Phần 4: Chương 10+11+12

_______

10.

Túc Địch nói hắn rất bận rộn, không có thời gian cùng ta chơi, để ta ở lại một mình, thích làm gì thì làm.

Ta một phần vì bị đau chân, không muốn đi bộ; vả lại lúc này ta chỉ muốn bám dính lấy hắn.

Vì vậy ta bảo Túc An kê thêm một cái bàn nhỏ và ghế trong thư phòng hắn. Khi hắn xử lý công vụ, ta sẽ đọc thoại bản; Hắn muốn viết chữ, ta sẽ giúp hắn mài mực.

Hồng tụ thiêm hương*, tốt đẹp biết bao! Trong lòng Túc Địch khẳng định đã sớm vui vẻ nở hoa rồi.

Chú thích: Hồng tụ thiêm hương: thành ngữ cổ, đêm tối khi thư sinh đọc sách, có mỹ nữ ở bên châm hương, hương thơm vương vấn tay áo đỏ.

Có điều, vốn dĩ tất cả đều tốt, có trách thì trách ta tiện tay, thấy hắn viết chữ cả buổi sáng, sợ hắn mỏi tay, ta xung phong đảm nhận giúp hắn hồi âm.

Không ngờ, hắn không biết tốt xấu, không biết ơn ta thì thôi, còn chê ta chữ xấu, cũng tiện tay rút ra một bộ tự thiếp*, bảo ta ngồi sang một bên luyện chữ, có lẽ là trong mắt hắn chữ của ta rất xấu.

Chú thích: Tự thiếp: bảng chữ mẫu.

Ta có đồng ý không? Đương nhiên là không rồi, ngay lập tức nói nữ tử vô tài chính là đức, ta muốn làm người đại đức.

Hắn nhếch môi, tiện tay rút ra một bộ tự thiếp, cũng nói mỗi lần ta viết xong hai mươi trang giấy luyện chữ, hắn sẽ cho ta một lượng bạc. Hắn từ trong tay áo lấy ra mười lượng bạc ném lên bàn: "Đây là tiền đặt cọc, chỉ cần nàng đồng ý, mười lượng bạc này trước tiên sẽ thuộc về nàng.”

Ta nhìn bạc, nhìn hắn, nhìn tự thiếp trong tay hắn, lại nhìn bạc, nuốt nước miếng, vội vàng đồng ý.

Cũng không phải là ta yêu tiền, chủ yếu là có người nói với ta, có tiện nghi mà không chiếm thì đúng là ngu ngốc.

Ta đem mười lượng bạc cất vào trong túi, lại bảo Túc An chuẩn bị bút, mực giấy, nghiên, chuẩn bị vét sạch của cải của Túc Địch.

Ta đem giấy tập viết chữ trải trên tự thiếp, vừa chuẩn bị hạ bút, hắn đột nhiên tiến lại gần, nắm lấy tay ta, hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ ta, hơi ngứa.

"Nàng cầm bút tư thế không đúng, đừng căng thẳng, ta chỉ đang giúp nàng chỉnh đốn một chút." Sau khi sửa lại tư thế cầm bút của ta, hắn lại đặt tay lên trên tay ta, nắm tay ta từng nét từng nét luyện chữ.

Ta cố gắng để nghe những lời hắn nói, nhưng chỉ có thể nghe thấy chính mình và nhịp tim của mình.

Không thể không nói, chữ của Túc Địch xác thực là như mây bay nước chảy, chữ hắn cầm tay ta viết, cũng là thanh tú phi phàm. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng tay của ta có thể viết ra chữ đẹp như thế này.

Hắn cầm tay ta luyện cả một trang giấy luyện chữ, lại nhìn ta tự viết một trang. Sau đó liền xoay người nhìn đống công văn chất thành núi trên bàn.

Ta viết hết trang này đến trang khác, mãi cho đến khi Túc An nhắc nhở chúng ta đến giờ cơm tối, ta mới phản ứng lại. Thời gian đã qua lâu như vậy, tay có chút đau nhức.

Ta nhìn vào bàn đầy giấy luyện chữ, mặc dù mệt mỏi, nhưng thành quả là khá phong phú. Dựa theo tốc độ này của ta, vét sạch của cải của Túc Đich chỉ còn là vấn đề trong ngày một ngày hai.

Nhưng ta không nghĩ tới chính là, trên bàn đầy giấy luyện chữ, Túc Địch chọn cả nửa ngày, vậy mà chỉ giữ lại năm tờ, nói rằng chỉ có năm tấm này miễn cưỡng có thể giữ lại, những tờ còn lại đều bỏ đi.

Ta tức giận, hai tay chống nạnh, nói trước đó hắn không nói phải viết đẹp mới nhận.

