Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư

Quyển 27
Chương 2: Gió Cuốn Mây Tan

Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan

Gió lớn thổi quân kỳ bay phất phới.
Vân Thiển Tuyết cùng A Mục đứng tại đầu thành nhìn xuống vô biên vô hạn người dã man bên dưới, sắc mặt nặng trĩu.
Lão tướng A Mục nhìn Vân Thiển Tuyết: “Vân tướng quân, ta thấy có hơn mười vạn người dã man”.
Vân Thiển Tuyết gật đầu: “Ta sợ nhất chính là Dực thủ long”.

A Mục vỗ vỗ vai Vân Thiển Tuyết: “Yên tâm đi, lão phu trấn thủ Tây Bắc ba mươi năm, đối phó người dã man không thành vấn đề”.
Vân Thiển Tuyết gật đầu, yên lặng trở lại trong thành lâu, từ trong bàn lấy ra quyển sách, tiếp tục viết: “Tháng 6 năm 784, chúng ta tiến rất gần đến thắng lợi, bàn tay cường hãn của bệ hạ chỉ còn cách nữ thần thắng lợi một gang tay mà thôi. Tuy nhiên, cuối cùng chúng ta đã thất bại, cùng vô số bi kịch và ngẫu nhiên, cán cân vận mệnh đã nghiêng về phía Tử Xuyên gia tộc”.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Vân Thiển Tuyết ngẩng đâu lên nhìn, gặp phải đôi mắt vẫn trong suốt như trước của Tử Xuyên Tú.
Vân Thiển Tuyết đứng dậy thi hành quân lễ: “Bệ hạ”.
Tử Xuyên Tú nghi hoặc nhìn Vân Thiển Tuyết “Vân tướng quân, ngươi có hận ta không?”.
Vân Thiển Tuyết sờ vào cánh tay cụt, nỗi đau tê tâm liệt phế dường như chỉ mới xảy ra hôm qua, hắn lấy lại bình tĩnh thở dài một tiếng: “Bệ hạ, lưỡng quốc giao binh đều vì chủ nhân, vi thần tâm không oán hận”. Tử Xuyên Tú dường như muốn nhìn thấu trái tim Vân Thiển Tuyết: “Vậy tiên hoàng Tạp Đặc thì sao?”.
Vân Thiển Tuyết cúi đầu: “Tiên hoàng Tạp Đặc bệ hạ không địch lại trời, những chuyện trong chiến tranh vốn không phải do bệ hạ làm hại”. Trong màn đêm yên tĩnh, vang lên tiếng “tách” nhỏ, một giọt nước mắt rơi lên trên trang sách, Tử Xuyên Tú cũng có chút thương cảm: “Tạp Đặc bệ hạ quả thật là kỳ tài trên đời hiếm có”.
Quang Minh hoàng đưa mắt nhìn lên những vì sao trên trời trong lòng nhớ lại phong thái của Ma Thần Hoàng Tạp Đặc: “Vân tướng quân, tiên hoàng vì đái lĩnh con dân rời khỏi mảnh đất cằn cỗi này, đã nỗ lực vô số huyết lệ. Ta hôm nay leo lên ngôi vị hoảng đế này, không chỉ muốn thực hiện tâm nguyện của tiên hoảng, mà còn muốn Viễn Đông ba mươi hai tộc con dân cũng có được cuộc sống tự do hòa bình”. Quang Minh hoàng ánh mắt láp lánh, Vân Thiển Tuyết nhìn ra được hoài bão chí hướng của hắn: “Trẫm muốn ngươi cũng giống như từng hiệp trợ tiên hoàng mà tận tâm hiệp trợ ta hoàn thành vĩ nghiệp này!”.
Vân Thiển Tuyết nghẹn ngào quỳ gối trước mặt Quang Minh hoàng: “Thần nguyện tan xương nát thịt, vạn tử không từ!”.
