Tên ma tộc đang nói thao thao bất tuyệt, Tư Đặc Lâm đột nhiên lên tiếng hỏi: "Nếu như thả ngươi, ngươi có thể đưa ta bao nhiêu tiền?"
Thẩm phán quan lập tức phiên dịch thành ma tộc ngữ, tên ma tộc đó quay đầu sang nhìn, nhân loại trước mặt hắn thân khoác quân tiện phục, dáng người không cao nhưng lại toát ra khí khái kiên định vững vàng như núi, khí độ trầm ổn.
Dưới ánh mắt sắc bén của Tư Đặc Lâm, ma tộc bất giác hơi co người lại, hắn lập tức biết: nhân loại trước mặt không phải bình thường, khẳng định là tướng lĩnh cao cấp phía nhân loại.

"Ngươi, ngươi là ai?"
Ngươi không cần quản ta là ai". Tư Đặc Lâm dùng ma tộc ngữ không quá lưu loát nói trực tiếp, "Ngươi chỉ cần biết, ta là người có thể cứu mạng ngươi! Trời sắp sáng rồi, Tư Đặc Lâm sẽ đích thân thẩm vấn ngươi, ngài ấy rất hung dữ, nếu ngươi không đáp, ngài ấy sẽ giết ngươi đó!"
Nghe đến tên Tư Đặc Lâm, tên tù binh ma tộc hơi động dung. Hắn quật cường nói ngang: "Chiến sĩ của Thần hoàng bệ hạ chưa từng sợ tử vong!"
"Vậy thì cứ như thế". Tư Đặc Lâm đứng lên định đi, cố ý dùng ma tộc ngữ nói với thẩm phán quan: "Khi trời sáng, đem hắn giao cho Tư Đặc Lâm đại nhân, đại nhân thích nhất là ăn não của ma tộc, hắn tuy bị thương nhưng vẫn còn sống, đập đầu hắn ra ăn não nhất định tươi ngon, đại nhân nhất định thích món điểm tâm này".
Hai thẩm phán quan nhịn cười, đồng thanh nói: "Tuân mệnh, tướng quân!"
Nghe Tư Đặc Lâm nói, sắc mặt màu xanh của ma tộc tù binh biến thành trắng xanh, mồ hôi túa thành hạt trên trán hắn, hắn ráng trấn định: "Ngươi chớ có gạt ta! Ta nghe nói trong nhân loại chỉ có tên Đế Lâm là thích ăn thịt thần tộc ta, nhưng hắn không có ở Áo tư, Tư Đặc Lâm không ăn thần tộc đâu".
"Ngươi không biết?" Tư Đặc Lâm rất kinh ngạc, giống như không ngờ có người không biết điều này, "Ngươi đã biết Đế Lâm thích ăn thịt ma tộc, vậy sao không biết Tư Đặc Lâm thích ăn não ma tộc? Năm đó ở Mạt y thành, Trung ương quân bị bao vây, vì sao cứ tối lại lén ra thành tập kích? Bọn thuộc hạ là đi kiếm điểm tâm cho Tư Đặc Lâm! Tư Đặc Lâm mỗi sáng đều phải ăn ba cái não ma tộc, có lúc đói bụng ăn đến tám cái, bởi vì não tử của bọn ma tộc chỉ có một nhúm, ăn không được bao nhiêu, vì vậy phải bắt vài tên".
Y vừa nói vừa đi ra ngoài: "Thông báo trù phòng, chuẩn bị lồng gỗ và gia vị, Tư Đặc Lâm đại nhân nhất định sẽ rất cao hứng".
Ma tộc tù binh rất nỗ lực nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bạch như giấy, cổ họng phát ra âm thanh cô lỗ cô lỗ khó nghe, hắn vội gọi Tư Đặc Lâm: "Tướng quân, tướng quân! Cứu tôi, cứu tôi, tôi có thể cho ngài rất nhiều tiền!"

Tư Đặc Lâm ngừng chân, ánh mắt xem thường nhìn hắn: "Ngươi có thể đưa ra bao nhiêu tiền?"
"Chỉ cần chịu thả tôi, tôi có thể đưa cho ngài hai vạn lượng bạc".
Tư Đặc Lâm lắc đầu bỏ đi: "Ngươi xem ta là ăn mày sao? Thả tù binh, đó là đại tội chém đầu đó!"
"Hai mươi vạn, tướng quân, tôi đưa cho ngài hai mươi vạn, chỉ cần ngài bảo hộ tôi an toàn về phía kia, tôi đưa cho ngài hai mươi vạn lạng bạc, còn có hai vị tiên sinh này, mỗi người được năm vạn lượng bạc. Tướng quân, ngài yên tâm, tôi là quý tộc Tắc nội á, nhà tôi là chỗ thâm tình với tướng quân Vân Thiển Tuyết, nhất định có tiền!"
Tư Đặc Lâm ngừng chân: "Hai mươi vạn lượng bạc? Nghe vậy còn miễn cưỡng có thể, bất quá ta thả ngươi, quân đội khẳng định sẽ truy bắt ta, cả đời ta sau này sẽ phải trốn đông trốn tây, e là có nhiều tiền thì cũng chẳng an nhàn mà hưởng, không có gì hấp dẫn".
"Tướng quân ngài cứ an tâm, thần tộc đại quân sẽ nhanh chóng giành thắng lợi, Tử Xuyên gia sắp diệt vong rồi, đến lúc đó ngài không những không bị truy bắt, ngài còn là công thần cho thần tộc chúng tôi!"
-o0o-