Túc Địch nở nụ cười, hỏi ta đã từng thấy người ta thu mua đồ thêu hay chưa. Ta nói thấy rồi, bởi vì Tiểu Hương thường trộm thêu một ít đồ thêu đem đi bán.

"Vậy là chỉ cần nàng ta thêu người ta sẽ mua, hay là vì đồ nàng ta thêu tốt người ta sẽ mua?" Hắn hỏi ta, ta còn chưa kịp trả lời, hắn liền tự hỏi tự trả lời, "Tất nhiên là chỉ nhận đồ tốt rồi. Nếu đã như vậy, nàng luyện chữ ta cho nàng tiền, ta chỉ cần nàng viết đẹp, vậy có gì không đúng?”

"Phu nhân, kinh doanh là kinh doanh, chỉ cần nàng kiên trì, sớm muộn cũng có một ngày, nàng viết bao nhiêu, vi phu liền nhận bấy nhiêu."

Nói xong, hắn liền nghênh ngang rời đi. Một cơn gió thổi qua, giấy vụn bay khắp phòng.

Đến tối, ta lấy bàn ghế chặn cửa, không cho hắn vào phòng.

Vốn dĩ ta chỉ muốn hắn nhận sai, Túc An lại nói với ta, Túc Địch tối nay muốn ngủ ở thư phòng, bảo ta không cần chờ hắn.

Ta đã xù lông tại chỗ, ta dời bàn ghế nửa ngày, kết quả hắn không về, vậy không phải là ta đã làm chuyện vô ích rồi sao?

Bởi vì trên bàn còn đặt hai khối đá lớn ta bảo hạ nhân bê lên, kết quả là, ta chỉ có thể nhảy ra cửa sổ đi tìm Túc Địch.

Ta hung thần ác sát chạy đến thư phòng, một đạp đá văng cửa, đang muốn chửi ầm lên, đã thấy trong thư phòng có mấy người ngồi.

Một trong số đó, ta đã từng gặp qua, là phụ thân của Miên Miên tỷ, Khương đại nhân.

11.

Ta hậm hực rời khỏi, xong rồi, xong rồi, ta sắp tiêu đời rồi.

Ngày mai, văn võ bá quan cả triều đều sẽ biết, thê tử thừa tướng đại nhân đanh đá, ngang ngược, tùy hứng, một cước đá văng thư phòng của thừa tướng đại nhân. Cha nương ta sẽ biết, Lưu Hiệp cũng sẽ biết, ngay cả Vương đại nương bán cá ở chợ cũng có thể sẽ biết.

Ta toang rồi, hoàn toàn hủy diệt rồi. Ta không chỉ hủy diệt, ta còn không có cách nào từ cửa chính trở về phòng, nhất định phải trèo qua cửa sổ mới có thể vào được. Bởi vì, cửa phòng đã bị chặn bởi một cái bàn đặt hai khối đá lớn ở trên, mà đá và bàn này, còn là do ta bảo hạ nhân bê vào.

Quên đi, hủy diệt đi, ta trùm chăn lên, lăn qua lộn lại trên giường, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại ai rồi.

Ta nghĩ trước nghĩ sau, quyết định chạy trốn. Sau khi thu thập vàng bạc và đồ nữ trang xong, trước khi đi, suy nghĩ một chút, lại cầm bút viết phong thư: "Gần đây mọi việc không thuận lợi, ta đi Thanh An tự bái phật, không biết khi nào mới trở lại, xin đừng nhớ mong.”

Nhưng mà, ta vừa nhảy ra khỏi cửa sổ chuẩn bị chạy trốn, đã thấy Túc Địch cười tủm tỉm chặn ở trước mặt: "Phu nhân, nàng mang theo một đống đồ lớn như vậy là chuẩn bị đi đâu?”

Đồ nhiều vậy sao? Chắc không nhiều lắm đâu, ta nhìn hai túi vải trống rỗng sau lưng và trước ngực, thật lòng cảm thấy không nhiều lắm.

"Không có làm gì, xuất giá quá lâu, muốn trở về nhà mẹ đẻ thăm một chút, Túc Địch, ta đi trước, ngày mai gặp." Ta khom người, cố gắng chạy về phía trước. Hắn túm lấy túi vải sau lưng ta, leng keng, vàng bạc châu báu rơi xuống đất.

Ta rõ ràng nhìn thấy, không chỉ Túc An trợn mắt há miệng, ngay cả đồng tử Túc Địch cũng giãn ra một chút.