Quang Minh hoàng nâng Vân Thiển Tuyết đậy: “Trong những đại tướng bên cạnh trẫm, thật sự thiếu khuyết tướng tài như khanh. La Kiệt cùng Đức Côn đấu tranh anh dũng tất nhiên là tốt, nhưng thiếu mưu lược. Bạch Xuyên cùng Lâm Băng tâm tư tinh tế, nhưng cuối cùng vẫn là nữ tướng, dễ dàng hành sự theo tình cảm. Danh tướng văn võ toàn tài như Vân tướng quân, trong tay trẫm không có lấy một người”.
“Bệ hạ quá khen!”.
“Ẩn, ân, không có... hay là, nếu thấy hổ thẹn, bất quá ngươi giúp ta bỏ đi câu ‘còn chưa tính đến năm mươi vạn bán thú nhân binh lính ngu xuẩn bị Tử Xuyên Tú vô sỉ đầu độc’ nhé?”.
“Hả... Bệ hạ thứ tội”.

“Ha ha trẫm nói đùa đó”.
Quân thần cùng vui đùa vài câu, không khí trang nghiêm đã trở thành ấm áp, Tử Xuyên Tú nhìn dưới thành vô số người dã man, mặt mang ưu sắc.
“Bệ hạ, theo thân được biết A Mục tướng quân biết rất nhiều phương pháp đối phó người dã man, xin bệ hạ yên tâm”.
Tứ Xuyên Tú lắc đầu: “Hắc triều lần này đến rất hung hãn, thiên địa biến sắc, ngay cả Bá vương long mấy trăm năm không xuất hiện cũng tới rồi, ôi”. Ánh mắt Tử Xuyên Tú lộ ra nỗi thương xót: “Dân chúng sắp phải sinh linh đồ thán rồi”.
Vân Thiển Tuyết ưỡn ngực hành lễ: “Bệ hạ, phương pháp đối phó Bá vương long vi thần đã tìm được trong thần điển, A Mục tướng quân đang triệu tập binh lính huấn luyện, bệ hạ xin yên tâm, ngày mai đánh một trận, vi thần làm cho hơn mười vạn người dã man một đi không trở lại!”.
“Ô...”.
Tìểng kèn trầm thấp quanh quẩn trên Ma Thần bảo, hơn mười vạn người dã man vây khắp chung quanh Ma Thần bảo, vận mệnh của Viễn Đông nhân dân đang rất nguy cấp.
Tử Xuyên Tú được chúng tướng hộ vệ hạ leo lên thành lâu: “Lão Mục, nếu ngươi không thì triển tài nghệ của bàn thân ra, Trẫm sẽ trở thành Ma Thần Hoàng đoản mệnh nhất”.
A Mục không nói gì, hướng Quang Minh hoàng hành quân lễ, trong mắt hiện rõ quyết tâm.
Năm vạn Đông Hoang thủ bị quân có một vạn kị binh, một vạn trọng giáp bộ binh, toàn quân thần sắc nghiêm nghị, đao thương phóng ra ánh kim loại quang mang, tại trước cửa thành đợi mệnh xuất phát. A Mục vung tay lên, mấy ngàn thủ bị quân nâng từng sọt thịt tươi đẫm máu lên tường thành, binh lính thủ vệ tường thành đem thịt tươi để vào trong đầu thạch cơ, máy kéo gắt gao vận sức chờ bắn.
Tử Xuyên Tú ngỡ ngàng, nhìn về phía chúng tướng Bạch Xuyên, bọn họ cũng đang dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía Quang Minh hoàng, Vân Thiển Tuyết ghé sát bên tai Tử Xuyên Tú, nói một chữ.
Quang Minh hoàng nhãn tinh sáng lên, vỗ tay: “Hảo! Diệu kế!”.
Vân Thiển Tuyết có chút chần chừ: “Đối phó hơn mười vạn người dã man, năm vạn Đông hoang thủ bị quân quyết không đủ, vi thần khẩn xin bệ hạ điều động Viễn Đông quân cùng tham chiến”.

Tử Xuyên Tú gật đầu, hạ lệnh cho Bạch Xuyên, La Kiệt, Đức Côn ba người chuẩn bị đánh sâu vào bầy địch, Đức Côn xanh cả mặt “Bệ hạ, cái này...”.
“Ngươi đi theo A Mục tướng quân, trợ giúp hắn càn quét quân địch”. Tử Xuyên Tú mỉm cười: “Yên tâm đi! Quân ta tất thắng!”.
Vô số thịt tươi bay về phía đám người dã man dưới thành, những hung ác lang đang chạy băng băng ngửi thấy mùi máu tươi đầu tiên nổi cơn điên, tranh nhan cắn xé thịt tươi, những hung ác lang không cướp được thịt thú đại phát cuồng tính, hung tợn cắn cổ đồng bọn, chỉ một thoáng máu chảy đầy đất. Mấy ngàn hung ác lang sục sôi cướp đoạt thịt để ăn làm cho các tộc binh lính trên thành lâu hãi hùng khiếp vía, đột nhiên một hung ác lang liên tục gào thét, cuống quít lăn lộn trên mặt đất, tiếp theo miệng sùi bọt mép.
Tử Xuyên Tú cau mày: “Thật là độc dược lợi hại”.
Chúng tướng xôn xao ngạc nhiên: “Độc được?”.
“Đúng vậy, độc dược”. Vân Thiển Tuyết nhìn lũ người dã man đang cắn xé lẫn nhau dưới thành: “Bệ hạ, phương pháp đối phó người dã man này, quả nhiên có hiệu quả kỳ diệu, nhưng phải trả một cái giá rất lớn. Đầu tiên trong một trăm dặm phụ cận sẽ không có gì ăn được, nếu muốn quân Ma Thần bảo thủ vững thêm vài ngày nữa, đợi người dã man đói quá tập trung tại nơi này để đầu độc, nhưng nếu như vậy, sẽ phải hy sinh vô số dân chúng cùng binh lính, trong phạm vi hơn mười dặm, dân chúng Tắc Nội Á đã sớm bị giết chết cả rồi, thật là cơ hội trời cho hiếm có”. Vân Thiển Tuyết oán hận nhìn các tộc tù trưởng khác, ánh mắt tức giận khiến bọn họ khiếp sợ.
Tử Xuyên Tú nhìn dưới thành đầy đất máu tươi rồi nhìn Vân Thiển Tuyết: “Vân, chớ quên Ngõa Luân quan nội thanh thiên hắc thổ, thi chất khắp nơi”.
Vân Thiển Tuyết đột nhiên hướng Quang Minh hoàng khom người chào thật sâu.
Dưới thành người dã man đang rất hỗn loạn, các chủng loài người dã man liên tục mấy ngày không được ăn sớm đã đói đến bụng réo om sòm, sau khi ngửi thấy mùi máu tươi thì càng cuồng bạo hơn, hung ác lang bị đánh ngã lăn ra nhanh chóng trở thành thức ăn cho những người dã man khác, mặc dù độc tính có giảm bớt đi, nhưng cũng đủ để một người dã man bé nhỏ ngã xuống đất liên thanh kêu rên, ngay cả những người dã man có hình thể to lớn, hành động năng lực rõ ràng cũng bị ảnh hưởng.
A Mục đề đao lên ngựa, lớn tiếng rống: “Chúng hài nhi hãy mang về chiến thắng đầu tiên sau khi bệ hạ đăng cơ nào!”.
“Vạn tuế!! Vạn tuế!!”. Năm vạn Đông hoang thủ bị quân cùng kêu lên hò hét, tiếng hô xé gió đinh tai nhức óc.
Cửa thành mở rộng, một vạn kị binh lao ra trước, theo sát hai cánh của thủ bị quân chính là kị binh bán thú nhân, bộ binh ở phía sau anh dũng tiến lên, giết chết đám người dã man đang lăn lộn dở sống dở chết dưới mặt đất, kị binh từ từ đến gần đám người dã man, người dã man đã trúng độc nên không còn đáng sợ nữa.