"Ngươi nghe ta giải thích." Ta từ bỏ việc giãy giụa, chuẩn bị cầu xin sự khoan hồng, vì vậy giải thích từ đầu đến cuối cho Túc Địch nghe trong một lần, cuối cùng tổng kết, "Ngươi xem, thực sự chuyện này thủ phạm chính là ngươi, nếu ngươi không lừa gạt ta, ta sẽ tức giận sao, lại còn bị mất mặt trước nhiều người như vậy? Túc An, ngươi nói xem có phải đều là lỗi của hắn không?"

Bỗng nhiên bị điểm danh, Túc An dường như có chút bối rối, liền vội quay đầu đi, giả vờ không nghe thấy. Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy, hắn quay đầu đi, nhưng khóe miệng lại nghẹn cười.

Ta không thể không tức giận, đang muốn chất vấn hắn có phải đang cười ta hay không, lại bị Túc Địch ngăn lại: "Được rồi, đừng nháo nữa, có chuyện gì, chúng ta trở về thư phòng trước rồi nói.”

"Vì sao phải trở về thư phòng?" Ta cảm thấy kỳ lạ.

Hắn nhìn cửa phòng ngủ, nhìn ta một cái, giống như đang hỏi ta: "Nàng nói gì cơ?"

"Chúng ta có thể leo lên cửa sổ nha, ta nói với ngươi, cửa sổ này rất dễ leo." Ta đi đến bên cửa sổ, hai tay chống lên khung cửa sổ muốn bò vào trong, lại bị Túc Địch kéo xuống.

Sau đó, hắn khiêng ta lên vai, cũng không quay đầu lại đi về phía thư phòng, còn không quên phân phó Túc An thắp đèn lồ ng rồi nhặt hết những vàng bạc châu báu rơi xuống đất lên.

Nếu như không phải bị hắn khiêng, giờ phút này ta nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.

Về sau, Túc Địch nhiều lần bảo đảm với ta, chuyện tối hôm qua sẽ không tiết lộ ra ngoài, còn kiểm điểm sâu sắc hành vi gian thương buổi chiều của mình, nói mười lượng tiền đặt cọc sẽ thuộc về ta, hơn nữa về sau, ta mỗi ngày luyện viết hai mươi trang giấy là được, ta luyện một ngày, hắn cho ta một lượng bạc.

Nhưng ta cũng bảo đảm, nhất định sẽ dụng tâm luyện từng chữ, tuyệt đối không qua loa.

Cuối cùng chúng ta còn móc ngoéo, hắn chê ấu trĩ, ta nói đây gọi là thú vui nhỏ giữa phu thê với nhau. Hắn nói ta cũng khá hiểu biết đấy, ta nói chuyện ta biết không chỉ có vậy.

Hắn nói ta đang giả vờ là sói đuôi lớn*, ta nói ta đây là đại trí nhược ngu*. Hắn nói hắn nhìn không ra, ta nói hắn không nhìn ra là đúng rồi, cao nhân mà, nào có dễ dàng bị nhìn thấu như vậy.

Chú thích: Sói đuôi lớn: từ dùng để chế giễu người khoe khoang, phô trương ở khắp mọi nơi.

Chú thích: Đại trí nhược ngu: chỉ người tài có vẻ ngoài đần độn, người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ đần độn.

Trước khi đi ngủ, ta hỏi hắn, những chuyện hôm nay, thực sự sẽ không được truyền ra ngoài phải không. Hắn nói nếu ta không ngủ, hắn sẽ thử xem ta rốt cuộc là hiểu biết bao nhiêu.

Ta lập tức nghiêng người ngủ, hắn buồn bực cười một tiếng: "Xem ra quả nhiên là nàng hiểu không ít.”

12.

Ngày hôm sau, Túc Địch sớm rời giường lên triều, ta ngủ đến khi mặt trời lên cao, mới dậy luyện chữ.

Kiếm tiền, đặc biệt là tiền của Túc Địch, làm cho ta rất có động lực.

Vừa viết đến trang thứ hai, Tiểu Hương tiến vào, mang theo nha hoàn của Miên Miên tỷ, Lộ Hoa. Nàng nói là Miên Miên tỷ hẹn ta đi Thiên Hương lâu gặp mặt một lần, ta rảnh rỗi không có việc gì liền đi theo.

Lúc ta đến Thiên Hương lâu, Miên Miên tỷ đã sớm ở đó chờ. Nàng mặc một thân váy màu xanh nước biếc, trên đầu cài trâm hồ điệp, là Lưu Hiệp tự tay mài giũa.

"Miên Miên tỷ." Nàng ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng ta gọi, mới quay người lại. Gió thu thổi qua, hồ nước phía sau nàng nổi lên gợn sóng, hai cánh hồ điệp theo gió mà lay động.

Quả là một mỹ nhân, khó trách Lưu Hiệp lại thích nàng đến vậy. Nếu ta là nam nhân, ta cũng yêu nàng.

Ta nhấc váy lên, bước nhanh đến trước mặt nàng: "Miên Miên tỷ, tỷ tìm ta có chuyện gì vậy?”

Nàng đứng lên, kéo tay ta, đẩy ta ngồi xuống: "Không có chuyện gì thì không thể tìm muội sao?"

“Làm sao có thể chứ? Hắc hắc, đây không phải là tỷ sắp trở thành tẩu tử của ta, ta cho rằng tỷ bận rộn chuẩn bị hôn sự, có chuyện muốn hỏi ta. Dù sao, ta cũng là người có kinh nghiệm.”

Nàng mỉm cười, rót cho ta một tách trà, nói rằng dạo này thời tiết tốt, muốn tìm ta nói chuyện, để cho ta đừng nghĩ ngợi nhiều.

Vòng vo cả nửa ngày, nàng mới cuối cùng mới hỏi ta: "Túc Địch đối với muội thế nào?”

"Tỷ nói đến cái này, thật ra ta cũng không biết." Hai tay ta chống má, "Thật sự, ta cảm thấy hắn đối với ta rất tốt, ngày hôm qua trả lại cho ta mười lượng bạc....."

Ta đem chuyện của ta cùng Túc Địch đầu đuôi ngọn ngành nói với nàng, cuối cùng kéo tay nàng, khẩn thiết hỏi: "Miên Miên tỷ, tỷ nói Túc Địch có phải là thích ta rồi không? Tỷ xem, hắn vừa bóp chân cho ta vừa dạy ta viết chữ còn trả lại tiền cho ta, Lưu Hiệp cũng không tốt với ta như vậy. Miên Miên tỷ, Túc Địch thích ta, tỷ sẽ không tức giận chứ?”

"Ta giận cái gì?" Nàng có chút dở khóc dở cười, "Lúc trước ta còn sợ muội bị ta liên lụy, hiện giờ hai người chung sống hòa thuận, ta tất nhiên là vui vẻ còn không kịp.”

"Nhưng mà, người mà Túc Địch thích lúc trước là tỷ nha." Ta thấp giọng phản bác.

"A Huyên, thật ra ta luôn cảm thấy, Túc Địch cũng không phải thực sự thích ta. Hắn đối tốt với ta, chẳng qua chỉ vì một tờ hôn ước kia mà thôi." Nàng thở dài, "Ta nghĩ, cho dù người có hôn ước với hắn không phải là ta, hắn cũng sẽ đối xử tốt với người đó thôi.”

"Cho nên, tỷ mới chọn Lưu Hiệp sao?" Ta nghe có chút buồn.

Nàng sờ sờ cây trâm hồ điệp trên đầu, mỉm cười: "Cũng không phải, ta là thật lòng thích ca ca muội, ta và ca ca muội ở cùng nhau so với khi ở cùng Túc Địch vui vẻ hơn nhiều. Còn có, lần sau không cho phép muội ở trước mặt ta nói xấu ca ca muội nữa, ta sẽ tức giận.”

"A, được." Thật ra ta muốn nói với nàng, đêm tân hôn, ta chẳng qua là nói về nàng và Lưu Hiệp với Túc Địch một câu, Túc Địch đã giận ta cả đêm.

Nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn là nuốt trở về.

Sau đó, chúng ta đã đi đến hí lâu để nghe hát hí khúc. Khi tạm biệt nhau, đã qua hoàng hôn rồi.

Lúc trở lại Túc phủ, đèn lồ ng trong thư phòng Túc Địch đã sáng lên, ta mới phản ứng lại, chữ còn chưa luyện viết xong, liền vội vàng bước thật nhanh, dẫn theo Tiểu Hương về phòng luyện chữ.

Vô cùng khẩn trương, cuối cùng trước khi Túc Địch về phòng ta cũng viết xong hai mươi trang.

Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Hắn bình phẩm từ đầu đến cuối chữ của ta, còn tỏ vẻ như lơ đãng hỏi ta, hôm nay đã làm những gì.

"À ờm, Miên Miên tỷ hẹn ta đi Thiên Hương lâu. Ta nói cho ngươi hay, hí lâu miếu thành hoàng mới có một thanh y* mới, hát rất tốt, ngươi rảnh rỗi có thể đi xem."

Chú thích: Thanh y: vai đào trong hí khúc.

Hắn không cho ý kiến, ta cũng vui vẻ vì hắn không hỏi nữa.

Bởi vì căn bản là ngay cả buổi chiều hát cái gì ta cũng không chú ý, chỉ là một mực suy nghĩ, Túc Địch rốt cuộc có thích Miên Miên tỷ hay không.

- Còn nữa -