“Sát!”. Kị binh các giơ ã đao, ánh đao lóe ra ánh sáng màu lam nhạt, đao phong lướt qua, máu tươi văng khắp nơi, người dã man bị trúng độc tê liệt bị chém, huyết nhục bay khắp nơi.
Bá vương long lảo đảo vọt tới phía kị binh, kị binh thủ bị quân linh hoạt tránh ra phía trước, chuyển sang giết những người dã man khác chung quanh Bá vương long, trong nháy mắt những người dã man khác xung quanh Bá vương long đã không còn một mống, đội thủ bị quân thứ hai đã kết trận, gào thét tung ra hơn mười sợi dây thừng dài phủ lấy hai chân phải của Bá vương long, hơn trăm sĩ binh cùng nhau ra sức lôi kéo, nhưng không thể xê dịch Bá vương long dù chỉ một chút. Binh lính bán thú nhân vạm vỡ nhảy xuống ngựa, chụp lấy dây thừng ra sức kéo, mấy trăm người cùng nhau dùng sức, Bá vương long cũng không thể đứng vững được nữa, ầm ầm ngã xuống đất.
“Sát...”. Hơn mười người kị binh cầm trong tay trường mâu ba thước dũng mãnh lao tới, trường mâu sắc bén hướng theo quán tính đang chạy nhanh đâm vào cái bụng mềm của Bá vương long. Bá vương long đau đến tru không thành tiếng, mặc dù có thể làm chấn động những binh lính phụ cận mặt không còn chút máu, nhưng đã không còn có được uy thế như lúc đầu. Bá vương long bốn chân giãy dụa, ba kị binh đứng gần bị đá bay, nhưng bọn hắn thà chết chứ không chịu buông trường mâu trong tay ra, gai trên trường mâu khiến những mảnh thịt tại phần bụng của Bá vương long bị xé ra thành từng khối, máu tươi phun ra ào ạt. Bá vương long giật giật vài cái, dần dần không có khí lực.

Có hơn một trăm tiểu đội chiến đấu như vậy, trên mảnh đất trống rộng lớn trước Ma Thần bảo tàn sát Bá vương long, trên mảnh đất có khuôn viên vài dặm, khắp nơi ngập trong huyết nhục cùng thi thể.
“Khởi tấu bệ hạ, A Mục tướng quân đại tiệp, trước khi trời tối có hy vọng chấm dứt chiến đấu”. nguồn
“Bệ hạ, Dực thủ long chưa xuất hiện, phỏng chừng đã bay đi nơi khác đi!”.
“Bệ hạ, người dã man đã bị tiêu diệt hơn bốn mươi vạn, con số còn đang tăng lên!”.
Tử Xuyên Tú nghe tin tiếp báo liên tiếp, cười hài lòng: “Truyền lệnh các tộc binh mã toàn bộ xông ra!”.
Các tộc tù trưởng mang theo binh lính gia nhập trận chiến càn quét người dã man, theo những thần tộc binh lính tham gia chiến đấu nhớ lại, Quang Minh hoàng chính là con trai của thần thánh, một lần ra quân tiêu diệt vô số người dã man, bảo trì Đông Đại Hoang hơn mười năm an bình. Ngoài ra, theo thần điển ghi lại, Quang Minh hoàng vừa lên ngôi, lập tức gặp phải hắc triều đột kích mấy trăm năm mới xuất hiện, trong phạm vi trăm dặm quanh Ma Thần bảo, các thôn xóm đều bị người dã man diệt tuyệt.
Khi lòng người thê lương, tuyệt vọng. Vương lãnh bình ra nghênh đón, tại Ma Thần bảo đại phá man thú, chém hơn sáu mươi tên, khiến cực đông man thú không gượng dậy nổi”. Sứ gia hậu thế phổ biến cho rằng người ghi chép thần điển lúc đó là Vân Thiển Tuyết, mặc dù viết có chỗ không đúng sự thật, nhưng vĩ tích Quang Minh hoàng tiêu diệt người dã man, tuyệt đối chính xác, không thể nghi ngờ.
Đêm khuya, Ma Thần bảo đại điện đèn đuốc sáng rực, chúng tướng vui vẻ cười đùa hoan hô, nâng chén chúc mừng Quang Minh hoàng đại phá người dã man, cái đầu mới được cạo trọc của Lỗ Đế hầu gia lòe lòe tỏa sáng dưới ánh đèn: “Chư vị, Lỗ Đế ta tại vương quốc Thần tộc sống hơn năm mươi năm, vẫn là lần đầu tiên chứng kiến tiêu diệt người dã man đạt tới trình độ triệt để như thế. Ha ha ha, phỏng chừng ngay cả bọn con người dã man còn trong trứng cũng đã chết sạch!”. Mọi người lộ lên một tràng cười sung sướng, có người rống to: “Lỗ Đế, bọn người dã man đó cũng chết sạch sẽ như tóc trên đầu ngươi vậy!”.
Lại thêm một trận cười to, ngay cả Lỗ Đế cũng cười đến không thở nổi, rượu trong chén đồ cả lên người, hắn nhớ tới cái đầu bóng lưỡng này là do hắn “khâm mệnh” Thần Hoàng bệ hạ mà cạo đi. Trộm nhìn Quang Minh hoàng, Lỗ Đế trong lòng trầm xuống, chỉ thấy Quang Minh hoàng sắc mặt tái nhợt nhìn ra cửa, Lỗ Đế quay đầu nhìn theo ánh mắt Quang Minh hoàng, chỉ thấy đội thân vệ trương Tiêu Lâm đưa một người đi vào đại điện, người này chính là tiền hắc kỳ quân cao cấp tướng lãnh ngày trước đã cùng Tư Đặc Lâm phản hồi nội địa, Văn Hà. Nếu như nói sắc mặt Tử Xuyên Tú lúc này là tái nhợt, thì có thể nói mặt Văn Hà cắt ra không còn chút máu, hắn đầy người dính máu, vừa vào đại điện đã vang lên tiếng khóc xé gió: “Thống lĩnh gia, đêm qua quân ta lọt vào tập kích của vô số phi long, toàn quân bị diệt”.
Tử Xuyên Tú trước mắt tối sầm, run rẩy một chút rồi mới đứng vững được, hắn cố nén cơn sốc, run giọng hỏi “Tư Đặc Lâm thống lĩnh bây giờ đang ở đâu?”.
Văn Hà quỳ rạp xuống đất hai mắt trừng trừng nói không ra lời.
Tử Xuyên Tú nóng ruột đến nỗi quát lên một tiếng: “Nói!”.
Ánh nến trong đại điện bị tiếng gầm làm chấn đồng, đồng loạt tối sầm đi.
Văn Hà hai mắt rơi lệ: “Thống lĩnh gia, ta nhìn thấy Tư Đặc Lâm tướng quân bị một đầu chim khổng lồ mổ rơi khỏi ngựa, sinh tử chưa biết”.
Tử Xuyên Tú chỉ cảm thấy trong ngực đau nhói, hắn nhìn ra ngoài điện, đen kịt phảng phất như anh hồn của Tư Đặc Lâm vẫn đang du đãng ngoài điện, những năm tháng đồng sinh cộng tử trong nháy mắt dâng trào trong lòng, hắn run giọng kêu lên hai tiếng: “Nhị ca”, khí huyết cuồn cuộn không còn có thể tự kìm chế được nữa, một ngụm máu tươi nôn ra trước ngực, người cũng ngã xuống theo, La Kiệt đứng bên cạnh hắn đỡ lấy Tử Xuyên Tú, lên tiếng khóc lớn “Đại nhân, đừng quá đau buồn!”.